Phần 126
Trở lại với khoảng thời gian Dũng đứng ngoài cửa nhà tắm, ở trong đó X đang thay đồ. Chờ mãi một hồi không thấy chị ra, Dũng gọi với vào:
– Chị ơi, sao lâu thế.
Thấy có tiếng Dũng bên ngoài, X ở bên trong như chết đuối vớ được cây chuối, cô hét lên:
– Cái đồ đáng ghét kia, quần áo gì kiểu thế này.
Ở ngoài Dũng tủm tỉm cười mặc kệ những ánh mắt nghi ngại của những người xung quanh. Cậu dẫn dụ:
– Quần áo tắm phải thế, chị ra đây mà xem, ai chẳng mặc thế. Có phải riêng mình chị đâu.
– “Thật không? ”, Con gái thiệt là dễ lừa hen.
Phải một lúc nữa mới thấy cánh cửa phòng tắm của X mở ra. Trên tay cầm bọc quần áo thường, X quàng lên ngực.
Cái dáng cô đi ra lúc này biết tả thế nào nhỉ? Để cho anh em dễ hình dung, cô đi ra giống như kiểu vừa bị phá trinh ấy. Hai chân khép khép vào nhau mà vẫn bước đi, mông chỉa ra sau vì ngực đang cúi thấp xuống. Khuôn mặt thì đỏ dừ…
– “Oa, ai vậy ta, chị X ơi, chị X ơi, chị còn trong đó không? ”, Dũng đang trêu chị. Rõ ràng nhìn chị đang ở trước mặt nhưng cậu tảng lờ như người bước ra là một người nào đó khác, không phải chị. Rằng chị vẫn còn ở trong kia.
– Đồ đáng ghét, quần áo kiểu gì thế này. Tôi chưa bao giờ mặc thế này.
Dũng như bỏ mặc ngoài tai những lời nói vừa rồi. Câu sau cậu nói chẳng ăn nhập gì với câu trước của chị:
– “Chị đẹp lắm! ”, Kèm lời khen tự đáy lòng mình là ánh nhìn như muốn lột nốt số vải ít ỏi trên người chị ra. Nhưng giọng nói thì không có cái gì là bông đùa, không có cái gì là bỡn cợt. Người nghe ở đây chính là chị X cũng cảm thấy như vậy. Còn hau háu bên cạnh là hàng đống con mèo nhìn thấy bát mỡ lợn.
X như bủn rủn muốn khụy luôn xuống cát:
– Thật không?
– “Không! , Xấu hoắc à”, Dũng nhanh tay cầm lấy tay chị kéo đi thẳng xuống bãi biển.
X xấu hổ chạy theo, tay vẫn không chịu giằng ra khỏi bàn tay đang cầm chặt tay cô. Chính cô đã tự tin hơn một chút so với khi nãy rồi, ở bên cạnh Dũng thì mọi thứ ngoài Dũng chỉ là nhỏ như con voi, à nhỏ như con thỏ. Dũng vui là cô vui rồi. Nhưng cơ bản nhất chính là: Biển.
Quãng đường chạy từ bờ xuống đến biển như kiểu hai người đang biểu diễn catwalk cho cả bãi biển xem vậy.
Một vài cục u trong quần từ từ lớn lên. Một vài ánh mắt ghen tị của chị em. Một vài cái nhéo sườn của bà vợ nào đó nhéo vào chồng mình. Một vài thanh niên cũng đổi chỗ tắm.
– Nước biển này Dũng ơi!
X chạm chân vào nước biển, cô vung nước biển vào người Dũng thì phát hiện:
– Sao Dũng không cởi áo mà tắm giống như mọi người này.
Dũng lại gần chị hơn:
– Em không thể cởi trần.
– Tại sao?
– Vì em có sẹo?
– Sẹo ở đùi mà, đâu phải ở người.
– Lúc nào em sẽ cho chị xem sẹo trên người. Kinh khủng lắm. Chị nhìn chắc sợ lắm đấy.
– Còn lâu mới sợ.
– Thôi chị em mình tắm biển đi.
Dũng lôi chị ra xa cho đến khi nước ngập ngang ngực hai người. Dũng để ý chị có một chiếc vòng cổ bằng bạc. Trên đó có một cái khum hình trụ nhọn một đầu, cũng bằng bạc nốt, ở giữa hình như có nút xoáy. Dũng thắc mắc hỏi chị:
– Chị có vòng cổ đẹp thế, hình như có nút xoáy, rỗng bên trong hả chị? Chị đựng cái gì đấy, em xem với.
– Bí mật, còn lâu mới nói nhớ.
– Quan trọng hả chị.
– Vật bất li thân.
Dũng không biết chứa trong cái khum đấy nào có phải vàng, phải bạc, phải kim cương gì cho cam. Chỉ là chuôi cái bàn chải đánh răng bằng nhựa thôi mà.
Họ nô đùa, họ té nước, họ thậm chí là ngụp lặn giữa biển trời mênh mông. Cứ như giữa bãi biển đông đúc này chỉ có hai người vậy. Kệ thây đời đi nhé, ở đây, giờ phút này cứ để nước biển mặn chát cuốn ra khơi xa cái bộn bề lo toan của cuộc sống, cuốn đi hết những hiểm nguy đang rình rập họ ở trên bờ. Kệ thây đời đi nhé!
Để lại một bình luận