Phần 150
Đêm hôm đó, Dũng mệt mỏi nằm giữa hai mẹ. Từ ngày Anh Xã mất cả 3 chưa từng động vào nhau lần nào, ai cũng thương Anh Xã, một người chồng, một người cha, một người anh mẫu mực đã đột ngột ra đi, chỉ kịp trăn trối những điều yêu thương nhất cho vợ và con nuôi của mình.
Mẹ Loan và mẹ Trúc nằm gối đầu lên hai tay Dũng, cả hai cùng đặt tay lên ngực Dũng mà không ai nói với ai câu nào. Một lúc lâu sau Dũng mới nói:
– Các mẹ đang nhớ bố đúng không?
Không ai trả lời. Loan thì không phải là nhớ theo kiểu nam nữ, cô rất quý trọng Anh Xã bởi ngoài anh là người cưu mang gia đình cô lúc cô hoạn nạn mà còn trong cách anh đối nhân xử thế hàng ngày. Trúc thì đương nhiên nhớ chồng rồi, từ ngày chồng mất cô như người mất hồn, chả buồn ăn uống thiết tha chuyện gì nữa.
– Con và chị cũng nhớ bố nhiều lắm, thương bố nhiều lắm. Chúng con tận mắt chứng kiến cảnh người ta làm hại bố mà không làm gì được. Một kẻ thù đã phải trả giá. Hưng râu giờ đã sống đời sống thực vật. Đấy là cái giá phải trả cho sự phản bội.
Nghe đến đây, Trúc thắc mắc:
– Con nói là một kẻ thù, còn có kẻ khác à?
Dũng vẫn đang trong quá trình suy đoán, cậu còn sâu chuỗi sự việc từ lần trước sang lần này.
– Vâng, đấy là suy đoán của con thôi. Mọi thứ vẫn chưa rõ ràng.
Loan lên tiếng:
– Chị em con phải cẩn thận đấy. Mẹ lo lắm.
– Vâng ạ.
Rồi ba người lại chìm trong im lặng một lúc rồi Dũng mới tiếp lời:
– Các mẹ, có chuyện này con phải thông báo cho các mẹ.
Mân mê vào ngực Dũng, Loan và Trúc ngầm ý con nói tiếp đi. Dũng nói:
– Bên Singapore vừa gửi thông báo về việc chữa chân cho mẹ Loan. Khả năng chữa khỏi hoàn toàn là 50%. Chỉ cần có 1% hy vọng thôi con cũng muốn mẹ đi chữa. Vậy lần này mẹ Loan phải sang bên Singapore chữa bệnh rồi ạ. Nhanh thì khoảng 6 tháng là về, chậm thì khoảng 1 – 2 năm. Con muốn mẹ kiên trì chữa trị đến khi khỏi mới thôi.
– “Nhưng mẹ… ”, Loan lo lắng khi phải xa con.
Dũng hơi ghì chặt cánh tay nơi đầu Loan đang ở đó:
– Mẹ phải đi chữa chân, mọi việc do con sắp xếp.
Trúc ở bên cạnh tiếp lời:
– Dũng nói đúng đấy mày. Mày phải đi.
Dũng nói:
– Con và chị đã bàn rồi. Chị sẽ đi sang Singapore cùng mẹ chữa bệnh, ở bên đó chị sẽ chăm sóc mẹ.
Trúc ngồi hẳn dậy, cô lên tiếng:
– Như vậy không được.
Loan và Dũng còn đang trố mắt ngạc nhiên thì Trúc nói tiếp:
– Cái X phải ở nhà giúp con quản lý nghiệp đoàn. Mẹ sẽ đi cùng với mẹ Loan. Cho cả bà vú đi cùng nữa để giúp việc vặt. Còn mẹ sẽ giúp mẹ Loan chữa bệnh, bao giờ khỏi mới về.
Nếu chị X đi chữa bệnh cùng mẹ Loan thì đúng là Dũng mất đi một nửa con người. Giờ Dũng với chị như hai mà một. Nhưng khi bàn chuyện thì chị khăng khăng đòi đi cùng mẹ, chị muốn trả ơn mẹ đã nhận mình là con nuôi. Nhưng nay mẹ Trúc đã muốn đi thì cũng là cái hay.
Trúc nói tiếp với giọng trầm buồn:
– Mẹ cũng muốn rời xa nơi đây một thời gian, chứ ở đây mẹ nhớ bố con lắm. Đâu đâu cũng là hình ảnh của bố con.
Nói đến đây, Trúc ngân ngấn nước mắt. Loan cũng ngồi dậy mà trườn qua người Dũng sang phía Loan. Cô ôm lấy con bạn như để an ủi.
Dũng thấy mẹ Trúc nói như vậy cũng hợp lý:
– Mẹ Trúc nói vậy thì mẹ đi cùng mẹ Loan nhé. Cả bà vú cũng đi, tới này có vợ anh Quân bạn con lên rồi, chị ấy sẽ thay bà vú làm giúp việc gia đình mình.
Vậy là cả ba đạt được thỏa thuận, Trúc và Loan cùng với bà vú sẽ sang Singapore chữa chân. Thời gian đi là 1 tháng sau.
Thấy đã xong việc chính, Trúc bảo Dũng:
– Thôi con về phòng đi, hôm nay mẹ không có tâm trạng làm “chuyện đó”.
Dũng sang đây không phải là vì chuyện ấy, bản thân cậu cũng đâu có tâm tư gì mà mây mà gió giờ này. Chỉ là sang an ủi các mẹ và bàn chuyện kia thôi. Cậu về phòng.
Chỉ còn lại Loan và Trúc ở phòng. Trúc nói:
– Loan này, tao có chuyện này muốn bàn với mày.
Loan nhìn Trúc hỏi:
– Có chuyện gì?
– “Lại gần đây”, Trúc vẫy vẫy tai bạn lại gần mồm mình.
Loan ghé tai vào miệng bạn, và Trúc nói rành mạch, rõ ràng:
– $%^&*() – +
Loan há hốc mồm:
– Trúc ơi, mày nghĩ kĩ chưa?
– Tao nghĩ kĩ rồi.
– Nhưng còn Anh Xã, anh ấy…
Trúc đưa tay lên bịt miệng con bạn rồi nói:
– Đừng lo, đấy cũng là tâm nguyện của anh ấy. Cái tao lo là mày. Ý mày thế nào?
Loan ấp úng:
– Tao… tao… không biết nữa. Nhưng… nhưng… tùy mày.
Hai đứa nhìn nhau tủm tỉm rồi ôm nhau ngủ.
Cũng buổi tối cái ngày Dũng lên làm chủ nghiệp đoàn buôn lậu, tại biệt phủ của Sang Cụt, Anh Cả Hải Phòng diễn ra một cuộc nói chuyện giữa Anh Cả và vài tay chân thân tín. Mở lời là Hà Điên:
– Anh Cả, thằng Dũng lì đã lên làm chủ nghiệp đoàn. Hưng râu thất bại, không chết nhưng giờ coi như chết rồi, sống thực vật.
Sang Cụt với tay lấy chén trà nhấp một ngụm không nói gì. Hải chém cung cấp thêm thông tin:
– Đàn em cháu báo là đầu quân cho Dũng lì còn có Quân ma, thông tin này chưa thực sự xác nhận vì cháu cũng chưa từng gặp Quân ma bao giờ, chỉ nghe nói đến thôi. Nếu thực sự là Quân ma thì… Cũng khó nhằn phết đấy.
Hà điên thêm lời:
– Ma với chả mãnh, mấy tin đồn mà mày cũng nghe, để hôm nào tao gặp tao lột truồng ra xem ma chim có to không.
Hà điên chừng 50 tuổi, là đàn bà nhưng tính khí như đàn ông, khuôn mặt loang lổ chằng chịt những vết sẹo ngang sẹo dọc. Ả theo Sang Cụt từ ngày còn là một thiếu nữ, không chồng, không con, đời chỉ có đánh, có chém, có giết. Chấm hết. Ít ai biết được trong sâu thẳm Hà điên cũng chỉ là một người đàn bà, người mụ yêu không ai khác chính là Sang Cụt, nhưng có lẽ tính Hà điên dữ dằn quá và khuôn hình thì đúng là quá xấu nên đương nhiên Sang cụt không để vào mắt rồi, hắn chỉ thích đàn bà cỡ Phấn Hồng kong trở lên thôi. Càng trẻ càng tốt. Mà người lọt vào mắt hắn sau đây vài ngày lại là người hắn không nên để mặt, một nửa của Dũng lì.
Chỉ có Đồng phang là ngồi im không nói gì, hắn không quen nói nhiều.
Lúc này Sang cụt mới lên tiếng:
– Cái ta lo nhất không phải chuyện Quân ma, đúng! Hắn chính là Quân ma đấy. Cái ta lo nhất chính là Dũng lì đã bắt tay với Phấn Hồng Kong. Còn nghe nói nó có quan hệ rất tốt với Hằng tài chính. Chúng mày thử nghĩ xem, 5 ngành dọc mà 3 bắt tay với nhau thì thử hỏi có phải là mối đe dọa không?
Mấy đàn em gật gù, giờ có đứa nghĩ là tại sao Sang Cụt lại làm được Anh Cả rồi.
Sang cụt tiếp lời:
– Thông báo toàn bộ Xã đoàn, 1 tuần sau họp. Thông báo cho cả Dũng lì nữa, nó giờ đã là trùm nhánh buôn lậu rồi. Tất cả phải xem thái độ thế nào đã rồi tính.
Cả bọn nhận lệnh rồi giải tán để lại Sang cụt một mình. Đêm rồi nhưng hắn vẫn phải gọi 1 cuộc điện thoại.
Cúp máy, Sang cụt đăm chiêu chìm vào những suy tính.
Để lại một bình luận