Từng nói, đối với tôi, mùa hè của năm lớp 10 là mùa hè vui nhất thời trung học phổ thông vì khoảng thời gian đó đã được lấp đầy bởi những kỉ niệm vui tươi, những tràng cười giòn giã cùng với hội bạn bè. Vậy còn mùa hè của năm lớp 11 thì sao?
Đó là mùa hè ngọt ngào, lãng mạn và tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Mãi cho đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ về khoảng thời gian ấy đều khiến tôi tự trong lòng lập tức nảy sinh một dư vị ngọt ngào như vừa ăn một thanh kẹo bọc đường. Cảm xúc lâng lâng đến xao xuyến ấy nhẹ nhàng như lúc mới yêu, luôn mới tinh khôi và rất đỗi trong sáng. Chính thứ nguyên liệu có một không hai đó đã làm nên mùa hè tuyệt vời nhất của tôi. Không phải là nhờ một tháng rưỡi dạy kèm toán cho Dạ Minh Châu, lại càng không phải đến từ hai tháng dạo chơi bất đắc dĩ cùng Uyển Nhi. Chỉ duy nhất một người có thể mang lại cho tôi những cảm xúc ấy. Nàng, tên gọi Tiểu Mai, là bạn gái của tôi. Và Tiểu Mai đã làm được điều đó chỉ trong vỏn vẹn có gần mười lăm ngày hai đứa ở gần nhau. Đến nỗi sau này, hễ nhắc đến mùa hè năm lớp 11 là tôi như một phản xạ nhớ ngay đến khoảng thời gian ngắn ngủi mà vi diệu tuyệt vời đó.
Vì sao kí ức tôi lại mạnh mẽ ngoan cố, nhất định can thiệp vào dòng chảy thời gian, từ ba tháng hè của năm 2007 thẳng thừng cắt ngắn chỉ còn nửa tháng thôi vậy? Nếu bạn vẫn còn theo kịp mạch truyện từ 2 Quyển trước thì câu hỏi này sẽ hóa ra đơn giản quá chừng, là nhờ Tiểu Mai đến ở nhà tôi chứ sao!
Tôi mặt mày căng thẳng ngồi đối diện với ông anh hai, ở giữa 2 thằng là bàn cờ tướng đang đến hồi gay cấn cực độ, một nước đi sai là vạn kiếp bất phục.
– Chiếu tướng bắt xe, chết chưa con! – Ông Phúc cười hô hố, tay cầm quân pháo hất văng quân mã của tôi văng lông lốc ra ngoài bàn cờ.
Bị đưa vào thế kẹt phải hi sinh quân xe để chạy quân tướng, tôi há hốc mồm, đần mặt ra có đến mấy giây, nghe tim mình rớt bịch một tiếng đầy thê thảm. Trông thấy thế, ông anh tôi khoái chí quay sang nói với Tiểu Mai đang chăm chú ngồi cạnh tôi:
– Em dâu yên tâm, thằng đệ này của anh tuy ngu nhiều thứ nhưng chắc chắn rửa chén thì rất sạch, nó được anh trui rèn từ nhỏ rồi. Vài nốt nhạc nữa là anh tiễn nó ra sau bếp ngay!
Nghe ổng xúc xiểm mà tôi tức lộn cả ruột gan, nhưng cũng phải ráng tập trung suy nghĩ vì chỉ còn vài giây ngắn ngủi. Ấy thế mà ở sát bên, Tiểu Mai bất chợt khúc khích cười sau câu bông đùa của ông anh khiến cho tôi thẹn quá hóa giận, di chuyển nhầm con tướng sang một vị trí sai lầm chí mạng, là ở ngay sau lưng quân sĩ trong cấm cung.
Như chỉ chờ có thể, ông Phúc mắt sáng rỡ, hí ha hí hửng lấy quân pháo ăn quân xe của tôi rồi đập bàn ra lệnh:
– Ăn xe, chiếu tướng bí, kẹt sĩ, hết cờ. Đi xuống rửa chén, nhanh lên!
Tôi thấy xung quanh trời đất tối sầm, thân người vô lực tựa hẳn ra ghế, thẫn thờ đầy tiếc nuối vì một trận thua tào lao không đáng có. Để rồi dù muốn dù không cũng phải cố gượng đứng dậy rời khỏi bàn đấu, tôi nặng nề lê lết thân mình đi ra sau bếp, nơi có một đống chén dĩa chưa rửa đang hân hoan chờ đợi.
Vì sao và từ bao giờ mà cờ tướng, bộ môn thể thao trí tuệ lại liên quan đến chén bát chưa rửa? Đầu đuôi cơ sự cũng là do ông anh bá đạo của tôi mà ra, nhưng nói cho chính xác thì tôi cũng có một phần trách nhiệm trong đó. Đại thể là trong bữa ăn trưa nay, khi ba tôi rất hài lòng về món cá thu Nhật kho của Tiểu Mai, và mẹ tôi cứ tấm tắc khen ngon mãi, thì ông Phúc mới mở mồm:
– Công nhận từ ngày em qua đây ở đó bé Mai, bữa cơm nào cũng ngon hơn hẳn bình thường!
– Dạ…! – Được khen nhưng Tiểu Mai chỉ khẽ mỉm cười vì nàng tinh ý nhận ra lời này của ông anh tôi có phần không ổn.
– Ý mày là sao? Chê cơm mẹ nấu cho mày từ nhỏ tới lớn à? – Mẹ tôi nửa đùa nửa thật, trừng mắt nhìn thằng con trai đầu của mình.
Biết là dại mồm, ổng lật đật chữa cháy ngay:
– Không… đâu có, ý của con là bình thường ăn cơm kí túc xá dở ẹc nên con mới nói vậy. Chứ nhà này ai dám chê mẹ, à không, chỉ có thằng Nam nó dám đó mẹ à!
Tận mắt thấy mình bị bán đứng trắng trợn mà tôi tức nổ đom đóm mắt, phun cơm phì phèo cãi lại:
– Hồi nào, làm gì có? Mẹ, mẹ đừng tin ổng!
– Á à thằng nhãi này lại còn già mồm, vừa mới tối hôm qua tao nghe mày thề thốt trà đào bé Mai pha ngon gấp trăm trà atisô của mẹ là gì!
– Thì cái đó đúng mà… á không, ý là… thì trà đào ngon thì nói nó ngon, còn trà atisô là để… là để thanh nhiệt cơ thể không lo bị nóng, sao huynh so sánh vậy được? – Tôi hoang mang chống cự, đã bắt đầu lắp ba lắp bắp.
Thấy tôi trở nên ấp úng, ông Phúc được thể lấn tới nói càn:
– Tao không có so sánh, mày mới so sánh. Nếu hai thứ đó khác nhau tới vậy thì sao mày khen trà đào ngon gấp trăm lần trà atisô làm chi? Hờ!
Đến đây thì tôi tức nổ đom đóm mắt, muốn cãi lại tiếp nhưng mà không biết phải nói gì, văn hay chữ tốt ngày thường cứ nghẹn mãi trong miệng, đành nhịn nhục cúi đầu ngậm cơm đầy một họng.
Chừng như trông thấy thằng con cả có vẻ sắp nuốt sống thằng con út tội nghiệp của mình tới nơi, mẹ tôi bèn đổi chủ đề, bà quay sang Tiểu Mai:
– Ngày nào con cũng đi chợ nấu ăn như vậy, có phiền lắm không?
– Dạ không đâu bác, bình thường mỗi ngày con cũng đều như vậy mà, với dù sao con cũng đang ở nhà bác nên giúp được gì thì con đều muốn giúp! – Tiểu Mai lễ phép thưa.
Nhìn thấy nàng nhã nhặn ôn nhu, phép tắc lễ nghi đâu ra đấy, ba mẹ tôi mười phần hài lòng, gật gù tấm tắc ra chiều ưng ý lắm. Có khi hai người họ còn âm thầm thắc mắc tại sao con gái nhà người ta tài sắc vẹn toàn như vậy lại đi phải lòng thằng con út lóc chóc, ít tài lắm tật nhà mình cũng nên.
Tôi dĩ nhiên là không biết ba mẹ suy nghĩ gì, và cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nhìn nhận phán đoán vì ở bên này đang bị ông anh công kích tới tấp. Mà ông Phúc thì vẻ như càng nói càng hăng, quất thêm câu nữa:
– Đúng rồi, trong kí túc xá của anh nhiều nhỏ con gái chỉ biết học chơi ăn ngủ, chả có nữ công gia chánh quái gì. Quần áo thì đem giặt ủi, cơm thì ra tiệm ăn, phòng ốc thì bừa bộn. Nói chung là mấy nhỏ đó đem so với em đúng là một trời một vực!
Ái chà, ông anh tôi tào lao nãy giờ thì công nhận có thừa, vậy mà câu này sao ổng nói tôi nghe mát lòng mát dạ quá xá. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở đây thì đã viên mãn rồi, vui thôi chứ đừng vui quá. Đằng này ổng lại chốt hạ:
– Thế cho nên anh nghĩ bé Mai à, em đi chợ nấu ăn thôi cũng đã mệt rồi, sau bữa này cứ bảo thằng Nam nó xuống rửa chén, em lên nhà nghỉ ngơi cho đỡ nhọc sức!
Nếu đây là lời từ ba mẹ tôi thốt ra thì tôi hoàn toàn đồng ý, vì dẫu sao sự thật đúng như lời ông anh nói. Từ lúc dọn qua ở nhà tôi, Tiểu Mai đều đặn ngày ba bữa rất chuyên cần thể hiện tốt vai trò cô đầu bếp tài năng, chưa kể thêm những bữa khuya khi tôi đói lên bất tử. Cho nên, tôi rửa chén giúp nàng là chuyện hợp tình hợp lí.
Thế nhưng đây lại là do ông anh tôi bày ra, mà ổng thì cũng ăn tàn phá hại như tôi, cũng chả có mó tay vô công việc nhà gì sất. Vậy thì lấy tư cách gì ra mà ổng bảo tôi phải thế này thế nọ?
Vậy cho nên, sẵn còn tức vì mới bị bán đứng, tôi cự ngay:
– Ok đồng ý, nhưng mà thấy huynh cũng rảnh vậy, sao không phụ đệ rửa chén luôn? Thế mới công bằng chớ! Cũng ăn ngày ba bữa như ai mà!
– Ối chà thằng nhóc, mày chưa nghe câu quyền huynh thế phụ hay sao mà hôm nay dám bật cả tao? Mày tính phản phúc à?
Nói rồi ổng dứ dứ nắm đấm vô mặt tôi, há miệng tính công kích thêm vài câu hòng ép thằng em mình vào thế thân bất do kỉ. Nhưng vừa hay ba tôi đại hiển thần uy, ông tằng hắng vài tiếng rồi kết thúc luôn màn đấu khẩu vô bổ đến đáng xấu hổ của hai thằng con mình:
– Hai thằng mày làm sao thì làm, từ giờ ăn cơm xong bữa nào thì hai thằng chia nhau rửa chén bữa đó!
Có câu “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu”. Hiểu nôm na là quân lệnh như sơn, án tử ban ra mà không chấp pháp là bất trung, luật nhà như luật nước, cha bảo sao thì con cấm có cãi. Thế cho nên ba tôi nói sao thì hai thằng chỉ biết nghe vậy, tức là từ giờ trở đi, ăn cơm xong chẳng cần biết hai thằng bây ra sao thì ra, đống chén dĩa phải sạch sẽ cho tao.
Xấu hổ thay, trí thông minh của hai anh em không dùng để phát minh ra những điều hay ho giúp ích cho nhân loại hay bảo vệ hòa bình vũ trụ, mà lại được tận dụng vào lỗ hổng trong quân lệnh… rửa chén mà ba tôi đưa ra. Tức là ba tôi chỉ nói hai thằng chia nhau ra rửa chén chứ không chỉ đích danh thằng nào rửa lúc nào, và hai thằng thay phiên ra làm sao. Thế cho nên, tôi và ông anh mới xử theo truyền thống gia đình, đó là phân thắng bại bằng “đánh cờ suy nghĩ 10 giây”, đại khái mỗi nước đi chỉ được suy nghĩ trong 10 giây đồng hồ chứ không hơn. Nội dung thi đấu được chọn là cờ tướng, môn duy nhất hai anh em cùng biết.
Nói về cờ tướng, tôi khá tự tin vào trình độ bản thân, vì dẫu sao tôi cũng được ông nội vốn là cao thủ làng cờ rèn luyện từ nhỏ. Nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, ông Phúc hơn tôi hai tuổi, cũng tức là ổng chơi cờ tướng với ông nội lâu hơn tôi hai năm điểm kinh nghiệm. Do đó, nói theo ngôn ngữ trong game thì tôi thua ổng hai cấp, hay 2 level.
Chính vì biết điều đó nên sau khi hai thằng đã cược quyết định phân thắng bại bằng cờ tướng 10 giây, thắng làm vua thua làm thằng rửa chén, ông anh tôi ngoác miệng cười tự mãn:
– Em dâu yên tâm, anh xử nó nhanh lắm, em cứ việc ngồi nghỉ thôi, từ giờ không cần phải lui cui sau bếp nữa!
Tiểu Mai không biết phải nói gì, nàng đành tủm tỉm cười rồi ngồi xuống kế bên tôi, bắt đầu chứng kiến vở kịch huynh đệ tình thâm đánh nhau lên bờ xuống ruộng chỉ vì… không thằng nào chịu đi rửa chén.
Vài phút sau, tôi tưởng đã được chiếu pháo trùng đến nơi, mạnh tay dốc sức, đặt cờ ầm ĩ xuống bàn.
Lại vài phút sau, tôi cầm cờ mà thấy tay mình toát mồ hôi lạnh.
Càng đánh càng thất thế, tôi sùng máu đã muốn đạp cho con Leo đần mấy phát cái tội cứ nhấp nha nhấp nhổm phi lên người tôi, nhưng lại không dám vì Tiểu Mai đang ngồi kế bên.
Ở phút cuối cùng, khi nghe ông anh hét toáng chiếu tướng bắt xe, tôi biết đời mình đã tàn mạt, hoảng loạn đến mức đi nhầm quân tướng ra sau lưng quân sĩ.
Tình hình sau đó các bạn cũng đã biết rồi, tôi đi rửa chén.
– Sao mà nhăn quá vậy? Để em phụ cho! – Tiểu Mai cười cười đi theo tôi ra sau bếp.
Nghe vậy tôi liền dẹp ngay cái vẻ mặt đưa đám, nhún vai phì cười:
– Không phải là anh ghét rửa chén, còn muốn phụ em nữa là khác. Chỉ là bực vụ toàn bị ông Phúc chơi xỏ thôi!
– Hai người chơi cờ công bằng mà, em thấy ảnh có gian lận gì đâu? – Tiểu Mai thắc mắc.
– Ý là ổng làm biếng thì nói trắng ra rồi sai anh rửa, chứ bày đặt gài qua gài lại làm gì. Chơi cờ tướng thì anh có ăn ổng nổi đâu chứ!
– Em thấy đó giờ anh cũng tự tin trình độ cờ tướng của mình lắm mà? Không ngờ anh Phúc giỏi quá hén!
– Anh bị khớp thôi, kiểu át vía nên nhát tay, chứ không là giờ này ổng đứng đây rửa chén rồi!
Thấy tôi lại đâm ra bực dọc, Tiểu Mai nhướn đôi lông mày khẽ hỏi:
– Sao anh không nghĩ là anh Phúc tạo điều kiện cho tụi mình gần nhau hơn?
Nghe nàng hỏi câu này, đến cả tôi đang tức tối cũng phải tủm tỉm cười sung sướng với cái cụm “tụi mình gần nhau”, lại còn làm bộ dạng ta đây đang chăm chú rửa chén lắm để che giấu sự mắc cỡ của mình.
Nhưng tôi vẫn cố nói cứng:
– Làm gì có, em với anh đã ở chung nhà thì còn gần hơn thế nào nữa chứ? Ổng tìm cớ sai vặt anh đấy, em hiền quá, toàn nghĩ tốt cho người xấu!
Chuyền cái dĩa sang tôi, Tiểu Mai mới xoay người lại rồi tựa hờ vào thành bếp, ôn nhu nói:
– Sao cũng được, hễ ai làm gì giúp em gần anh hơn thì em đều quý hết!
Câu nói này của nàng êm ái dịu dàng đến bao nhiêu thì tôi nghe tim mình đập rộn ràng bấy nhiêu, nếu không phải đang cố giữ chặt mấy cái dĩa dính đầy xà bông là nãy giờ cả nhà đã nghe dưới bếp vỡ nát ầm ĩ rồi.
Như trông thấy bộ dạng mắc cỡ đến lúng túng của tôi, Tiểu Mai khúc khích cười giòn tan, đánh yêu vào vai tôi một cái:
– Với cả khi anh phụ giúp việc nhà cùng em, thì nhìn anh quyến rũ lắm!
Tôi toàn thân chấn động, đầu óc mụ mị rồi lịm dần đi trong cảm giác lâng lâng sung sướng, đến nỗi hoàn toàn không biết Tiểu Mai đã ôm con mèo cưng đi lên trên nhà tự lúc nào.
Nhà bếp giữa trưa lặng yên, chỉ có tiếng kin kít của tay tôi đang miết vào những chén bát đĩa sạch như ly như lau. Bên ngoài, nắng vàng gay gắt làm hàng cây bóng đổ thẳng đứng xuống mặt đường, đâu đó vọng lại giai điệu bài hát Kathy của Lam Trường từ một nhà hàng xóm.
Từ sau trưa hôm đó, chẳng cần phải oằn mình đánh cờ với ông Phúc nữa, tôi cứ đi loanh quanh trong bếp khi cả nhà đã ăn xong rồi lao vào rửa chén điên cuồng trước ánh nhìn đầy tán thưởng của Tiểu Mai.
Và tôi chưa hề mảy may có suy nghĩ rằng khi phụ nữ khen mình lúc làm việc nhà là tức họ đang thả thính, để đám đàn ông khù khờ lao vào giúp việc chứ chẳng tốt lành gì đâu.
Tôi chỉ biết mình là tên con trai rửa chén có sức hút mãnh liệt, bất luận mặt mũi dính đầy xà bông đến thế nào thì cũng vẫn là siêu cấp nam thần trong mắt bạn gái mình.
Để lại một bình luận