Phần 8: Dập dìu lá gió, cành chim
Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Tràng Khanh…
Tay khách đêm nay đến với nàng vốn là một tay công tử nhà giàu nổi tiếng khắp Lâm Tri, là thiếu gia con nhà họ Tạ chuyên nghề cho vay lãi. Đêm nay hắn nghe danh nàng Kiều nức tiếng tài sắc vội bỏ ngay ra năm trăm lượng để được chung chăn chiếu với nàng. Vừa nhác trông thấy dung nhan nàng hắn đã mừng thầm bởi quả không uổng phí số bạc lớn đã bỏ ra. Trông nàng vừa như một cô tiểu thư gia giáo đoan trang đang ở chốn trướng rủ màn che, lại toát lên một vẻ quy rũ mời mọc, đĩ thõa đến kỳ lạ.
Vốn đã chuẩn bị từ trước, Kiều nhanh chóng trút bỏ khuôn mặt ủ ê sầu não, tủm tỉm cười khi trông thấy tay Tạ công tử hau háu nhìn mình chẳng rời. Nàng trông thấy giữa hai chân hắn, dưới cái quần lụa trắng đắt tiền, chắc con cặċ đã chẳng thể chịu nổi mà đội lớp vải lên một cục tướng. Mụ Tú bà ngồi cùng Kiều tiếp chuyện gã một lúc rồi kiếm cớ lủi ra ngoài mặc Kiều ở lại tiếp gã.
Trong bụng Tạ công tử vốn đã nóng lòng tìm tới sự gối chăn lắm, nhưng y cố kìm tính dục trong người lại, cùng Kiều nâng chén rượu. Kiều vốn thông minh, nên chẳng khó khăn gì để tiếp chuyện tay công tử háo sắc. Chẳng bàn về văn thơ hay đàn hát, Kiều nghĩ có lẽ đem toẹt những chuyện phòng the ra mà tiếp chuyện hắn có lẽ hay hơn. Trông tướng gã có lẽ trong đầu cũng chỉ đủ chữ để hiểu chuyện dâm ô mà thôi.
Kiều hỏi han qua loa hắn về chuyện gia đình vợ con, rồi thì bỗng nghĩ mình đã là loại gái bán thân thì còn chi e lệ nữa. Nàng thừa biết loại trai như hắn chỉ giỏi trốn nhà tới kỹ viện chơi gái thôi chứ đâu đủ tài sức mà ra tay trượng nghĩa cứu nàng khỏi chốn thổ đĩ. Nghĩ vậy, Kiều trở nên chán nản, nàng nghĩ có lẽ nên giục hắn sớm bắt đầu cuộc mây mưa để cho xong chuyện sớm. Nói đoạn, nàng quay sang tên công tử, hỏi:
– Tiện thiếp biết công tử đêm nay tới đây với thiếp là cầu được chuyện trai gái mây mưa. Thiếp cũng chỉ là phận gái đĩ, chẳng dám e lệ, cao giá gì cho cam. Vậy chẳng hay công tử đã muốn cùng thiếp vào chốn giường loan màn phụng hay chưa. Tiện thiếp xin hầu hạ chàng chu đáo. Ý chàng chẳng rõ ra sao?
Tạ công tử mừng quýnh chẳng ngờ Kiều trông đoan chính là vậy, nay lại có thể nói ra những lời quyến rũ rủ rê có lẽ là còn hơn lũ gái đĩ lâu năm bội phần. Bần thần phút chốc, hắn cười ha hả ra chiều thích thú:
– Ta vốn muốn chuyện này từ nãy song lại ngặt bởi nàng mới tiếp khách, sợ nàng còn chưa thật dạn dĩ trong chuyện này. Chẳng ngờ nàng lại hiểu rõ lẽ đời đến vậy, thật khiến ta cảm phục. Nàng đã mời mọc ra đến vậy, lẽ nào ta dám chối từ. Vậy ta hãy cùng cởi xiêm y mà vào vầy cuộc mây mưa ngay đi thôi. Đêm nay ta sẽ đem cho nàng khoái lạc tuyệt trần của một người bà. Nàng đẹp quá đi mất…
Kiều tủm tỉm nói:
– Thế thì mời chàng xem thiếp thoát y nhé. Chàng có thích không thế?
Tạ công tử bàng hoàng chẳng nói nổi nên lời, tai ù đặc ngỡ mình đang chìm trong cõi mộng. Y há hốc mồm nhìn nàng Kiều đứng dậy trước mắt, tay mân mê chiếc đai áo rồi khẽ khàng chầm chậm cởi chiếc đai giữ chiếc áo ngoài tụt xuống. Tạ công tử chăm chú theo dõi từng cử chỉ của nàng Kiều, người y nóng bừng lửa dục. Kiều chẳng ngại ngần như những lần chịu nhục trước đây nữa.
Có lẽ nàng hiểu thân mình giờ đã nhúng bùn, gột rửa trăm năm cũng chẳng sạch, hơn nữa ba đêm qua, nàng đã được mụ Tú dạy dỗ chuyện hầu hạ đàn ông trên giường nên cũng chẳng e lệ làm chi. Nàng khẽ cười thầm khi trông thấy cái điệu bộ luống cuống của gã công tử đang vừa nhìn nàng thoát y, vừa hấp tấp lột quần áo ra khỏi người gã.
Nàng Kiều càng chậm rãi, từ tốn bao nhiêu trong chuyện cởi bỏ xiêm y thì gã công tử lại càng hấp tấp vội vàng bấy nhiêu. Khi nàng nhấc chân lên để chiếc quần ngoài tụt hẳn ra khỏi người thì nàng chợt nhận ra trên người gã công tử chỉ còn độc một mẩu vải nhỏ che cái đàn ông đang căng phồng giữa hai chân. Nàng cười tủm, tạm gác lại phần mình, đưa tay xoa nhẹ lên cục thịt của gã công tử qua làn vải.
Nàng quỳ xuống đưa miệng chà khắp lớp vải mỏng còn sót lại trên người hắn, môi nàng vẫn cảm nhận được cái vật ấy cứng như một thanh sắt nóng đang phập phồng qua làn vải. Gã công tử lim dim mắt tận hưởng giây phút sung sướng, tay y luồn ra sau lưng Kiều kéo cái yếm của nàng trễ xuống cho lòi cặp nhũ hoa đẹp tuyệt của nàng ra ngoài. Hắn kinh ngạc bật thành tiếng khi nhác trông thấy cặp vú nàng nhô cao như mời gọi.
Hắn chộp lấy cặp vú mà nắn bóp liên hồi như một đứa trẻ nghịch ngợm bầu vú mẹ khi đã no sữa. Nàng Kiều lấy tay kéo lệch mảnh vải che hạ bộ hắn sang một bên, nàng cũng kinh ngạc chẳng kém khi trông thấy cái của quý của gã công tử to đến đáng sợ. Hai hòn dái gã căng phồng những nước, dường như hợp lại thành một bọc dưới thân cặċ. Nàng đưa cả hai tay nâng niu hai bìu dái hắn rồi đưa miệng vào khẽ ngậm lấy.
Nàng một mặt dùng tay tuột hẳn cái mảnh vải ra khỏi chỗ kín của gã công tử, chà mạnh lên thân cặċ của gã sụt ra vào giống như mụ Tú đã chỉ dạy nàng đêm qua. Mặt khác miệng nàng vẫn ngậm chặt dái hắn dùng môi thỉnh thoảng kéo nhẹ lớp da ngoài ra, hay dùng răng khẽ nhai nhẹ hai bìu dái khiến cho gã công tử thần hồn nát thần tính, chịu không nổi. Miệng gã ú ớ một cách vô thức, hai tay bóp chặt hơn vào vú nàng như kìm nén chuyện xuất tinh.
Biết trước gã chẳng thể chịu đựng nổi lâu hơn nếu nàng cứ kéo dài chuyện vờn giỡn hắn, Kiều dịu dàng hỏi hắn:
– Thế nào, Tạ công tử. Chàng đã muốn chúng ta vào chuyện chính chưa. Chàng bế thiếp vào giường nhé. Chẳng nhẽ, ta lại… làm chuyện ấy ngay ở chỗ này. Thiếp thấy bất tiện lắm.
– Tùy nàng thôi, ta… ta… ta… chúng ta làm ngay đi thôi…
Dứt lời gã vội vã bế thốc ngửa nàng lên bế vào giường, vừa đi hắn vừa đút lưỡi vào miệng nàng, quấn chặt lấy lưỡi nàng như một con rắn khiến nàng Kiều suýt nữa thì nôn mửa.
Hắn bắt đầu hành động, không giống như một tay công tử con nhà giàu ăn chơi lọc lõi mà giống với một gã nông dân thô tục. Chẳng thèm tuột quần nàng ra, hắn chỉ kéo lệch nó sang một bên cho hở ra cửa mình và lỗ đít của nàng. Hắn quên cả việc mở màn cho nàng mà cứ thế đút con cặċ vào Ɩồŋ nàng lúc này vẫn chưa xuất ra một chút nước nào. Chính thế nên lúc hắn dập sâu con cặċ vào người nàng, Kiều bật lên đau đớn vì thốn và rát.
Hắn chẳng quan tâm mà cứ làm cái việc của mình một cách đều đặn, vừa nhấp mạnh vào cái Ɩồŋ nàng sâu đến tận bên trong cùng, vừa rú lên khoái lạc. Kiều quay ngửa đầu sang một bên, cố không nhìn vào khuôn mặt và đôi mắt đầy vẻ thỏa thuê và khoái cảm của tay nhà giàu. Hắn cố nắc thật mạnh cốt tìm cho gã sự sung sướng của một con đực đang nắm trong tay một con cái xinh đẹp mà chẳng màng đến Kiều bên dưới bụng gã.
Nàng nhìn về phía cửa sổ, mắt bâng quơ tìm kiếm một cái gì mà nàng chẳng biết. Nàng mặc kệ tấm thân mình bị gã giày vò, nàng thấy mình dường như đã thực sự không còn là con người nữa rồi. Phần gã Tạ công tử, giờ đây gã mới nhận thấy sự vướng víu vì cái quần trong của nàng Kiều chỉ mới bị kéo ra một bên chứ chưa tuột hẳn ra. Nó chạm vào háng gã mỗi lần gã ấn cặċ xuống khiến cho gã thấy ran rát khó chịu, da thịt gã không hoàn toàn chạm hẳn được vào người Kiều ở chỗ ấy. Hắn ngừng thụt, rút tuột con cặċ ra khỏi Ɩồŋ nàng rồi nhấc người lên.
Tay gã kéo cho cái quần của nàng tuột hẳn ra ngoài, Kiều thấy tội cho gã cứ luống cuống với cái chỗ kín của nàng nên khẽ rướn người, nhỏng đít lên cho gã tuột quần nàng ra được dễ dàng. Hắn cười mãn nguyện rồi lại tiếp tục đút vào gieo giống. Bây giờ chẳng còn gì ngăn hắn chiếm hữu hoàn toàn cơ thể nàng, hắn đang khám phá được những điều tuyệt diệu nhất khi chung chăn gối với một người con gái xinh đẹp tuyệt trần.
Tay công tử vẫn cứ nhấp đều đặn vào Ɩồŋ nàng Kiều một lúc cũng khiến cho Kiều rùng mình một cái ứa nước ra. Chẳng phải bởi nàng khoái lạc lên cao mà có lẽ chỉ bởi bản năng vốn có của đàn bà, mỗi khi có con cặċ lạ đút vào mà nhấp cả canh giờ như thế không ứa nước ra mới thực là chuyện lạ. Nàng vòng tay ra sau ôm lấy gã công tử thì mới nhận ra lưng gã lúc này đầm đìa mồ hôi, nhịp nắc vào Ɩồŋ nàng cũng không còn thật nhanh như lúc mới nhập cuộc nữa.
Xem chừng tay công tử này đã thấm mệt, nghĩ vậy nàng cũng rướn mông lên cùng hắn tiếp sức cho gã. Tay công tử cũng chỉ chịu nổi vài chục cú nữa rồi trân mình xuất ào ào vào Ɩồŋ nàng, ngã đè lên người nàng thở dốc. Nàng với lấy cái khăn, lau cửa mình rồi lau cặċ cho gã, miệng cười như hoa ang vào xuân mặc dù lúc đó nàng cũng cảm thấy đôi phần bứt rứt vì những khoái lạc gã vừa khơi dậy nơi nàng chưa được đáp ứng:
– Chàng có mệt không… chàng làm thiếp suýt chết mất, không ngờ chàng lại có cái của nợ này lợi hại đến thế.
Miệng nói tay nàng chỉ vào con cặċ lúc này mềm xèo, gục đầu rũ nước của hắn. Tuy những lời nàng nói chẳng thật lòng song gã công tử cũng đâu biết mà lại còn tỏ ra bội phần sung sướng nghĩ mình đã thỏa mãn nàng trọn vẹn thập phần.
Gã công tử ôm lấy nàng thiếp đi ngủ một lúc rồi gần sáng trở dậy làm với nàng lần thứ hai song cũng như lần trước, hắn cũng chẳng cầm cự nổi bao lâu mà đã ngã ngựa. Sáng hôm sau hắn ra về từ sớm còn Kiều nằm tới tận giờ tỵ sắp trưa mới cựa mình dậy rửa ráy và ăn chút điểm tâm. Đêm đó lại có tay nhà giàu khác đến mua thân nàng, gã này khá hơn tay Tạ công tử nhiều. Hắn làm nàng cũng đôi ba phần mãn nguyện, nàng cũng chẳng tiếc gì mà không hầu hạ hắn cho chu đáo làm hắn hài lòng lắm.
Mãi những đêm sau, đêm nào Kiều cũng phải tiếp khách, khi thì là những tay quan lại triều đình, khi lại là những tay nhà giàu lắm của. Có kẻ đã ngoại ngũ tuần vẫn còn thèm gái non tìm đến với nàng, lại có những kẻ mặt búng ra sữa tìm đến để nàng dắt vào đời. Trong ba tháng nơi lầu xanh, nàng đã tiếp không biết bao nhiêu loại người, đã chịu qua tay đủ già trẻ lớn bé, có kẻ chơi nàng rất dai lại có kẻ giữa đường đứt gánh sớm.
Nhiều lúc khi đã mãn cuộc bán dâm, nàng nằm trần truồng bên cạnh khách làng chơi ê chề mà ứa nước mắt thương cho số phận mình. Lũ khách mua dâm đâu có coi nàng là con người, chúng chỉ coi nàng như một thứ đồ chơi, bắt nàng diễn cùng chúng đủ trò dâm dật để thỏa lòng chúng. Nàng buộc phải chiều chúng bởi cái thân gái đĩ dạn dĩ chốn lầu xanh đâu thể làm khác.
Nàng thấy mình nhiều lúc chỉ như thân con vật, là con chó, con lợn nái đem Ɩồŋ ra mà chiều khách. Có khác chăng là nàng được bọn chúng coi như một món đồ chơi có giá nên khi giao hợp, mây mưa cũng không đánh đập hành hạ nàng giống như các cô gái khác chốn thổ đĩ, âu cũng là phần an ủi với nàng. Đã có lần nàng thấy một cô gái đĩ bị tay khách làng chơi đánh cho thừa sống thiếu chết chỉ bởi không nghe theo những trò bẩn thỉu hắn bày ra khi lên giường.
Những chuyện tàn bạo của khách làng chơi xảy ra như cơm bữa nơi này bởi bọn chúng đâu còn coi các cô gái ở đây là đàn bà mà chỉ là công cụ truyền giống, là món đồ trong tay khách chơi. Hàng ngày tiếp khách xong, Kiều cũng chẳng buồn mặc lại xiêm y mà cứ thế trần truồng lúc ăn lúc nghỉ. Nàng biết mặc lại quần áo đâu có nghĩa lý gì khi mà gã khách này vừa đi, tinh khí còn chưa kịp khô trong Ɩồŋ nàng thì đã có gã khác đến lột truồng đè ngửa nàng ra mà chơi, mà hiếp.
Dần dà nàng thấy quen và lại thích thú khi ăn ở trần truồng, nàng thấy nó vừa hợp với cái nghề mạt hạng nàng đang làm mà lại rất thoải mái mát mẻ nữa. Ngày tháng cứ thế qua đi bất định với Kiều, giờ đây nàng đã trở thành một con người khác hẳn, nàng chẳng màng đến thân mình, đến tương lai của mình nữa.
Đầu óc nàng luôn trống rỗng, miệng nàng tuy luôn tươi cười đón khách, nói ra đủ lời dâm ô, dạn dĩ song trong tâm nàng như có ngàn vạn con dao cắt đau nhói.
Nhiều lúc cười cợt với khách mua dâm mà nàng thấy nước mắt như đang chảy ngược vào trong lòng. Nàng vẫn cứ cắn răng làm đĩ mà chẳng thấy nổi có kẻ nào thực sự muốn chuộc nàng ra khỏi đây dù nàng luôn cố hết sức làm vừa lòng bọn đàn ông tìm đến nàng. Càng tiếp khách nhiều dường như Kiều lại càng đẹp lộng lẫy thêm bội phần. Da thịt nàng như trắng hơn, luôn lẫn lộn mùi thơm ngào ngạt của nước thơm và mùi tanh ngai ngái của tinh dịch khách xuất ra còn dính lại trên người nàng.
Hai vú nàng không còn trắng hồng như thời con gái mà đỏ thắm, hai bầu vú ngày càng căng cứng đến bứt rứt. Hai mép Ɩồŋ nàng nở mọng nước, khe giữa đỏ hồng nổi giữa đám lông đen dày trông hứng tình đến kỳ lạ. Nàng cứ đem thân ra mà hầu khách những mong một ngày nào đó gặp được tay khách mua dâm nàng, yêu thương nàng chuộc nàng khỏi chốn nhơ nhớp.
Tiếp khách làng chơi đã vừa tròn ba tháng vẫn chẳng có tay khách nào thực tâm yêu nàng. Có những kẻ đến với nàng rất nhiều lần song cũng chỉ để tìm đến thân xác nàng mà thôi.
Cho đến đêm nọ, nàng đang trần truồng nằm dài trong buồng riêng chờ mụ Tú dẫn khách vào cho nàng hầu hạ thì có tiếng cửa mở nhẹ. Xuất hiện trước mặt nàng là một công tử thư sinh trắng trẻo, phong lưu mà nàng chưa từng thấy trong lũ khách đã ngủ với nàng. Bình thường thì nàng cứ trần truồng như thế mà ra đón tiếp khách chơi song lần này bỗng có cái gì như ngăn cản nàng làm những chuyện đĩ thõa như thường lệ.
Nàng với tay lấy tấm chăn khoác lên mình che đậy sự trần truồng rồi bước tới đóng cửa lại thật chặt. Nàng đưa mắt nhìn vị khách đến với nàng đêm nay, thì thấy chàng cũng đang chăm chú nhìn mình không chớp. Nghe danh nàng nức tiếng khắp nơi về vẻ đẹp và thuật chiều khách, hôm nay chàng đến tận nơi để ngửi thử hương thơm của bó hoa nức danh Lâm Tri. Kiều mời chàng ngồi xuống ghế, nâng mời chàng chén rượu trước khi hành lạc. Hỏi ra thì chàng họ Thúc tên Sinh, vốn dĩ là một tay thư sinh nghèo nay lấy được một tiểu thư con nhà quyền quý. Nàng Kiều mỉm cười, trong đầu nàng đã khắc tên chàng, hai chữ Thúc Sinh, ngay từ ấn tượng ban đầu…
Để lại một bình luận