Phần 108
Nhà hàng Gió Biển hôm nay tầng 2 được bao trọn, phục vụ khách VIP là đoàn người của doanh nghiệp tư nhân Trần Thưởng, tên vỏ bọc của nghiệp đoàn phụ trách phân phối toàn bộ hàng lậu cho Hải Phòng.
Nói về doanh nghiệp Trần Thưởng được thành lập cách đây cũng mười mấy năm, ông chủ chính là Thưởng Quảng Châu, bố nuôi của Dũng. Lúc đầu ông chỉ là chuyên buôn đồ may mặc, đồ gia dụng và vài thứ linh tinh khác từ bên Trung Quốc, qua cửa khẩu Móng Cái về bán lại cho mấy cửa hàng trong thành phố. Dần dần ông bao tiêu toàn bộ hàng Trung Quốc, khi việc kinh doanh phất lên ông mở thêm một số mặt hàng khác và nguồn khác nữa. Giờ đây thì cứ ra một cửa hàng bất kỳ nào mà xem, 10 thì có 5 – 6 là hàng không hóa đơn chứng từ, nhập lậu, trốn thuế, tiểu ngạch.
Nhỏ nhất hộp tăm, cái kim sợi chỉ, to hơn một chút có quần áo, vải vóc, giầy dép, to nữa đồ điện tử như ti vi loa đài, to nữa có xe máy, điện thoại, to hơn nữa là oto, vàng, ngoại tệ. Nói chung là không thiếu một thứ gì trên đời. Nguồn nhập thì ngoài Trung Quốc là nguồn chính và lớn thì còn có cả của Nhật Bản, Hàn Quốc, Châu Âu, Mỹ, Thái Lan, Campuchia. V. V. Con đường hàng nhập về trước chỉ có đường bộ qua các cửa khẩu đất liền thì nay còn có cả đường biển, đường hàng không.
Cuộc đời kinh doanh của ông Thưởng cũng không phải là trải toàn hoa hồng. Mới đầu nhỏ lẻ không ai để ý, sau ông làm to một chút là lọt vào mắt xanh của đủ các thành phần trong xã hội, nhưng ông Thưởng nhà ta không phải là người không có đầu óc, không phải là người không biết trước, biết sau. Ông nhìn ra được vấn đề và đặt vấn đề bảo kê với đúng 1 người, đấy chính là Sang Cụt, anh Cả trong giới giang hồ của Hải Phòng. Việc này của ông chính là nhất tiễn song điêu.
Thứ nhất những thành phần lom dom cấp dưới không dám ho he gì. Thứ 2 và là quan trọng nhất chính là để cho đường dây vận chuyển hàng trong nước liên quan đến các tỉnh thành khác ở đất nước được trót lọt. Hàng qua cửa khẩu Móng Cái thì liên quan đến anh em ở Quảng Ninh, hàng qua cửa khẩu Tân Thanh thì liên quan đến anh em Lạng Sơn, nếu hàng từ cửa khẩu Lao Bảo thì liên quan đến anh em Nghệ An. Chuyện tưởng chẳng liên quan gì đến nhau nhưng bên trong ẩn chứa nhiều mối quan hệ chằng chịt. Các cụ bảo buôn có bạn, bán có phường là vì thế.
Ở dưới bóng của Sang Cụt, anh Cả của Hải phòng thì mặc nhiên được bảo đảm cho các chuyến hàng, bởi tại sao ư, Hải Phòng lại thuộc quyền quản lý của cái gọi là: Giang Hồ Miền Bắc, mà nghe đâu đứng đầu là một người phụ nữ xinh đẹp, quyền lực và bí ẩn. Tầm cỡ như Thưởng Quảng Châu thì không có cửa nhìn thấy mông đít người ta. Chỉ nghe anh Cả Sang thường gọi bằng tên chỉ có 2 chữ: Chị Đại.
Nhưng ở đời không ai cho không ai cái gì, đổi lại lấy việc làm ăn thuận lợi, ông Thưởng cũng phải bỏ ra không ít, dưới lớp vỏ bọc là sự Thỏa thuận, nhưng bản chất chính là giá phải trả cho sự yên ổn. Ông mất 40% lợi nhuận kiếm được cho anh Cả. Tưởng tượng mà xem, kiếm được 10 đồng thì đóng va li chuyển đến cho người ta 4 đồng. Nhiều lúc ông cũng xót nhưng biết làm sao được.
Ấy vậy mà cũng không có được yên đâu, ngành hàng ông làm là miếng béo bở nhất chỉ sau ma túy nên có nhiều thành phần khác muốn giành miếng cơm lắm. Người trong tỉnh có, người ngoài tỉnh cũng có tuốt, mà Sang Cụt thì chỉ ra mặt những vụ lớn, còn những vụ lẻ tẻ đều tự mình phải xử lý. Cho nên ông Thưởng vẫn phải bao nuôi một đội đàn em võ biền, dắt dao lưng quần mà làm việc. Trong đám đàn em thì chỉ 3 người được gọi là thân tín.
Người thứ nhất, Hưng râu. Theo ông Thưởng từ hồi mới lập nghiệp, hai anh em 2 tay hai quyển hộ chiếu bôn ba đi đi về về liên tục giữa Việt Nam và Trung Quốc. Có thể nói, ở doanh nghiệp Trần Thưởng, đứng đầu là ông Thưởng, người thứ 2 đương nhiên là Hưng râu rồi. Hưng râu hiểu biết rất rõ về cơ cấu vận hành doanh nghiệp, những ngóc ngách trong làm ăn, Hưng râu cũng là người chịu trách nhiệm chính trong việc phân phối hàng cho ai, giá bao nhiêu, tiền tươi hay tiền héo.
Người thứ hai, Thiệp béo, người này chính là người đi đón Dũng ở trại ra. Dưới tay Thiệp béo có khoảng 2 chục đệ tử mà hắn bao nuôi. Hưng râu là cánh tay phải thì Thiệp béo là cánh tay trái của ông Thưởng. Thiệp thường là người đi xử lý sự vụ sự việc mỗi khi có phát sinh gì đó mà cần phải mang đao mang búa đi xử lý. Thiệp béo võ biền, chịu ơn cưu mang của ông Thưởng từ hồi hắn còn là một thằng nhóc kiếm ăn ngoài bến xe.
Người thứ ba, Tốt cờ. Gọi hắn là Tốt cờ vì hắn tên là Tốt và rất thích đánh cờ tướng, mặc dù đánh cờ toàn thua. Nói về đánh nhau thì đến ông Thưởng cũng phải nể Tốt cờ vài phần, ông chưa từng nhìn thấy Tốt cờ đánh tay đôi mà thua bao giờ. Tốt cờ cũng có đầu óc một chút nên nhiệm vụ áp tải hàng ông đều dành cho hắn. Chính vì vậy mà hắn thường xuyên không có ở đại bản doanh mà lang thang khắp các cung đường, hết chuyến này đến chuyến khác.
Trở lại với cuộc gặp tại tầng 2 nhà hàng Gió Biển. Ngồi ở cái bàn tròn được đặt riêng ở khu vực phía trên có bố Thưởng, Dũng, X, Tốt cờ, Thiệp béo và Hưng râu. Ở bên dưới có khoảng 15 bàn kín mít người, toàn là đệ tử, đàn em hoặc những người làm tại doanh nghiệp như hành chính, kế toán, kinh doanh… Tại doanh nghiệp Trần Thưởng. Ông Thưởng cầm ly rượu đứng dậy, anh em ở dưới yên lặng:
– Hôm nay, tôi tổ chức bữa tiệc này để thông báo với toàn bộ anh chị em trong doanh nghiệp của chúng ta một việc hệ trọng. Gia đình tôi chính thức nhận Dũng và X là con nuôi của vợ chồng chúng tôi. Dũng và X sẽ ra nhập doanh nghiệp. Tôi mong tất cả mọi người nể mặt tôi mà giúp đỡ. Nào xin mời nâng ly.
Ở bên dưới, mọi người đều nâng ly. Đồng thanh:
– Chúc mừng! Cạn ly.
Dũng và X nhăn mặt uống hết ly rượu, X không biết đã uống bao giờ chưa, nhưng Dũng thì đây đúng là ly rượu vào đời. Nhưng nhìn sơ bộ thì cũng đoán được đây là ly rượu đầu, bằng chứng là X nhăn nhúm mặt mũi, hai gò má đỏ ửng nhìn đến buồn cười.
Rót thêm một ly nữa, Dũng đứng dậy trước hướng về phía dưới nói khá to:
– Em có gì không hiểu, mong cô chú, các anh các chị chỉ dậy. Ly này xin tự mình uống cạn. Có gì xin lỗi mọi người trước.
Nói rồi Dũng ngửa cổ uống một hơi hết ly rượu, dưới ánh mắt trầm trồ của mọi người. Không phải trầm trồ Dũng vì uống rượu, mới có ly thứ 2 nhằm nhò gì. Mọi người có chút thán phục bởi Dũng đứng dậy kính cẩn mà xin lỗi mọi người trước, trẻ tuổi nhưng cũng có chút lễ phép, không kiểu kênh kiệu ra vẻ ta đây có quan hệ với lãnh đạo. Ưng ưng cái bụng rồi nha, nhất là mấy cô kế toán trẻ trẻ xinh xinh ngồi tít phía xa xa kia.
– “Khá lắm con trai! ”, Ông Thưởng cũng trầm trồ trước hành động của Dũng.
Giờ bàn nào đi bàn nấy. Ông Thưởng giới thiệu riêng với mọi người trong mâm:
– Các con, bố đặc biệt giới thiệu để 2 con biết, 3 người anh em của bố. Đây là chú Hưng râu, đây là Thiệp béo, còn đây là Tốt cờ.
Ba người khi nghe đến lượt mình thì đều cúi đầu có ý chào Dũng và X. Ông Thưởng tiếp lời:
– Còn đây là 2 đứa con của tôi, các anh chắc đều đã nghe qua rồi. Tôi không cần giới thiệu nhiều làm gì nữa. Mọi người tự làm quen nhau đi.
Tốt cờ mau mắn lên đầu tiên:
– Tôi là Tốt, tôi yêu cờ tướng nên mọi người gọi tôi là Tốt cờ, nếu 2 em muốn đánh cờ cứ gọi tôi. Hehehehe.
Thiệp béo chêm vào:
– Mày lúc nào cũng chỉ cờ với quạt, đánh thì toàn thua.
– Mày đánh với tao đi, xem thằng nào thắng, tao chấp mày 1 xe 1 mã chơi không?
Ông Thưởng lạ gì màn đấu khẩu của 2 thằng này, cứ như chó với mèo, ông hắng giọng để chặn họng:
– Hai đứa.
Vậy là Tốt cờ và Thiệp béo dứ dứ nắm đấm vào nhau trông đến buồn cười, ấy nhưng lại tạo cho không khí buổi tiệc thêm vui vẻ, đầm ấm.
– Chú là Hưng, lười cạo râu nên để dài, mọi người vẫn gọi là Hưng râu. Chú theo học bố các cháu từ hồi còn thanh niên, giờ tóc đã 2 mầu rồi. Ha ha ha.
Chú Hưng râu không quên niềm tự hào khi nói với đám đàn em trong cái doanh nghiệp này.
– “Vâng, chào chú, chào các anh, có gì xin chỉ dậy giúp chúng cháu”.
Để lại một bình luận