Phần 9: Thúc Sinh lấy Kiều làm lẽ
Ngay từ phút gặp gỡ ban đầu Thúy Kiều đã có cảm tình với chàng thư sinh họ Thúc. Thúc Sinh có dáng vẻ phong lưu cốt cách của một người có học mà nàng thấy phảng phất nơi Thúc Sinh dáng vẻ ngày xưa của Kim Trọng, người con trai mà nàng yêu say đắm. Tuy ở Thúc Sinh mang chút gì đó yếu đuối chứ không dứt khoát, mạnh mẽ, đàn ông như Kim Trọng song chỉ bấy nhiêu thôi đã khiêng nàng Kiều như được có chút gì an ủi trong cảnh gặp mặt trớ trêu này.
Nàng đang gần như trần truồng dạn dĩ trước chàng thư sinh áo khăn tề chỉnh là lượt không ngừng nhìn ngắn đánh giá nàng. Nàng chỉ ước sao mình đang mặc quần áo tha thướt đoan trang mà tiếp đón chàng Thúc ở chốn vườn cây, ao nước thơ mộng chứ không phải là chốn thổ đĩ tanh hôi mùi tinh khí này. Nàng nhoẻn miệng cười trao tình với chàng Thúc càng khiến cho chàng thêm phần đắm say yêu mến.
Hai người nói chuyện một lúc thì thấy càng ngày càng tâm đầu ý hợp. Kiều nhận ra chàng quả thực là bậc có học, ăn nói thơ phú đầy vẻ nho nhã, còn chàng không ngờ ở chốn mạt hạng này lại có người con gái thông minh xinh đẹp nhường vậy. Nàng không chỉ nói năng đối đáp với chàng đâu ra đó mà còn hiểu biết về thơ văn đàn địch đến không ngờ quả khiến chàng thúc khâm phục thập phần.
Hai người đàm đạo hồi lâu về cầm kỳ thi họa rồi cũng tới lúc động tình mà bàn tới chuyện giao hoan. Thấy chàng Thúc còn có đôi ba phần ngượng ngập, lại trộm nghĩ mình là thân gái điếm bán dâm thì phải chiều chàng, nàng Kiều bước nhanh về phía giường mình rồi ngã người xuống đống chăn đã bày sẵn trên giường. Nàng nhanh chóng trút bỏ cái khăn lớn che thân để lõa thể như vẫn làm trước khách.
Nàng đưa hai tay hướng về phía Thúc Sinh dường như mời mọc, lại có phần như e ấp xua đuổi. Thúc Sinh tiến đến cạnh giường, vừa ngồi xuống thì Kiều đã nhanh nhẹn tiến sát vào người chàng, áp làn da mềm mại trần truồng của nàng vào người chàng. Kiều cởi bỏ quần áo chàng một cách nhanh chóng, nàng đã quen cởi quần lột áo cho lũ khách đến chơi nàng.
Mọi lần trước, khi nàng mới bắt đầu đưa tay cởi quần áo hầu khách là những tên khách mua dâm đã không kìm nổi lòng dục mà vật ngay nàng xuống, ngấu nghiến như sắp ăn thịt nàng. Chính bởi vậy, nàng hơi ngạc nhiên pha lẫn chút thích thú khi thấy Thúc Sinh vẫn lặng người như tượng, chẳng chút cử động khi nàng cởi sạch vải vóc trên người chàng cho đến lúc không còn một mảnh vải.
Lúc cởi đến cái quần lót che cặċ của chàng, Kiều cũng đôi chút do dự song theo thói quen, nàng vẫn đưa tay lên kéo tuột nó ra khỏi hai chân chàng rồi hất nó xuống tận chân giường. Con cặċ chàng Thúc bung thẳng lên dựng đứng khiến Kiều bất giác cười khúc khích. Cởi xong quần áo chàng, nàng chui ngay vào đống chăn trên giường, lẩn người dưới đống chăn che đi cơ thể mình rồi cười như trêu chọc vẻ nhút nhát của Thúc Sinh, miệng nói:
– Kìa, chàng làm gì thiếp đi chứ, sao lại ngồi im như phỗng ra thế. Cái ấy của chàng nó đã nóng to lên rồi mà chàng còn không chịu làm nó sướng à.
Nghe đến đây, Thúc Sinh chợt như tỉnh giấc mộng mị, bản năng đàn ông đánh thức chàng đi tìm hoan lạc nơi cơ thể nàng. Bây giờ chàng mới để ý đến cái khăn lúc nãy nàng dùng để che thân khi tiếp chuyện cùng chàng đã bị ném lên tới tận đầu giường, chàng hiểu ngay ra phía dưới chăn nàng đang trần truồng lõa thể. Chàng từ từ đưa tay kéo tấm chăn xuống chiêm ngưỡng tấm thân ngọc ngà mà chàng vô cùng thèm muốn.
Kìa cặp vú nhọn hoắt chĩa cao, kìa hai mông tròn căng, kìa cặp đùi thon thả. Đôi mắt chàng lướt khắp vùng cơ thể nàng, từ chốn đồi núi điệp trùng phía trên đến nơi sông lạch phía dưới giữa hai chân nàng. Chàng mơ hồ không hiểu nàng Kiều đang trước mắt chàng, không mảnh vải che thân… đây là hình ảnh của một con đĩ bán thân hay của một tiểu thư đài các… chàng không biết, chỉ biết đó là một người đàn bà đang khát khao chờ đợi, đã tìm được cho mình chỗ dựa vào nơi chàng sau bao ngày bán thân mòn mỏi.
Nàng Kiều bỗng chợt hiểu người đàn ông sắp đi vào trong người nàng kia sẽ chính là người có thể cứu nàng ra khỏi cảnh nhục nhã này. Rồi Thúc Sinh bắt đầu vuốt ve dọc theo lưng nàng cho tới tận đôi mông thì chàng khẽ lấy tay bóp nhè nhẹ, không giống với lũ đàn ông khác đến với nàng luôn hì hục nắn bóp hai vú nàng nhiều khi làm nàng đau đớn.
Chàng dịu dàng nắn bóp từng thớ thịt nơi lưng, vai và nhất là eo nàng, nơi lẳn lên những đường cong tuyệt diệu, vừa thon thon mà lại mỡ màng, đầy đặn khiến tay chàng sờ vào mát lạnh. Thỉnh thoảng từ phía lưng, nơi ngang vú, Thúc Sinh đưa ngón tay sang phía ngực nàng và dừng lại nơi chân vú vuốt ve hồi lâu làm cho Kiều bỗng thót người lên như chờ đợi bàn tay chàng giày vò hơn nữa cặp vú đang cương cứng.
Kiều cảm thấy thật sự hạnh phúc và tin tưởng nơi chàng Thúc, nàng dâng hiến cho chàng, chiều chuộng chàng hết sức mình và cũng thả mình theo khoái lạc đê mê nơi chàng. Nàng có cảm giác như mình đang được giao hợp với Kim Trọng, như đang được trở về với những tháng ngày hạnh phúc nàng đã được trải qua ngày xưa. Nàng tìm thấy chàng Thúc như chết đuối tìm thấy cọc, giữa lúc nàng đang ê chề vì phải bán dâm cho khách suốt từ ngày này qua tháng khác trong vô vọng. Nàng nhắm chặt mắt lại đê mê, nhướn mình theo khoái cảm chàng tạo ra…
Lúc này thì Kiều chỉ còn biết cong mông lên hưởng ứng với chàng Thúc, mở toang cánh cửa khoái lạc ra chờ đợi chàng. Thế nhưng đôi bàn tay của chàng thư sinh kia còn rụt rè chưa dám hay chưa muốn biết mà cứ quanh quẩn lởn vởn nơi cửa mình càng làm tăng thêm cảm giác thèm muốn lần đầu xuất hiện nơi nàng ở chốn lầu xanh này.
Lần đầu tiên thật sự Kiều thấy hứng khởi trong lúc hầu hạ một vị khách làng chơi phong lưu lịch lãm. Giờ đây trong nàng ngự trị hoàn toàn tiếng nói của thú vui nhục thể, tự động nàng đưa tay mò mẫm tìm đến thân thể Thúc Sinh. Tay nàng chạm ngay vào con cặċ đang cương cứng của chàng, vẻ ngoài chàng còn chút ngần ngại song bên trong khó có thể từ chối những đam mê mà nàng đem lại.
Kiều làm trơn tru công việc của một gái lầu xanh, nàng như đê mê tóm lấy con cu của họ Thúc mà sờ mó vuốt ve, thỉnh thoảng lại xóc lên nhè nhẹ. Bàn tay của chàng Thúc vẫn mân mê chẳng nỡ rời nơi âm hộ nàng Kiều, cái đầu khấc nơi con cu chàng lột ra trắng hồng trông rất đáng yêu. Chén rượu tình ban nãy như giúp cho chàng thêm rắn rỏi, hùng dũng chiếm đoạt nàng.
Nàng quay người nằm ngửa ra giường, trần truồng trước mặt họ Thúc, mở rộng háng ra chờ đợi. Trong nàng lúc này, cái bổn phận hầu hạ khách của một con đĩ đã như hòa lẫn làm một với cái thú tính nhục dục bản năng của một giống cái đang trong cơn động đực. Nàng thèm muốn được yêu, được khát khao, được làm người, được chống lại cả cái triều đình, cả lũ quan lại thối nát đã đẩy nàng đến cảnh bán thân nhục nhã này. Thúc Sinh như kẻ mất hồn trước thân xác đang sẵn sàng dâng hiến, trước mặt chàng không phải là một con điếm mà là một người đàn bà tài sắc vẹn toàn đang mở sẵn cửa động thiên thai chờ đợi chàng, từ khe lạch Đào Nguyên nơi nàng rỉ nước ra không thôi.
Con cặċ của chàng giờ cương lên hơn bao giờ hết, tay chàng Thúc banh rộng lỗ Ɩồŋ nàng ra như chưa thỏa mãn dù nàng Kiều đã cố dạng chân ra thật xa từ trước để chờ chàng. Chàng Thúc run rẩy hồi lâu mà vẫn chưa thâm nhập được vào thâm cung của nàng Kiều, có lẽ bởi quá đỗi xúc động. Thấy vậy, Thúy Kiều chủ động cầm cái đàn ông của chàng đang chĩa ra đặt vào cái lỗ giữa hai đùi nàng giờ đây đã mở rộng và ướt nhoẹt. Nàng hơi ưỡn người lên cho cái đầu khấc của chàng lọt vào trong lỗ ấy, chỉ chờ vậy chàng Thúc ấn mạnh cặċ xuống, nghe đến ót một tiếng con cặċ của chàng đã ngập hoàn toàn trong Ɩồŋ nàng Kiều.
Chàng và nàng giao hoan một cách cuồng nhiệt, không phân biệt là khách làng chơi hay gái lầu xanh, là cao sang hay hèn hạ. Với hai người, giờ chỉ còn lại bể ái ân vô biên đắm chìm, ngụp lặn. Cả hai cùng oằn người dí sát vào nhau tận hưởng lạc thú nhục dục, hai thân thể như hợp làm một. Theo bản năng, chàng thư sinh dập lên dập xuống Ɩồŋ nàng, hầu muốn phá tan sự đè nén của nhục dục dâng trào trong cơ thể.
Nàng Kiều dướn người lên theo mỗi cú dập của Thúc sinh mà đón nhận, hai thân thể lõa lồ va vào nhau tạo nên những tiếng phành phạch trộn với tiếng lép nhép phát ra từ phần giữa hai chân của cả hai người tạo nên một thứ âm thanh dâm loạn chưa từng có trong buồng ngủ tiếp khách của Kiều. Nàng kéo đầu chàng Thúc Sinh xuống sát mặt mình rồi nói gần như rên lên trong hơi thở:
– Chàng ơi, thiếo không chịu nổi nữa, cho thiếp hết chàng ơi. Thiếp cả đời xin làm thân trâu ngựa hầu hạ chàng. Đừng hắt hủi thiếp chàng nhé…
Chàng Thúc khẽ đặt ngón tay lên môi nàng, ra dấu cho nàng im lặng rồi mỉm cười tình tứ tiếp tục phần việc của con đực với nàng. Chưa bao giờ nàng thấy hứng tình đến thế, kể cả khi còn trong Vương phủ lẫn khi sa vào nhà thổ đĩ. Nàng Kiều thấy âm hộ mình co thắt liên tục, khí trào ra nhiều chảy thành từng dòng trên mông đít nàng xuống giường nhễu nhão.
Nàng cố ghì chặt mông chàng Thúc mỗi khi chàng thọc vào người nàng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi lấm tâm trên trán và trên khắp thân thể, chảy thành từng dòng dọc theo người nàng. Chưa bao giờ trong lúc hành lạc với đàn ông, nàng lại cảm thấy mệt nhọc đến thế, có lẽ cũng bởi đây là lần đầu tiên kể từ lúc thủ dâm với Kim Trọng, nàng mới tìm thấy khoái lạc thực sự trong chuyện gối chăn.
Ngay cả chính nàng cũng bàng hoàng trước sự cuồng nhiệt bất ngờ của bản thân mình đêm nay. Nàng tìm thấy ở Thúc Sinh một sự gần gũi tôn trọng, một sự cảm thông, đồng cảm mà đến nàng cũng không tài nào lý giải nổi. Cứ thế, cả hai mặc sức vầy vò thỏa chí. Cho đến khi nàng rùng mình, nước từ trong người chảy ra dầm dề thì cũng là lúc Thúc Sinh rú lên một tiếng ngã gục trên người nàng. Nàng vòng hai tay ra sau lưng ôm chàng thật chặt dường như muốn chàng xuất tinh vào thật sâu trong người nàng không thiếu một giọt. Cả hai đều kiệt sức sau cơn chăn xô gối lệch nhưng vẫn ôm chặt nhau nằm nghỉ, vừa nhìn nhau cười vừa thở dốc…
Mấy hôm sau, hôm nào Thúc Sinh cũng đến qua đêm với Kiều. Chàng Thúc xuất ra rất nhiều bạc hòng giữ Kiều ở chốn này làm của riêng. Mỗi khi cùng nhau làm chuyện giao hoan thì cả hai lần nào cũng thập phần mãn nguyện. Chàng chưa từng gặp một người con gái nào thông minh tài sắc đến thế, cũng chưa từng xuất tinh nhiều đến thế vào trong Ɩồŋ một người con gái trong khi hành dâm, kể cả lúc ngủ với Hoạn Thư vợ chàng.
Còn nàng cũng tìm ở chàng một bóng hình quen thuộc, chàng là vị khách chơi đặc biệt nhất mà nàng đã được qua tay. Cả hai cùng ăn uống, cùng trần truồng, cùng hành lạc. Lúc mệt, cả hai xoay ra đánh cờ, hoặc Kiều trần truồng gảy đàn, múa hát cho chàng Thúc nghe. Trên đời hẳn chẳng còn chốn nào hoang lạc hơn thế.
Rồi cũng đến lúc chàng Thúc phải quay về Hoạn phủ, nơi chàng đang ở rể nhà vợ. Chàng Thúc khuyên nhủ Kiều chờ chàng ít hôm để về thu xếp tiền chuộc nàng ra khỏi nhà chứa đồng thời tìm cách thu xếp cho nàng chốn ở giấu làm sao không cho vợ cả của chàng Thúc là Hoạn Thư biết.
Lại nói chuyện Hoạn Thư vốn là con một viên quan lớn nơi triều đình, từ nhỏ đã lớn lên trong giàu sang phú quý. Hoạn Thư bắt gặp Thúc Sinh là một chàng thư sinh nghèo, có tài lại đẹp mã nên nằng nặc đòi chàng làm chồng. Hoạn Thư vốn là người gia giáo nhưng đa nghi, hay ghen tuông lại yêu chàng Thúc hết mức nên chàng Thúc bỏ ngoài tai mọi lời khuyên của Kiều mà giấu nhẹm chuyện chung chạ với nàng ở Lâm Tri không cho Hoạn Thư biết.
Chàng Thúc lén lấy mươi nghìn lượng chuộc Kiều ra rồi đem Kiều về giấu ở một ngôi nhà nhỏ trong phủ để tiện qua chỗ nàng Kiều hành lạc hàng ngày. Chuyện này chẳng khỏi mắt Hoạn Thư. Thị sai đòi nàng Kiều về sống cùng thị và Thúc Sinh trên nhà lớn, nói để tiện có chị có em song thực chất là để tiện hành hạ nàng thỏa thói ghen tuông.
Đêm đó là đêm đầu tiên Kiều dọn tới sống cùng Thúc Sinh và Hoạn Thư. Phận làm lẽ mọn nên nàng rất run sợ trước thái độ ngoài mặt nói cười mà bên trong nham hiểm giết người không dao của Hoạn Thư. Hoạn Thư cho người trang hoàng lộng lẫy rồi dọn tiệc rượu mừng Thúc Sinh lấy về phủ một cô vợ lẽ.
Thị nảy ra một ý nghĩ bệnh hoạn, bèn cho bày tiệc rượu nơi phòng ngủ lớn, cả ba người thị, Thúy Kiều và Thúc Sinh sẽ cùng ăn tiệc và bày trò quần dâm cho thỏa chí Hoạn Thư. Hoạn Thư cười thích chí khi nghĩ đến việc cả nàng Kiều và Thúc Sinh sẽ phải chiều theo ý thị trên giường đêm nay.
Bàn tiệc thực quả xứng danh chốn quan phủ cao quý. Các món ăn quý được bày biện ra đủ cả, thôi thì nem công chả phượng, tay gấu sừng hươu chả thiếu thứ gì, mà toàn là thứ có công dụng bổ dương kích dục. Cả loại rượu Đào Hoa cũng là do Hoạn Thư tự tay chọn. Uống nó vào thì thị và Kiều, hai con cái sẽ mê mệt sưng Ɩồŋ cả đêm còn Thúc Sinh thì cũng phải lao lực chán mới có thể phọt tinh ra được. Đêm nay cả bọn sẽ đồng giường đến mệt nhoài…
Đêm đó, Hoạn Thư cho con hầu mời Thúc Sinh và Thúy Kiều tới dùng bữa nơi phòng thị. Thúc Sinh mừng quýnh vì nghĩ Hoạn Thư là vợ cả vốn tính hay ghen tuông nay lại có thể vui vẻ mời Thúc sinh và vợ lẽ là Thúy Kiều tới cùng dùng chung bữa cơm âu cũng là chuyện đáng mừng.
Nghĩ vậy Thúc Sinh giục Thúy Kiều trang điểm cho thật trang nhã và theo chàng sang phòng Hoạn Thư dự tiệc. Thúy Kiều vốn tính e dè lại nghĩ phận mình là lẽ mọn, lại vốn là gái lầu xanh chẳng xứng với chốn Hoạn phủ danh giá này nên trong bụng cũng còn đôi phần dùng dằng chưa quyết. Song ngặt vì Thúc Sinh ra sức nài ép, lại mong đây là dịp để làm quen, mong được vợ cả là Hoạn Thư thông cảm cho phận mình nên Thúy Kiều cũng đành y lời Thúc Sinh mà theo tới Đông phòng.
Nàng chỉ trang điểm qua một lớp phấn nhẹ màu hồng nhạt lên khuôn mặt, kẻ thêm đôi mày ngài rồi khoác chiếc áo đoạn màu huyết dụ. Nàng muốn trông mình không quá lộng lẫy lấn át Hoạn Thư, song cũng không nên quá nhôm nhoam, hèn kém vì dù gì cũng là ngày đầu ra mắt. Xong xuôi đâu đấy, Thúc Sinh cầm tay dắt nàng tới phòng Hoạn Thư, hai người đi băng qua một dãy hành lang dài. Gió thổi vi vút, trời đêm có phần se lạnh khiến Kiều vừa đi vừa nép sát vào người Thúc Sinh. Không phải thập phần vì rét mà cũng còn đôi ba phần do nàng cảm thấy lo lo vì người vợ cả của chàng Thúc vốn nổi tiếng là chua ngoa, sắc sảo.
Hai người bước tới cửa phòng Hoạn Thư thì đã ngửi thấy mùi xạ hương ngào ngạt. Nhưng cửa phòng đóng kín, trước cửa có hai đứa hầu gái đang bưng mấy đồ dùng bữa. Phía xa nàng thấy có hai gã đang đứng nhòm nàng và chàng Thúc. Một gã gầy gò, một gã lại béo lùn, định thần nhìn kỹ thì thấy là Ưng, Khuyển hai thằng tay chân thân tín của Hoạn Thư nơi phủ đệ.
Hai đứa hầu gái ra dấu nói Hoạn Thư đang chờ nàng và chàng Thúc phía trong phòng. Không hỏi gì thêm nữa, Thúc Sinh cười hớn hở dắt tay Kiều đẩy cửa bước vào trong. Hai người vừa bước vào phòng thì đằng sau hai đứa hầu gái đã đóng sập cửa lại khóa trái bên ngoài theo như lời dặn của Hoạn Thư. Thúy Kiều cảm thấy có điều gì hơi bất ổn song lại thấy Thúc Sinh vẫn điềm nhiên như không có gì thì nàng cũng yên tâm đôi chút. Về phần Thúc Sinh thì chàng nghĩ có lẽ cô vợ cả không muốn quấy rầy ba người vợ chồng chàng nên sai người làm vậy nên cũng chẳng quan tâm.
Trước mặt Thúy Kiều và Thúc Sinh, bàn tiệc đã được bày sẵn với đủ thứ của ngon vật lạ. Trên bàn la liệt bát đĩa với những món ăn cực kỳ quý hiếm, đủ màu sắc trông rất vui mắt. Hai người Thúc Sinh Thúy Kiều còn đang mải chăm chú với những thứ bày trên cái bàn lớn giữa phòng chợt sững người khi trông thấy Hoạn Thư từ phía trong đột ngột bước ra.
Trên người thị chỉ mặc độc một chiếc áo tơ cực mỏng gần như trong suốt. Kiều nhận ngay ra thị cũng là một bậc quốc sắc thiên hương cực kỳ xinh đẹp, với khuôn mặt thanh tú và nhất là đôi mắt long lanh sắc sảo cũng chẳng kém phần đa tình khêu gợi. Cặp đùi của thị trắng muốt thon dài, hứa hẹn nhiều dục cảm. Cái áo mỏng làm lộ rõ những đường cong đàn bà nơi thị, nhất là cái eo tròn lẳn và cặp vú đầy đặn nở nang.
Thúy Kiều thấy ngay là cặp vú của thị còn to hơn rất nhiều so với của nàng. Nhưng chính thế lại khiến cho nó không săn chắc nhô cao bằng của nàng. Hai núm vú của Hoạn Thư tuy ẩn dưới lớp vải song nàng vẫn nhận ra được đầu vú của thị có màu nâu sẫm của loại đàn bà đã chinh chiến gối chăn nhiều và hơi chảy theo thân vú thị. Hoạn Thư làm cả nàng và Thúc Sinh đứng như trời trồng miệng há hốc đầy vẻ kinh ngạc.
Thị tươi cười đưa tay vén cái áo dài tới chân của thị, tách hai cái vạt áo ra hai bên. Phần từ rốn lên trên nơi thị vẫn còn nguyên lớp áo vải mỏng vô dụng trong việc giúp thị che đậy thân thể khỏi sự lõa lồ. Còn từ rốn trở về dưới thì lớp vải tách ra làm hai bên, lộ ra đường rãnh giữa hai chân thị. Hoạn Thư không hề mặc quần bên dưới. Nàng Kiều không khỏi kinh ngạc khi thấy chỗ giữa hai chân Hoạn Thư, nơi lỗ Ɩồŋ tuyệt nhiên trắng bóc chẳng hề có lấy một sợi lông nào. Hoạn Thư cười lả lơi nói:
– Hai người ngồi xuống đi, đêm nay chúng ta sẽ thỏa sức vui vầy thật là đầm ấm…
Nói đoạn thị chạy tới cầm tay Thúy Kiều kéo xuống ghế ngồi.
– Em Kiều ngồi xuống đây với chị. Còn chàng sao cứ như phỗng thế. Chàng ngồi vào ghế giữa hai chúng em nhé.
Thúc Sinh líu ríu y lời thị ngồi xuống ghế. Hoạn Thư thấy mọi thứ đều diễn ra theo ý mình thì cười mỉm, thị quyết sẽ hành hạ nàng Kiều đến nơi đến chốn để nàng phải ê chề rời khỏi Thúc Sinh. Thị quyết không để chàng Thúc rơi vào tay con đàn bà khác, nhất lại là một con đĩ xinh đẹp rước về từ lầu xanh… Trong khi đó Thúy Kiều và Thúc Sinh vẫn bần thần chưa hiểu họ Hoạn đang diễn trò gì mà lại ăn mặc gợi dục, hở hang làm vậy để cùng hai người ăn tiệc. Cả hai chẳng ai ngờ mình sắp phải tham gia vào một đêm quần dâm thác loạn sẽ xảy ra…
Để lại một bình luận