Phần 144
Dũng gọi điện xong cũng là lúc X và Anh Xã đã thông báo xong. Đoàn xe đang lùi một cách gấp gáp nhất có thể. Mục tiêu là nhanh nhất ra được đường cái.
Dũng quay sang chị:
– Chị lấy đồ dưới gầm ghế ra. Em đoán chắc mục tiêu không phải là hàng.
X ngay lập tức rút bao tải đồ lúc nào cũng ở trên xe ra. Cô chọn cho mình 1 thanh kiếm và để sẵn cho Dũng 1 cái tuýp sắt. Vừa làm cô vừa hỏi:
– Vậy mục tiêu là gì?
– Bố.
X gật đầu, 2 chị em nói ít hiểu nhiều. Dũng vừa có ý nhắc chính là nhiệm vụ chính của 2 chị em chính là bảo vệ bố.
Vừa nói xong thì Dũng phải phanh xe, không thể lùi thêm nữa. Đã bị chặn hậu. Nhìn qua gương đã thấy loáng thoáng bóng người di chuyển, tiếng búa tạ đập cửa kính.
Đội Tốt cờ không phải dạng không biết chiến, rất nhanh cũng mở cửa xe xách đồ lao vào chiến đấu. Dũng và X không xuống xe bởi mục tiêu số 1 theo Dũng phán đoán đang ngồi sau lưng mình. Dũng chốt cửa xe ngồi im bên trong, có một phương án khác nảy nhanh trong đầu Dũng là phi xe chạy thẳng nhưng nghĩ kĩ lại thì đó là phương án tốt, thứ nhất làm như vậy thành ra đơn phương độc mã chiến đấu, thứ hai anh em sẽ nhụt chí ngay lập tức khi xe dẫn đoàn bỏ chạy. Vì vậy Dũng để yên quan sát tình hình, tuýp sắt đã để xuôi theo chân ga, vào tầm tay thuận.
– “Choang”, “choang”, “choang”, “choang”, bốn cửa kính 2 trước 2 sau bị một loại búa tạ nhọn đầu chuyên dụng phá kính đập gần như đồng thời. Mưa hắt vào bên trong, gió thổi mạnh.
Không thể cố thủ trong xe, 2 chị em nhanh chóng bật mạnh cửa phi ra ngoài, động tác mở cửa cực kỳ mạnh, dứt khoát chính là một đòn đầu tiên dẹp đối thủ sang một bên, mở đường cho mình chui ra.
Ngay lập tức ra đòn khi đối thủ đằng trước chưa kịp đổi vũ khí từ búa sang dao. Dũng quật mạnh tuýp sắt ngắm cổ đối thủ giáng xuống. Bên kia, X đi trước bằng một nhát xông phi làm cho thằng ôn ngã xuống đất rồi nhanh chóng cô dùng kiếm đâm vào bụng nó, X cố tình tránh tim.
– “AAAAAAAAAAA”, tiếng Anh Xã kêu lên cũng là lúc Dũng sau khi hạ tên đằng trước thì ngay lập tức quay về phía sau, nơi một thằng vừa xỉa con dao dọc tiết lợn vào ngực Anh Xã.
– “Bốp, Hự”, Dũng quật liên tục 2 phát vào đầu thằng vừa đâm Anh Xã thì ở bên kia X cũng chém gật như lìa cánh tay một thằng cũng vừa rút tay kiếm ra khỏi xe.
– “Bố! ” Cả Dũng và X hét lên gần như đồng thời khi biết rằng bố ở trong xe đã lĩnh đủ 2 nhát đâm chí mạng, một nhát bằng dao chọc tiết, 1 nhát bằng kiếm.
Rất nhanh chóng như lúc đến, Dũng và X lao vào trong xe thì ở bên ngoài một toán người đến khênh mấy thằng vừa bị Dũng và X hạ đi mất. Đội bảo vệ xe hàng cũng vừa kịp chạy đuổi lên đến nơi nhưng những tên sát thủ đã lẫn vào bóng đêm không còn nhìn thấy gì nữa, Dũng khoát tay không đuổi theo. Giờ chuyện quan trọng nhất chính là cứu bố, ông đang rất yếu, máu chảy rất nhiều.
Dũng hạ lệnh cho mấy anh em bảo vệ:
– Giờ lùi xe nhanh nhất có thể để ra đường cái. Các anh tìm nơi ẩn nấp rồi ở đó canh hàng chờ lệnh mới. Tôi phải đưa bố tôi đi cấp cứu ngay lập tức.
Để chị đang sơ cứu cho bố phía đằng sau xe, Dũng phi lên ghế lái lùi xe ra đường cái. Phải đến 5 phút sau xe mới ra đường cái. Dũng bỏ lại đoàn xe phóng như bay theo hướng Hạ Long, mặc kệ trời mưa, mặc kệ trời gió, mặc kệ đường đèo. Dũng căng như dây đàn phóng với tốc độ hơn 100 km/h.
Hơn 1 giờ sau thì Dũng cũng đến được bệnh viện tỉnh Quảng Ninh tại thành phố Hạ Long. Ở đây cách Hải Phòng chỉ mấy chục km nữa thôi.
Phòng cấp cứu. Các bác sĩ ngay lập tức đưa Anh Xã vào phòng phẫu thuật.
Ở bên ngoài. Ướt như chuột lột là 2 chị em. Tiếng điện thoại Dũng reo, là Thiệp béo:
Dũng: Alo.
Thiệp béo: Hưng râu đã mất tích, cả nhà không ai có nhà. Hai bà chủ vẫn an toàn, có người của tôi bảo vệ. Kho hàng không có động tĩnh gì. Ở đấy xảy ra chuyện gì à?
Dũng: Bố tôi bị đâm rồi. Giờ anh ngay lập tức đưa 2 mẹ tôi đến bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Ninh ở TP Hạ Long. Đừng nói cho bà biết chuyện gì. Tôi sẽ điện về cho mẹ tôi.
Thiệp béo: Được. Tôi làm luôn.
Nói rồi Dũng cúp máy và bấm luôn số mẹ Trúc.
Loan và Trúc cả đêm không ngủ mặc dù giờ này đã là 3 giờ sáng. Anh Xã vừa điện thoại về bảo khóa cửa, linh tính của người vợ báo cho cô biết có chuyện gì đó chẳng lành, cả hai chị em bồn chồn lo lắng mà không dám gọi điện thoại lại. Bỗng có tiếng chuông điện thoại, là số của Dũng:
Trúc: Alo, con à.
Dũng: Hai mẹ không làm sao chứ?
Trúc: Uh con, có chuyện gì vậy, mẹ thấy lo lo sao ấy.
Dũng: Mẹ, giờ con bảo Thiệp béo đưa 2 mẹ đến bệnh viện Hạ Long. Hai mẹ cứ đi theo Thiệp béo.
Trúc: Chuyện gì vậy con, ai bị làm sao à?
Dũng: Bố, nhưng mẹ đừng lo, không có gì đâu. Mẹ cứ nghe con đi, đến nơi con giải thích.
Trúc: Uh, uh.
Nhưng Trúc lòng như lửa đốt.
Để lại một bình luận