Phần 16: Mắc lừa Hồ Tôn Hiến
Lại nói đến cảnh hai mụ Tú Bà Bạc Bà cùng quỳ mọp trước mặt Kiều xin tha mạng, vốn dĩ hai kẻ đốn mạt vô sỉ chuyên nghề bán hương buôn phấn này đã thập phần sợ hãi khi trông cảnh thảm tử của hai thằng Ưng Khuyển trước đó. Nhưng Kiều như phút chốc đã không còn là Kiều của ngày xưa nữa, nghĩ lại những gì mà hai kẻ táng tận lương tâm này đã gây ra cho nàng, ánh mắt nàng bỗng toát ra lửa giận ngùn ngụt. Tú Bà thấy nàng bước tới, trên môi nàng là một nụ cười tươi như hoa:
– Con xin chào hai má, đã lâu không được gặp, chẳng hay hai má có được mạnh giỏi không?
Tiếng của nàng cất lên cao vút, đến đoạn mạnh giỏi cuối câu, giọng nàng như gằn lên ám chỉ cái chuyện dâm ô đó… Cả hai mụ cùng run lẩy bẩy, bao nhiêu chua ngoa trắc nết hàng ngày bỗng biến đâu hết, môi mấp máy mà sợ hãi chẳng nói được lời nào.
– Nay hai má đã đến tận đây, con cũng nên đền đáp hai má cho phải đạo nuôi dạy của hai má. Biết hai má thích thứ này nên con đã chuẩn bị sẵn đâu đấy, mong hai má chớ chối từ mà làm con khó nghĩ.
Nói đoạn nàng quay sang mấy tên lính canh đã chờ sẵn nãy giờ ra lệnh:
– Các ngươi còn chờ chi nữa, mau ra hầu hạ hai má ta cho cẩn thận, còn như các người không làm má má hài lòng thì liệu hồn cái đầu của các ngươi đấy.
Mấy thằng quân canh giật mình, chưa bao giờ chúng thấy nàng dữ tợn như vậy. Thường ngày nàng đối xử với chúng thân thiết như người thân trong nhà, đừng nói quát mắng những lời khó nghe như vậy mà ngay cả ra lệnh cho chúng, nàng cũng chưa bao giờ ra vẻ kẻ cả mà luôn giống như một người chị nhờ vả bọn đàn em. Ngay như Từ Hải ngồi trên cũng bất ngờ bởi cách ứng xử của nàng hôm nay, nhưng chàng hiểu được tại sao Kiều lại như vậy, âu cũng bởi những phường mua hương kia đã chà đạp lên nàng và coi nàng không hơn một miếng thịt sống rao bán.
Vâng lệnh nàng, chừng năm sáu tên quân cao lớn tiến lại gần hai mụ, vừa đi chúng vừa lột sạch quần áo đang mặc trên người, bày ra những bộ của quý giữa hai chân. Vốn dĩ đám quân của chàng Từ đều xuất thân là nông dân nghèo khổ, không có dịp được làm những trò quần dâm bệnh hoạn như thế này nên tên nào tên nấy đều rất phấn khích và thèm muốn. Có tên không chịu nổi đã chồm lên người Bạc Bà vật ngửa mụ ra sàn rồi xé toạc hét quần áo trên người mụ. Có lẽ thằng này đã ngấm ngầm từ nãy giờ chọn mụ Bạc vì so với Tú bà, mụ Bạc trông trẻ trung và ngon mắt hơn.
Mấy thằng còn lại giờ cũng đều đã trần truồng lao tới như bầy hổ đói và chả mấy chốc hai mụ Tú Bà, Bạc Bà đều đã lõa thể và bị đè ngửa ra. Bọc lính kẻ dạng chân, kẻ bóp vú, kẻ dí cả cu vào miệng hai mụ đàn bà bắt bú. Kiều trông cảnh hai kẻ tử thù của nàng bị hãm hiếp hành hạ không khác gì hai con chó cái xơ xác giữa bầy chó đực đang trong cơn động dục thì bỗng nàng ứa dòng nước mắt chảy dài trên gò má trắng ngần.
Chẳng phải là nàng xót thương cho hai kẻ đang quằn quại trần truồng phơi Ɩồŋ dưới kia mà nàng nhớ lại những lúc nàng cũng bị hành hạ hệt như vậy mà cảm thấy vô cùng tủi hổ. Nỗi nhục nhã của nàng Kiều những lúc bán dâm còn hơn nỗi nhục của Tú bà, Bạc Bà bị bọn lính cưỡng hiếp gấp nhiều lần, đơn giản nàng vốn là một tiểu thư danh giá trong trắng chứ đâu phải là loại dâm phụ như hai kẻ kia.
Kiều nép chặt vào lòng chàng Từ, cả hai lúc này nhìn nhau say đắm, chàng Từ lấy tay áo quệt dòng nước mắt của nàng rồi khẽ thầm thì cùng nàng những lời âu yếm. Ánh mắt của nàng và chàng gặp nhau nồng nàn, trên thế gian lúc này chỉ còn lại hai người dù ngay lúc này ở sảnh đường dưới kia đang diễn ra cảnh quần dâm hỗn loạn của sáu thằng lính và hai ả dâm phụ trung niên.
Tú Bà bị bắt quỳ chổng mông về sau, trên dưới bị kẹp giữa hai tên lính. Hai lỗ kín dưới hạ thể của mụ đồng thời bị hai con cặċ nong ra hết cỡ. Phía trên lại có một thằng khác đang ưỡn cặċ ra bắt mụ bú cặċ. Ba cái lỗ trên người đều bị lấp đầy bởi cặċ, mụ Tú chua ngoa tàn nhẫn dạo này trông vô cùng thảm hại. Mụ Tú nấc lên từng hồi bởi con cặċ trong miệng tống thẳng vào cuống họng mụ.
Nhớ lại ngày nào mụ dạy Kiều phải tròn mồm bú cặċ khách thì hôm nay mụ được dịp thực hành ngay trước mặt nàng Kiều. Mỗi lúc ba thằng tốt đen đổi chỗ chơi mụ thì Tú bà mới có một khoảnh khắc ngắn ngủi nghỉ ngơi. Mụ há hốc miệng ra hít thở hồng hộc như thể thiếu dưỡng khí lâu ngày nhưng chỉ một lúc là ngay lập tức ba tên lính đúng y như tư thế lúc đầu lại chơi mụ. Ba con cặċ bẩn thỉu thì thụt vào ra chơi mụ rã rời, mụ Tú thấy tay chân rã rời vì phải quỳ chổng mông quá lâu, miệng mụ thấy mùi thum thủm do con cặċ của thằng đang bắt mụ bú lúc nãy đã đút vào hậu môn dơ bẩn của mụ.
Phía bên cạnh Bạc Bà cũng đang khổ sở vì ba thằng khác, có điều may mắn hơn Tú bà là ba thằng này không bắt mụ Bạc ở nguyên một tư thế quỳ như con chó mà chúng cho mụ chọn tư thế mà mụ muốn. Thôi thì đành nằm ngửa dạng chân cho xong, đây vốn là tư thế nhàn hạ nhất của giống cái, mụ nghĩ vậy, dạng chân ra cho một thằng đụ, còn hai thằng kia thì một thằng bắt mụ liếm cặċ, một thằng thì bóp vú mụ như nhồi bột. Nhưng khốn nỗi tuy tư thế thì nhàn hơn nhưng ba thằng chơi mụ lại đều rất dai sức thành thử mụ tuy chỉ việc nằm ườn ra nhưng mồ hôi cũng vã ra như tắm bóng nhẫy khắp cả thân thể trần truồng.
Sáu thằng lính tha hồ vầy vò hai mụ, từ lúc chính ngọ cho tới tận khi trời sẩm tối mới ngừng. Sở dĩ kéo dài như vậy là bởi có tới sáu con đực mà chỉ có hai con cái, mà mấy tên lính toàn lũ nông dân khát dục lâu ngày, chả trách như vậy. Tới lúc mãn cuộc thì khắp người hai mụ dính bê bết dãi dớt và tinh trùng trắng bởn của bọn lính, trông thật thảm hại. Đống nước trên người hai mụ bốc mùi lờm lợm khắp sảnh đường, bọn lính sau khi thỏa mãn thì mặc hai mụ nằm ngửa ra đấy mà cáo lui. Một lát sau thì nàng Kiều và Từ Hải bước ra, hai người cũng vừa vần vũ nhau ở hậu viện trong lúc hai mụ Tú Bạc bị hiếp ngoài này.
Trông thấy hai người bước ra, hai mụ tuy khốn khổ mệt mỏi rã rời song cũng gượng dậy dập đầu lia lịa xin tha mạng. Dễ thấy là hai cái Ɩồŋ đều sưng đỏ, lớm chớm máu. Hai cái miệng thì ngập tràn tinh khí nhầy nhụa, tóc tai bù xù, trên bụng và vú chi chít những vết răng ngập sâu mà sáu thằng quân lính để lại sau mấy canh giờ hành lạc. Trông thấy cảnh ấy, nàng Kiều cũng không khỏi mủi lòng, tuy hai kẻ đó đều táng tận lương tâm song cùng là phận nữ cũng chẳng trách nàng Kiều không thấy thương cái cảnh của hai mụ vừa phải làm trò tiêu khiển cho lũ lính xong. Thuý Kiều đã dự định thả hai mụ về sau khi đã cho một bài học song đúng là số trời, vừa lúc đó thì bọn quân đã áp giải Mã Giám Sinh và Bạc Hạnh vào. Vừa trông thấy hai kẻ ngụy quân tử đã bao lần chà đạp lên thân thể mình, tức thì Kiều uất ức nghẹn trào trong cổ họng.
Những hoạt cảnh bỉ ổi mà hai gã làm với nàng tái hiện lại mồn một, những lúc chúng hoành hành ngang ngược trên người nàng, hai khúc cặċ tác yêu tác quái trong Ɩồŋ nàng, trong miệng nàng… rồi cảnh nhầy nhụa bê bết cái nước chúng xuất ra, rồi cảnh chúng bắt nàng lau rửa sạch sẽ cho chúng sau khi thỏa mãn… tất cả như mới diễn ra ngày hôm qua, còn rất rõ với nàng.
Uất ức, nàng thét lên ra lệnh cho bọn quân lính kéo cả bốn kẻ ra ngoài chém đầu, nàng thấy khoan khoái lạ kỳ khi nghe bốn tiếng thét váng trời phía bên ngoài, rồi dần dần tắt lịm đi trong bóng tối dần dần ập đến.
Lần này thì nàng khóc thật lớn, nước mắt như xóa hết đi mọi ưu phiền trong nàng, mọi sự hổ thẹn, giận dữ thoáng chốc như đã qua lâu lắm rồi. Giờ đây chỉ còn lại nàng và Từ Hải, nàng yêu chàng tha thiết và chỉ cần được sống yên ổn cùng chàng.
Cũng từ giờ phút đó trở đi, Thuý kiều không còn quá tha thiết với cảnh chém giết khởi nghĩa như trước, nàng không muốn chồng mình là một tên phản loạn nữa. Mỗi đêm ân ái xong cùng Từ Hải, Kiều thường thầm mong được cùng chàng sống nốt quãng đời còn lại yên ả, sẽ sinh cho chàng thật nhiều đứa con bụ bẫm. Nàng mơ ước một ngày kia chàng Từ sẽ bỏ vũ khí thôi không chống lại triều đình nữa rồi cả hai sẽ bỏ tất cả đến một vùng hoang vu không ai biết tới xây dựng tổ ấm. Nhiều lần nàng định nói ra suy nghĩ đó cho chàng biết song lại lưng chừng không dám thổ lộ.
Cho đến một ngày nàng bỗng thấy Từ Hải nổi giận đùng đùng xé thư chiêu hàng. Thì ra là Hồ Tôn Hiến được phái làm thống soái dẫn quân đánh dẹp phản quân của họ Từ. Nàng nghĩ đây là cơ hội tốt để thực hiện mong muốn cháy bỏng bấy lâu nay của mình nên ra sức khuyên chàng Từ chấp nhận nghị hòa cùng họ Hồ. Nào ngờ chính điều này đã dẫn chàng Từ đến chỗ vong thân bỏ xác nơi sa trường, cũng chính đã đẩy nàng đến một bi kịch còn khủng khiếp hơn bội phần so với bi kịch hai lần bị bán vào kỹ viện mà nàng đã từng trải qua.
Người ta thường nói hồng nhan thì bạc mệnh, quả thực, bao năm lưu lạc, dường như Kiều chưa bao giờ được sống một cách yên ả. Cuộc đời nàng như biển nổi sóng gian truân, cứ mỗi lúc tưởng chừng đã có hạnh phúc thì lại bị cuốn vào một đợt sóng khác dìm nàng xuống đáy sâu của đau khổ và nhục nhã.
Lại nói trở lại đến việc Hồ Tôn Hiến lừa Từ hải vào địa trận, đến khi chàng Từ và Thuý Kiều bị bao vây bởi quân triều đình xung quanh, biết bị mắc lừa chiêu bài dụ hàng của họ Hồ, Từ Hải phẫn uất thở hắt ra một tiếng rồi chết đứng giữa trận tiền. Về phần Thuý Kiều trước cảnh chồng tử trận, hai hàng lệ ứa đầm đìa khôn cầm bởi lẽ chính nàng là người đã đẩy chồng vào tình cảnh này.
Từ Hải đứng đó, hai mặt trợn ngược, lặng câm mà hồn thì tự lúc nào đã về chốn cực lạc. Vậy là bao mơ ước của Kiều về cuộc sống vợ chồng chốn dân gian đã phút chốc tan theo mây khói. Mọi thứ xảy ra với Kiều như một cơn ác mộng, nàng không thể nào nhận ra được thực tế xung quanh nữa, mọi thứ như biến nàng thành câm điếc thành đui mù cho đến tận lúc một âm thanh đánh vào tri giác nàng. Đó là tiếng cười gằn lên nghe dâm đãng và ghê rợn của Hồ Tôn Hiến…
Tiếng nhạc réo rắt vang động cả một vùng trời, tiếng trống chiến thắng nổi từng hồi rộn rã, rồi cảnh yến tiệc với đủ thứ sơn hào hải vị. Từng bầy vũ nữ ăn mặc hở hang, chỉ với những miếng voan mỏng che chỗ kín lắc lư những điệu vũ dâm dật. Hồ Tôn Hiến nghiêng ngả trong vòng tay của hai ả thị nữ, ngồi trên đài cao nhận những lời phỉnh nịnh chúc tụng của hai bên võ quan.
Nhưng khi chừng ngà ngà say, họ Hồ đã vội lui ngay vào hậu điện bỏ mặc bọn thuộc hạ ở lại. Một lát sau, một bầy tỳ nữ trần truồng chạy ùa ra, cứ một ả lại bám lấy một tên võ quan đang say mèm rồi sảnh điện trở thành chiến trường truy hoan của lũ dâm loạn. Hàng trăm cặp nam nữ tìm đến nhau trong điên loạn, chốc chốc lại thấy nam nhân đổi nữ nhân để tìm cảm giác mới mẻ trong truy hoan. Đây là phần thưởng mà Hồ Tôn Hiến dành cho bọn thuộc hạ, còn với bản thân y, y dành cho mình một phần thưởng tuyệt vời, đó là tấm thân của nàng Kiều đêm nay.
Tự hỏi tại sao nàng Kiều lại chấp nhận chung chăn gối hầu hạ kẻ tử thù đã giết chồng mình. Đó là điều kiện họ Hồ đặt ra khi nghe nàng van xin được chôn cất cho chàng Từ. Vì nàng mà chàng phải chịu cảnh chết đứng, nghĩa phu thê nàng đành chịu nhục mà cầu xin được chôn cất cho chàng dù biết sẽ phải đem thân đem Ɩồŋ ra trả giá. Kiều trong lòng thì uất ức vô cùng vẫn phải tươi cười chấp nhận khi nghe điều kiện mà họ Hồ đặt ra, dĩ nhiên là nàng phải chiều chuộng hầu hạ hắn trên giường.
Phải biết rằng thời đó, phận phu thê, côi tử là phải chôn cất người thân tử tế để kiếp sau có thể siêu sinh do đó không khó hiểu trước hành động của Kiều. Nàng được hai ả thị nữ trang điểm kỹ càng rồi được đưa vào một căn phòng lớn. Căn phòng trang hoàng vô cùng lộng lẫy nhưng chỉ có một chiếc giường lớn được đặt giữa phòng, bốn phía được che bởi một làn voan mỏng mờ mờ ngoài ra không còn một đồ đạc nào khác. Nàng hiểu ngay đây là căn phòng mà họ Hồ dùng riêng làm chốn hành lạc với các nữ nhân. Nàng cúi gằm mặt, đỏ bừng vì uất hận và xấu hổ khi nghe thấy tiếng họ Hồ lật đật bước vào phòng.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận