Hôm nay là ngày cấp bằng tốt nghiệp cho các học viên của Trường đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp Pro Cecurity, trường này là một trường tư do Tập đoàn kinh tế đa ngành Kim Ngân thành lập. Đây là một trong những trường đào tạo vệ sĩ có tiếng nhất đất nước bởi nó cung cấp các khóa đào tạo chuyên nghiệp, do những chuyên gia hàng đầu cả trong và ngoài nước trực tiếp giảng dạy.
Học viên học trường này cũng được tuyển chọn rất khắt khe, cũng có ứng tuyển, sàng lọc, thi tuyển như những trường đại học bình thường khác. Tất nhiên, tốt nghiệp trường này, các học viên đã được trang bị đầy đủ kỹ năng một một vệ sĩ chuyên nghiệp. Những nghiệp vụ mà học viên phải học trong quá trình đào tạo như: Võ thuật, kỹ năng sử dụng vũ khí, kỹ năng sinh tồn, chiến thuật giải cứu con tin, chiến thuật thoát vòng vây, kỹ năng công nghệ thông tin, kỹ năng quan sát – phát hiện mục tiêu, tâm lý chiến. V. V. Ấy vậy nên, nói không ngoa, các vệ sĩ tốt nghiệp trường này đều là những chuyên gia bảo vệ yếu nhân.
Trên bục trao bằng tốt nghiệp cho những học viên tốt nghiệp xuất sắc lúc này không có nhiều người, đâu đó chỉ độ chưa đến chục vị trong khóa học hơn 200 người. Và người đứng chính giữa không ai khác chính là Thìn, một trong số 2 nhân vật chính của câu chuyện mà tôi sắp kể cho các bạn nghe.
Thìn năm nay 28 tuổi, anh ta quê gốc ở miền Trung, một vùng đất ven biển của tỉnh Quảng Bình. Thìn học hết cấp III ở trường làng thì theo bạn bè lên Hà Nội kiếm kế sinh nhai, và cái việc dễ dàng nhất chính là đi làm bảo vệ. Sau khoảng mấy năm đi làm, hoàn thành tốt nhiệm vụ, cộng với cũng có chút tố chất về thể hình khi anh cao gần 1, 8m, nặng hơn 70 thì được ông giám đốc công ty giới thiệu tham gia ứng tuyển vào học viện vệ sĩ Pro Cecurity. Và đương nhiên Thìn trúng tuyển, theo học học viên 4 năm và giờ đã tốt nghiệp.
Phải kể cho rõ, 4 năm học vừa qua đối với Thìn quả thực là quá vất vả, ngoài thời gian học ở học viện, Thìn phải làm thêm đủ các thứ nghề bên ngoài để có đủ tiền trang trải cuộc sống và nộp học phí. Bố mẹ ở quê không phải là khá giả gì, các anh chị của Thìn sống ở quê cũng đã yên bề gia thất, phận ai nấy no nên cũng chỉ giúp được Thìn phần nào mà thôi. Mọi thứ do Thìn cả.
Nhưng bù lại trong quang thời gian vất vả đó, Thìn lại có một tình yêu rất đẹp với một cô gái rất xinh, là Trâm Anh.
Tình yêu đúng thực là không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giai cấp, không phân biệt vùng miền, không phân biệt tôn giáo, cũng chẳng phân biệt giầu nghèo. Trâm Anh là một cô gái người Hà Nội, con nhà khá giả, bởi Trâm Anh chính là con gái của hiệu trưởng trường Pro Cecurity. Hiệu trưởng trường này bản chất cũng là làm thuê cho tập đoàn Kim Ngân thôi, nhưng tiền kiếm được rõ ràng không phải là ít. Trâm Anh vừa mới tốt nghiệp trường đại học Kinh tế cách đây ít ngày và ngay lập tức được nhận vào phòng kinh doanh của chính tập đoàn Kim Ngân.
Đến đây có lẽ nhiều bạn sẽ thắc mắc, một người như Thìn sao có thể cặp đôi với Trâm Anh, hai người quá là khác biệt. Thì đấy, tôi đã giải thích ở trên rồi đấy, tình yêu có phân biệt gì đâu cơ chứ, nó có lĩ lẽ của riêng mình. Từ hồi Trâm Anh bắt đầu học đại học cũng chính là lúc cô quen biết Thìn, hai người thỉnh thoảng gặp nhau mỗi lần Trâm Anh đến trường cùng với bố, Thìn thì là học viên xuất sắc của học viện nên hay có việc này việc nọ liên quan đến ban giám hiệu. Cặp trai tài gái sắc mới nhìn đã như có tiếng sét ái tình đánh trúng vào tim. Và dần dà, gặp nhau, quen nhau, nói chuyện thấy hợp rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay. Khi cả hai còn ở năm 2 thì đã chính thức trở thành người yêu của nhau, và sâu hơn nữa, họ còn vượt rào để làm những điều mà người lớn gọi là “xấu xa”.
Có mấy lần trong lúc vừa làm xong cái chuyện “xấu xa” đó thì Thìn cũng có bóng gió về chuyện khi hai đứa tốt nghiệp thì sẽ làm đám cưới, Trâm Anh cũng ầm ừ nửa đồng ý nửa không, cơ bản là hai đứa vẫn còn trẻ.
Sau khi nhận bằng ở buổi lễ tốt nghiệp, về đến căn nhà trọ của mình, Thìn nằm vật xuống giường. Giờ cậu không còn là một học viên nữa, giờ chính thức bước vào cuộc đời. Cậu muốn nhanh chóng kiếm được công việc phù hợp để còn tính chuyện lâu dài với Trâm Anh.
Nói gì thì nói, mình phải có việc làm ổn định mới dám mở mồm mà nói chuyện cưới hỏi với người ta. Việc của cậu bây giờ chỉ là chờ Học viện giới thiệu chỗ làm mà thôi. Các học viên của học viện thông thường ra trường đều được các yếu nhân đặt hàng trước cả rồi. Thìn tin rằng, với tấm bằng xuất sắc, anh xứng đáng có được một công việc ổn định, thu nhập cao.
Vừa nghĩ đến Trâm Anh là y rằng nữ thần này xuất hiện trên màn hình điện thoại. Trâm Anh gọi cho người yêu của mình, Thìn nhanh chóng đặt điện thoại vào tai:
– Em à, anh đây.
Tiếng Trâm Anh trong điện thoại, giọng cô có chút gì đó buồn buồn thì phải:
– Anh nhận bằng tốt nghiệp rồi phải không ạ? Em xin lỗi vì không đến dự được, ở công ty có nhiều việc quá, em vừa mới tan sở.
Thìn nghe giọng Trâm Anh thấy khác lạ, đáng lẽ mình tốt nghiệp thì cô ấy phải vui chứ:
– Lỗi gì đâu em. Em còn có công việc của mình, mà chuyện anh nhận bằng tốt nghiệp chỉ là hình thức thôi. Anh vừa về đến nhà, em tan làm rồi à, ở đâu anh qua đón mình đi ăn nhé, cũng là để anh khao bằng tốt nghiệp.
Trâm Anh nói:
– Giờ thế này đi, em chọn quán nào đó rồi nhắn tin cho anh, anh đến rồi ăn cùng em. Sau đó anh đưa em đi chơi nhé, đi bất cứ đâu mà em thích. Được không anh?
Thìn vừa nói điện thoại vừa đứng dậy thay quần áo, anh không bao giờ để người yêu của mình phải chờ đợi:
– Uh, bất cứ đâu mà em thích. Em nhắn đi. Anh yêu em.
– “Em cũng yêu anh lắm”, câu nói này Trâm Anh nói nhè nhẹ như có ý để Thìn không nghe thấy.
Nói rồi hai bên cúp máy.
Chuyện tình cảm, chuyện tình yêu của Thìn và Trâm Anh thật đẹp. Về gia thế thì không tương xứng cho lắm khi anh là một thanh niên từ tận miền Trung ra Hà Nội sinh cơ lập nghiệp, còn cô là một tiểu thư đài các con nhà giầu gốc thủ đô. Về hình thức thì anh và cô có chút ngang ngang nhau, họ đúng là một cặp trai tài gái sắc, nhiều người phải ghen tị vì nhìn bên ngoài, họ như là sinh ra để cho nhau vậy.
Để lại một bình luận