Phần 151
Công việc tiếp quản nghiệp đoàn đúng là ngập bù đầu, giờ Dũng phải làm những công việc mà trước đây Anh Xã làm, còn X thì làm những việc của Hưng râu trước đây. Mỗi người một mảng nên không còn kè kè bên cạnh nhau như hồi xưa nữa. Ngày đầu tiên làm việc một cách thực sự làm hai chị em cảm thấy như khác khác điều gì đó mà cả hai không thể giải thích nổi.
X đang chuẩn bị đặt hàng bên Thái thì Dũng bước vào phòng, cái phòng trước đây là của Hưng râu.
– Cộc cộc cộc.
– “Vào đi”, giọng X lạnh tanh khi không biết người gõ cửa là ai, mà nếu có biết thì giọng cô cũng vậy thôi.
– “Chị”, Dũng mở cửa bước vào. Cậu vô thức đi từ phòng mình xuống phòng chị, về việc gì cậu cũng chả rõ nữa nhưng cứ đi xuống như có cái gì mách bảo.
Ngó ra thấy Dũng, X mừng húm vì từ sáng đến giờ chưa được nhìn khuôn mặt đáng ghét này làm cô cũng cảm thấy như có gì thiếu thiếu vậy. Nhưng vẫn như mọi khi, cô nói:
– Chuyện gì?
Dũng ấp a ấp úng như gà đang rặn đẻ:
– Em… em…
X ngơ ngác:
– Ơ…
– Em chẳng nhớ chuyện gì nữa, tự nhiên… tự nhiên… muốn gặp chị vậy thôi. Thôi em đi đây.
X tủm tỉm rồi nghĩ: “Chẳng nhẽ hắn cũng như mình”, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng X nói ra mồm từ khác:
– Rõ dở.
Định quay đầu đi nhưng nghe chị nói vậy thì Dũng trần tình giải thích:
– Chỉ là em chưa quen không có chị ở bên cạnh thôi. Trước giờ lúc nào chị cũng ở cạnh nên hôm nay thấy…
X giả vờ không quan tâm nhưng nói theo kiểu buột miệng:
– Thấy sao?
– Thấy… thoải mái. Hehehehe.
Dũng nói xong thì nhăn nhở, cậu định nói là “thấy… Thiếu thiếu” nhưng nghĩ lại mà nói ra câu đấy dễ bị ăn đập.
Mà đúng là nói kiểu gì cũng bị ăn đập thật. Nghe Dũng nói vậy thì X hụt hẫng định giơ chân đá vào mông Dũng thì Dũng bật lùi lại như để tránh, vừa nhảy lùi vừa nói:
– Chị… bình tĩnh, em đùa.
Thu chân lại, X cũng mỉm cười với kiểu trẻ con sợ đòn của Dũng. Thấy chị bình tĩnh lại, Dũng mới trêu tiếp:
– Con gái gì mà như bà chằn, hơi tí là đấm với đá. Em nói cho chị biết nhé, con gái là chỉ đánh phấn thôi, đừng đánh người, khó lấy chồng lắm đấy.
– “Bộp”, một phát đá vào đít Dũng thật. Nhẹ hều.
X chu môi:
– Kệ tôi. Liên quan gì.
Dũng cãi:
– Không liên quan nhưng chị mà ế là phải ở cạnh em cả đời đấy.
X lần này thu chân, quay mông đi lại bàn làm việc, cô giấu khuôn mặt đang đỏ của mình mà nói:
– Kệ.
Dũng hề hề vì kiểu của chị nhưng cậu không hiểu hoặc chưa hiểu được thâm ý trong câu nói của chị. Ý chị rằng thì là mà: “Cả đời này không ở cạnh anh thì ở cạnh ai? Hả cái đồ ngốc kia, chỉ được cái khôn chợ dại nhà thôi”.
Dũng như nhớ ra chuyện gì đó liền nói với chị:
– À chị, em suýt quên mất, chuyện đi Singapore chị em mình bàn rồi nhưng có thay đổi chị ạ.
– Sao?
– Chị không phải đi nữa.
– Tại sao?
– Mẹ Trúc và bà vú sẽ đi cùng mẹ.
X thật lòng muốn cùng mẹ Loan đi ra nước ngoài chữa bệnh, cô muốn chính tay mình chăm sóc, ở bên cạnh mẹ những lúc như thế này. Thứ nhất là muốn trả ơn mẹ đã đùm bọc, cưu mang và nhận mình là con nuôi, thời gian qua mẹ đã coi mình như con gái. Thứ nữa và quan trọng hơn cả là bản thân cô cũng yêu mẹ Loan, mẹ Trúc như mẹ ruột, cô muốn mình đi cùng mẹ với thân phận là con gái. X cũng không muốn rời xa cái đồ đáng ghét này đâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì làm gì có cơ hội nào được báo hiếu mẹ nuôi. Nghĩ vậy nên X cãi:
– Không, tôi muốn đi cùng mẹ.
– Chị, chị nghe em nói này, sang bên đó có mẹ Trúc lo việc chữa bệnh cho mẹ Loan rồi, còn có bà vú lo việc lặt vặt nữa, chị em mình yên tâm. Chị không phải đi.
Hai người hình như là đang căng thẳng với nhau. X vẫn ngang bướng:
– “Không nhưng nhị gì hết, tôi phải trực tiếp chăm mẹ, có mẹ Trúc càng thêm người càng tốt”, X cương quyết.
Dũng gần như quát lên:
– Chị đi nốt thì còn ai ở cạnh em?
Nói rồi cậu quay mặt đi thẳng ra ngoài.
– “Rầm”, tiếng cửa đóng do Dũng gây ra.
X sững sờ nét mắt, lần đầu tiên từ ngày gặp Dũng mà X thấy Dũng nổi nóng với mình. Cô ngồi bịch xuống ghế, nước mắt lưng tròng.
Để lại một bình luận