Phần 47
Giả thôi nhưng đó lại là nụ hôn thật chứ chẳng đùa. Đôi môi của Thụy Kha động đậy để đáp lại nụ hôn, hai người đang cắn môi nhau một cách say xưa, trong lúc này, chẳng có bà mẹ nào đang đứng ngoài cửa cả.
– “Ưm ưm ưm, anh ơi.”, Tiếng Thụy Kha rên rỉ vì nụ hôn đầu tiên với Thìn, cô thấy nó ngọt ngào hơn tất cả mọi thứ của ngon vật lạ trên đời này, và thực sự cô đắm say vì nó. Đặt hai tay mình lên má anh, Thụy Kha như muốn nụ hôn phải nồng nàn hơn nữa, phải ngọt ngào hơn nữa. Tia sét này hơn hẳn những tia sét qua, Thụy Kha biết, cảm giác mình đang nhận được lúc này hoàn toàn không phải là giả tạo.
Nhân tính không bằng giời tính, Thìn cũng không thể ngờ được rằng, cái đặt môi mím của mình để giả hôn chủ tịch lại da diết tuyệt diệu đến vậy, nó là nụ hôn mà chỉ của hai kẻ yêu thương nhau mới cảm nhận được hết sự tinh tế, hoang dại của nụ hôn này. Môi Thụy Kha động đậy, môi Thìn cũng động đậy mở ra mà bao bọc lấy đôi môi của người tình, đôi môi ấy đẹp lắm, mọng lắm, ướt át lắm. Đôi môi ấy trong công việc thì tỉ này tỉ nọ, nói có người nghe, đe có người sợ. Nhưng trong giờ phút này những thứ đó như biến mất, chỉ còn đọng lại một đôi môi mềm, một đôi môi của khao khát, một đôi môi của thèm thuồng.
Rồi như đã giao hẹn từ trước, hai cái lưỡi như hai con rắn trườn sang hang phía đối diện chơi đùa với nhau, hai cái đầu lưỡi vờn vờn, đuổi bắt, va chạm nhau làm phát ra những tiếng “tí tách” nghe sao sướng đến vậy.
Rồi cũng như thỏa thuận từ trước, nước bọt mỹ nhân được đẩy sang cho hót boy, họ uống nước của nhau “ừng ực”, thứ nước vô vị này trở nên ngọt dịu, ngầy ngậy, beo béo.
Buông đôi tay đang đặt ở má Thìn ra, Thụy Kha đặt nó xuống tấm lưng trần của anh, cô muốn người anh dính chặt vào vú mình hơn một tí nữa: “Để anh có thể nghe được tiếng tim em đang đập rất mạnh, để anh cảm nhận được đầu vú của em đương cứng lên như một viên bi, nó đang tê tê báo hiệu rằng em đang sướng”.
Thụy Kha mới hơi rời môi mình ra một chút thôi thì bộc phát nói ra miệng cái điều mà cô vẫn giấu trong lòng mấy hôm nay, trong lúc đang diễn thế này, thật giả lẫn lộn:
– Anh ơi… hình như… em yêu anh… thật mất rồi.
Thìn không trả lời, anh lại lần nữa tìm kiếm nụ hôn, khám phá mới này thật là tuyệt diệu biết bao, nụ hôn của khát khao, của kiếm tìm, của tình yêu và có cả nhục dục. Thìn vô thức đẩy đưa háng mình đề cái buồi trượt lên trượt xuống lồn Thụy Kha. Chỉ bên ngoài thôi nhưng cũng cảm nhận thấy rõ, buồi đang áp vào một miếng thịt mềm, ẩm ướt, nóng hổi.
Thụy Kha cảm nhận rất chân thực cái buồi đang xuôi thẳng hướng lên rốn đang trượt lên trượt xuống bướm mình, cô xoạc hai chân ra làm cái váy bị vén lên, giờ đây chỉ còn cái quần lót màu xanh dương mỏng dính dình dinh đang che đi cái lồn, chùm lông bướm ở trên mu còn ẩn hiện lòi ra bên ngoài, ở háng cô, vài sợi lông lồn cũng lòi ra vì cái đáy quần lót quá bé. Buồi Thìn mặc dù bị hai lớp quần sịp và quần đùi che đi nhưng hơi nóng như không chịu nổi mà tỏa nhiệt lượng ra bên ngoài, lồn Thụy Kha cảm nhận hết.
– Ôi, anh ơi, nóng quá, của anh nóng quá.
Hai cái nóng đang áp vào nhau, trượt trên nhau, Thìn lại thấy Thụy Kha dạng chân ra rồi vòng lên quặp vào hông mình, nếu không có 3 lớp quần kia thì chắc chắn sẽ là một cú chọc trời giáng vào sâu thẳm bên trong, cũng may là Thìn vẫn còn chút tỉnh táo ít ỏi để không làm cái chăn đang che phần háng hai người tuột ra, nhưng anh vẫn làm động tác địt:
– Của em ướt lắm, Thụy Kha!
Thụy Kha cũng hẩy mông mình để cái va đập của lồn được mạnh hơn, để cô cảm nhận được buồi anh rõ hơn. Thụy Kha nghĩ: “Cảm giác địt này em đã có một lần với anh vào hôm chúng mình tập bơi rồi, nhưng hôm nay, khi anh đang nằm trên em, em cảm nhận rõ hơn rất nhiều, rất sắc nét, bởi lẽ trước đó còn có một nụ hôn dài, trên ngực em đầu ti vẫn đang săn cứng lại thèm thuồng một cái bóp của đôi bàn tay anh, một cái liếm của anh vào đó. Anh ơi, hay là mình quên hết đi, quên hết mọi rào cản ngăn cách để hưởng trọn vẹn thời khắc này đi anh. Em thực sự thèm lắm rồi, em thèm không chỉ đơn giản vì em thèm đâu, em thèm phần lớn chính là vì em yêu anh. Em muốn được trao trọn vẹn khoảnh khắc này cho người em yêu”.
Nhưng Thìn thì không có phép thần thông để biết Thụy Kha đang nghĩ gì. Thìn đoán rằng những cái động háng hưởng ứng của Thụy Kha, những câu sến sẩm tình cảm, những cái rên ư ử từ cổ họng của cô ấy cũng chỉ là đang diễn trò cho một khán giả vẫn đang lấp ló ở ngoài kia xem mà thôi.
Những cử động nhấp nhổm dưới háng kia, những cái vòng tay siết chặt của Thụy Kha lên tấm lưng trần của Thìn làm cho hai cái dây váy tuột xuống, Thụy Kha cũng chẳng buồn mắc nó lên, cô còn cố tình làm như vô tình quai váy tụt hẳn xuống. Vậy là toàn bộ đôi vú trần của Thụy Kha lộ ra, cái váy giờ đây nằm trọn vẹn trên bụng cô.
Thìn có chút đẫn đờ, hoang mang và thèm khát khi được tận mắt thấy đôi vú của Thụy Kha, trong ánh sáng mờ ảo của ánh đèn ngủ thôi, nhưng với đôi mắt cú vọ của Thìn thì khác gì ánh đèn cao áp. Đôi vú to, săn chắc, trắng trẻo, mịn màng không một tì vết. Núm vú hồng hồng nhô hẳn ra khỏi bầu vú như thách thức đôi mắt đang lim dim của Thìn. Muốn lắm được vục mặt vào đấy mà hít hà cái hương thơm từ đôi vú. Hai hàm răng Thìn lập bập như muốn ngậm vào hai cái núm mà nhay nhay. Cái lưỡi Thìn cứ uốn lượn bên trong khoang miệng như muốn được liếm láp toàn bộ bầu vú này. Đôi vú như hai quả bưởi có điểm nhấn là hai cái núm như hai quả sơ ri màu hồng, nó đẹp lắm, nhất là trong lúc này đây.
Thìn vẫn chần chừ chưa dám làm gì, chỉ có háng cậu vẫn đang làm động tác địt giả làm lùng bùng cái chăn, Thụy Kha cũng nhận ra được ánh mắt thèm thuồng của Thìn, ánh mắt ấy như mắt của một con trâu đực đến mùa động dục nhìn lũ trâu cái đang thong dong gặm cỏ trên cánh đồng mùa gặt. Lý trí mách bảo cô đừng chủ động với Thìn, nhất là trong chuyện này, trong hoàn cảnh này. Nhưng con tim như mách bảo cô phải động viên anh, phải khuyến khích anh khám phá vùng đất mới, vùng đất màu mỡ phì nhiêu nhưng để hoang hóa lâu ngày. Thụy Kha lại lần nữa đưa đôi bàn tay trắng trẻo, mềm mịn của mình lên đặt lên má Thìn, cô kéo đầu anh vào vú mình, giống như người mẹ đang căng sữa cho con bú:
– Bú em đi anh. Em thèm anh bú em.
Không một chút lực phản kháng, chóp mũi Thìn lựa chọn đỉnh vú bên phải để hạ cánh, một cái hít hà thật sâu, Thìn như muốn hút cả bầu vú Thụy Kha vào trong lồng ngực mình, một mùi hương đàn bà, một mùi hương sữa nồng nàn, một mùi hương của dục tình chạy thẳng vào trong anh, đánh gục những lý trí “công việc” còn sót lại. Hít đầy lồng ngực mình xong, Thìn cũng không ki bo kiệt xỉ gì mà không há miệng thật to để đớp lấy bầu vú no nê của Thụy Kha, cái hành động bú tí đầu tiên của Thìn tuy không được văn nghệ sĩ cho lắm, nhưng chính điều đó lại mang lại cảm giác hoang dại, cảm giác tự nhiên nhất cho Thụy Kha, cảm giác này chính là cảm giác tự do mà cô đang mải mê kiếm tìm trong triết lý sống của mình. Tự do thực sự chính là làm những gì mình thích, hưởng những gì mình muốn. Đó mới thực sự là Tự Do.
Thụy Kha rít lên qua kẽ răng, bà mẹ hoàn toàn biến mất, hiện nay bà đang ở Mĩ chứ không phải đang đứng ngoài cửa kia:
– Iiiiiiiiiii, anh ơi, em sướng quá. Em… thích quá… anh nữa đi, bú em… nữa đi anh… Nữa đi… aaaaaaaa.
Sau phát chào đầu hoang dại, Thìn trở lại là một tay lão luyện tình trường, anh nhẹ nhàng dùng đôi môi mình ngậm vào đầu ti mà nhay nhay, nhéo nhéo. Cảm giác xe núm vú thực sự là đây, hơn hẳn xe bằng tay hoặc bằng những đồ chơi vô tri vô giác, cảm giác xe đầu ti bằng mồm nó hơn ở cái còn có hơi thở phả ra cuống vú gây cảm giác buồn buồn, man mát.
– Anh xe núm em… à. Anh ơi… sướng thế… Uiiiiii.
Rồi Thìn làm gì tiếp với cái vú này? Thìn thè lưỡi ra liếm hết toàn bộ bề mặt của quả đồi, toàn bộ vú của Thụy Kha đã ướt nhẹp vì nước bọt của Thìn, rồi cuối cùng lưỡi lại tìm về với đầu vú, lưỡi đánh đầu vú như hai kẻ thù truyền kiếp của nhau. Lưỡi đánh đầu vú tơi tả, tả tơi, đánh lên đánh xuống, đánh phải đánh trái, đánh vòng đánh xoay. Đầu vú yếu thế chỉ biết co rúm lại đứng im chịu trận.
Thấy một bên vú còn trống, Thụy Kha với tay xuống cầm lấy cổ tay Thìn đang chống ở bên cạnh đưa lên đặt vào vú mình. Bàn tay Thìn cảm nhận được bầu vú của Thụy Kha thì bóp lấy bóp để, nặn cho nó ra vô số hình thù kỳ quái, lực bóp vừa đủ để Thụy Kha không đau mà chỉ cảm thấy sướng.
– Anh ơi, anh bóp em nữa à. Anh ơi… em sướng quá. Thìn ơi… Ư ư ư ư ư!
Cả ba bộ phận nhạy cảm nhất trên người Thụy Kha, thứ nhất là vú phải đang được miệng Thìn liếm láp trêu đùa, thứ hai là vú trái đang được bàn tay phải của Thìn bóp nặn mân mê, thứ ba và quan trọng nhất là lồn Thụy Kha đang đang được buồi Thìn địt bên ngoài.
Tội nhất chính là cái quần lót, nó đã mỏng manh thì chớ, giờ còn ướt giống như vừa được nhúng nước. Trên chiếc giường này lấy đâu ra nước được nhỉ, không sai, chính là nước từ trong lồn Thụy Kha đã tiết ra làm ướt nó. Đặt trọng tâm suy nghĩ của mình xuống lồn một tí, theo trí nhớ của Thụy Kha thì cô chưa bao giờ ra nước nhiều như lúc này đây. Chính cô không nhìn mà chỉ cảm nhận thôi cũng thấy háng mình giờ như đang là một vũng nước, cả cái quần đùi lẫn quần lót của Thìn cũng chịu chung số phận. Nước lồn Thụy Kha thấm cả qua 2 chiếc quần vào tận trong buồi Thìn. Chính Thìn cũng cảm nhận thấy buồi mình ẩm ướt. Thìn rời vú Thụy Kha một lát rồi nhìn vào mắt Thụy Kha nói:
– Em nhiều nước quá, ướt hết rồi.
Nói xong, thêm một nụ hôn vào môi Thụy Kha nữa, nụ hôn này không phải nụ hôn bất ngờ như nụ hôn đầu nữa nhưng cũng không kém phần mê li, bởi nụ hôn này không còn là nụ hôn của biểu diễn. Bóng người ngoài cửa đã không còn. Thụy Kha biết, Thìn biết, chỉ có điều cả hai cố tình không nói cho nhau biết mà thôi. Bà Hà đã không thể chịu đựng được thêm nữa, giờ này bà đang kết nối skype về cho ông Dương rồi.
Trong đầu Thụy Kha giờ chỉ còn có Thìn mà thôi:
– Tại anh hết đấy. Em bắt đền. Mạnh lên anh.
Thìn lại tận lực trượt thân buồi mình lên trên mu lồn Thụy Kha, nước lồn Thụy Kha vẫn không ngừng tuôn ra như chưa bao giờ được tiết.
Thìn thôi không còn bóp vú nữa, hai tay cậu chống ở hai bên sườn Thụy Kha, giờ đây cái cần giải quyết chính là buồi. Nó đang cương cứng hết cỡ, đầu dương vật đã lòi hẳn ra bên ngoài quần rồi. Không thể kiềm chế hơn được nữa, Thìn tăng tốc độ trượt lên trượt xuống ở bên ngoài quần lót của Thụy Kha.
Cảm nhận được sự tăng tốc này, Thụy Kha như bị uống một liều doping, cô co chân lên cao một tí để lồn ngửa hơn một tẹo, cô cũng không quên quẩy mông mình để hòa nhịp với cái trượt của buồi Thìn.
Thìn rít lên qua kẽ răng, đôi mắt mở trừng trừng nhìn vào mắt Thụy Kha, nhìn vào cô gái đang nằm ngửa để cho anh dập:
– Thụy Kha, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không kìm được nữa. Thụy Kha ơi, anh…
Thụy Kha cũng nhìn lại anh, “đôi mắt anh giờ đây em không cảm nhận thấy có một sự giả dối nào. Em biết, ánh mắt đó đã nói cho em biết rồi, em khẳng định được là anh cũng có tình cảm với em, chỉ có điều anh còn ngại ngùng không dám thừa nhận thôi”.
Thụy Kha cũng rít lên vì lồn cô đang sướng, dấu hiệu là từ bên trong lồn, âm đạo cô đang trống rỗng nhưng nó đang cuồn cuộn sục sôi, nước lồn Thụy Kha cũng đang chảy từ mọi nguồn đổ về cửa lồn nhưng đang bị cửa lồn co lại làm tắc nghẽn không thể thoát ra được, cảm giác tràn đầy, bế tắc, giam cầm này lần đầu tiên Thụy Kha có trong đời. Cô hét lên không ngại ngần, mặc kệ mẹ ở phòng bên kia có thể nghe thấy:
– AAAAAA! CHẾT EM RỒI… CHẾT EM RỒI THÌN ƠI. AAAAAAA HÌNH NHƯ EM CŨNG SẮP SƯỚNG… EM MUỐN RA LẮM RỒI… AAAAAA! ANH ƠI… EM RA… AAAAAAAAAAAAAAA. EM YÊU ANH… AAAAAA.
Thìn thấy Thụy Kha đang như một con điên lên cơn động kinh. Cô giãy giụa đạp chân, đập tay uỳnh uỵch. Lồn Thụy Kha như được giải thoát, cơ cửa lồn hở ra là nước thi nhau bắn ra thành tia, nhưng vướng cái quần lót nên thấm ra ngoài, giống như là Thụy Kha đang đái dầm.
Như được tiếp thêm động lực, Thìn hẩy mạnh mông mấy phát cuối rồi cậu cũng xuất tinh:
– Thụy Kha! Anh ra đây… aaaaa.
Đầu buồi Thìn đã lòi ra khỏi cạp quần, từng luồng, từng luồng, từng luồng tinh trùng nóng hổi, đặc sệt phóng lên trên không trung, dòng xa nhất bắn lên được cằm Thụy Kha, rồi cổ Thụy Kha, rồi đôi vú của Thụy Kha, rồi bụng của Thụy Kha, số còn lại nằm trên bờ mu của cô, quần lót của cô, chùm lông lồn thừa ra khỏi quần lót được những vệt tinh trùng quấn lấy. Đê mê, rã rượi, hoang dại mà dâm dục. Thìn xuất tinh, Thụy Kha cực khoái.
Thìn thở phì phì đổ vật người sang bên cạnh Thụy Kha. Thụy Kha không ngại ngùng gì nữa hết, giờ phút này đầu óc đâu mà nghĩ nhiều chi cho mệt, thấy Thìn nằm ngửa sang bên cạnh, cô cũng nghiêng người quặp lấy anh, đầu cô nằm trên cánh tay anh rụi vào cổ, một chân cô gác hết lên người anh, vú cô áp chặt vào mạng sườn anh. Tinh trùng nhớp nháp ở khoảng da giữa hai người. Thụy Kha khóc:
– Hix hix hix hix!
Thìn cũng vòng chặt cánh tay mình để đầu Thụy Kha ghì chặt vào cổ, cậu đang tưởng mình vừa làm chuyện có lỗi với chủ tịch, thành ra ấp úng:
– Thụy Kha! Anh xin lỗi.
Nhưng nào có lỗi lầm chi, Thụy Kha vẫn “hix hix” ở bên cạnh, cô dùng một tay rảnh của mình đấm thùm thụp vào ngực trần của Thìn, mồ hôi trên ngực anh làm ướt cả tay cô:
– Hix hix hix, bắt đền. Anh bắt nạt em. Hix hix hix.
Thìn chẳng bao giờ đôi co với chủ tịch làm gì cho mệt, mình là phận người làm không nên cãi nhau đúng/sai với chủ. Với tay tắt nốt cái đèn ngủ, màn đêm tối đen bao trùm toàn bộ căn phòng, Thìn dần chìm vào giấc ngủ, Thụy Kha cũng nhắm tịt đôi mắt mình vào rồi dùi dùi cái đầu vào cổ Thìn, cô muốn ngửi thật kỹ hương thơm từ người anh. Người mà cô đã biết chắc chắn rằng mình đã yêu và không thể sống thiếu anh được, người đã cho cô biết: Tự Do là gì.
Tiếng gáy nhè nhẹ của Thìn, tiếng thở đều đều của Thụy Kha báo hiệu hai người đã ngủ rồi, họ đang gần như trần truồng ôm nhau dịt lấy nhau mà ngủ, mặc kệ cho tinh trùng đang khô rít lại trên người, mặc kệ cho nước lồn đang bết lại ở quần lót, mặc kệ cho một mảng đệm rộng đến gần mét vuông ướt sũng. Sáng mai, có thể lắm họ lại trở về với hiện thực, rằng Thìn chỉ là một tên vệ sĩ, rằng Thụy Kha có trần truồng cũng là một bà chủ. Nhưng giờ đây: Họ kệ tất cả.
Thôi, hãy để yên cho đôi trẻ ngủ, họ cũng mệt rồi, chúng ta sang phòng bà Hà xem thế nào đi.
Muộn con mẹ nó mất rồi, bà Hà cũng vừa mới thủ dâm bằng cái buồi giả mượn của Thụy Kha cho chồng xem, bà cũng cực khoái giống như đêm hôm qua sau khi ông Dương xuất tinh vào màn hình Ipad, khổ thân Apple. Trước khi tắt máy, bà nói với chồng:
– Mình yên tâm nhé, lần này thì chắc chắn rồi. Em nhìn tận mắt mà.
Nghe vợ nói thế thì ông Dương yên tâm hẳn:
– Uh, thế thì yên tâm rồi. Trước khi về Mỹ, mình thăm dò chuyện cưới xin của chúng nó xem thế nào.
– Vâng, thôi em đi nghỉ đây mình ạ. Mai lại như vừa nãy nhé.
– Uh, mình nghỉ đi. Anh cũng đi làm đây, đang trưa mà. Bye mình.
– Em yêu mình.
Bà Hà nói xong thì tắt máy Ipad, tắt điện rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Ô, ngủ hết rồi à, chán nhỉ! Hay là chúng ta đến nhà Ánh Tuyết chơi đi, xem có gì vui hông?
Gần 12 giờ đêm mà chưa thấy Quang IT về, Ánh Tuyết không dám đi ngủ trước vì cửa phòng vẫn chưa khóa chờ bạn giai về. Hôm nay thấy có nhắn tin là đi ăn liên hoan với bạn bè ở công ty về muộn. Đang bực mình suốt từ sáng đến giờ vì vụ rủ anh Thìn đi café mà không được, lại phải thức chong chong đợi người về, Ánh Tuyết thấy trong người khó chịu vô cùng.
Cuối cùng thì cô cũng nghe tiếng lộc cộc mở cửa phòng, tiếng bật điện, tiếng dắt xe máy vào bên trong. Cô đang bực mình nên không thèm nói câu gì. Nằm quay mặt vào trong, chổng mông ra ngoài.
Quang IT chỉnh chỉnh lại đôi kính cận xem mình có vào lộn phòng không, nhìn thấy quả đít to tướng kia thì khẳng định là đúng phòng rồi, vì ở xóm trọ này không ai có đít to như Ánh Tuyết. Nhìn vào bếp thấy vẫn y như sáng, biết là Ánh Tuyết thấy mình không về nên không nấu ăn. Thấy nàng im ỉm thì biết là đang giận, thấy mình cũng có lỗi vì về muộn làm người ta phải chờ, sẵn có chút men trong người, Quang IT thể hiện vẻ ga lăng, đúng chất trai chơi Phú Thọ:
– Tuyết, anh về rồi. Em ăn gì chưa?
Ánh Tuyết không thèm trả lời làm gì, cô chỉ lắc cái mông thay cho hành động lắc đầu. Quang ta vẫn không nản:
– Thôi mà, đừng giận. Chưa ăn gì phải không?
Nhận lại vẫn là một cái lắc đít. Quang dỗ dành:
– Hay anh ra mua cho bát miến phao câu gà nhé?
Vẫn không thay đổi được tình hình, giơ phao câu gà ra rồi mà còn không thay đổi được tình thế:
– Hay là ăn bún ngan nhé.
Lần này đít còn lắc mạnh hơn.
– Hay là ăn xôi nhé, anh đi mua cho.
Lần này nhận lại được vẫn là cái lắc phao câu.
Ơ cái địt, Quang IT bắt đầu nóng tiết, rượu vào rồi, đã nhịn nó đến thế mà nó không tha, điên hết cả đầu, Quang IT lần đầu tiên trong đời nói to với Ánh Tuyết:
– Miến không ăn, bún không ăn, xôi không ăn thì ăn cái con cặc ý!
Nhanh như chảo chớp, Ánh Tuyết không lắc mông nữa mà quay lại nói, giọng dịu dàng dễ thương phát ghét:
– Đúng món rồi đấy, mang con cặc lại đây.
Và thế là: La là lá la, la là lá la. Bài ca Thìn Tuất Sỉu Mùi bắt đầu. Chỉ tội anh Quang IT, rượu bã ra rồi mà còn phải nằm ngửa ra phục vụ cô bạn gái chung phòng.
Để lại một bình luận