Phần 103
Anh Xã quay sang chờ câu trả lời của X:
– Thế còn X?
X đã chuẩn bị sẵn câu trả lời trong đầu rồi:
– Con cũng giống như Dũng ạ.
Vậy cả nhà đi theo ta. Anh Xã dẫn cả nhà đi đến gian phòng rất rộng ngay ở dưới tầng 1. Đó là gian điện thờ. Ở đó đã chuẩn bị đầy đủ từ chiều các đồ lễ mặn, ngọt, vàng mã. Anh Xã thắp 3 nén hương ở bát hương chính giữa, hai bát hai bên mỗi bát 1 nén. Đứng đầu mọi người, anh khấn ra miệng cho mọi người cùng nghe:
– Tín chủ con là Nguyễn Trần Thưởng, ngụ tại… hôm nay ngày lành tháng tốt, tín chủ con lòng thành sửa soạn hương hoa trình báo ông bà tổ tiên, các vị thánh cô thánh cậu, các vị thần linh thổ địa. Xin ông bà tổ tiên, thánh cô thánh cậu, thần linh thổ địa chứng giám. Tín chủ con và vợ là Mai Tuyết Lan (tên thật của Trúc) xin nhận hai cháu Hoàng Tuấn Dũng và Đào Băng Sương là con nuôi của gia đình. Chúng con thật tâm yêu thương các cháu và coi các cháu như những đứa con ruột thịt của mình. Xin ông bà tổ tiên, các vị thánh cô thánh cậu, các vị thần linh thổ địa chứng giám.
Nói rồi Anh Xã cúi lạy làm mọi người cũng kính cẩn mà nghiêng mình vái đủ 9 vái. Xong xuôi Anh Xã quay xuống nhìn 2 đứa trẻ:
– Các con.
– “Bố”, tiếng Dũng.
– “Bố”, tiếng gọi bố đầu tiên trong cuộc đời của X.
– “Mẹ! ”, Dũng lại quay sang cô Trúc.
– “Mẹ Trúc! ”, Người mẹ nuôi thứ 3 trong cuộc đời X.
– “Các con của mẹ! ”, Trúc tiến lại gần hai đứa mà ôm lấy cả hai. Đây là tiếng gọi con xưng mẹ đầu tiên trong cuộc đời Trúc. Tưởng như đó là điều quá đơn giản và bình thường đối với mọi người phụ nữ trên cuộc đời này. Nhưng với Trúc mà nói đó là một món quà vô giá với cô. Cô được làm mẹ, mà lại là của hai đứa trẻ khôi ngô, xinh đẹp kia.
Cả đoàn người phấn chấn trong lòng rời khỏi gian thờ trở lại phòng khách. Vừa ngồi xuống vị trí cũ, Dũng đã huých huých cùi tay vào hông X rồi ghé sát tai chị nói:
– Tên đẹp thế?
X ngượng ngùng vì bị đồ đáng ghét phát hiện ra tên thật, cô là thực tâm không muốn cho ai biết tên mình. Với người khác có thể là đẹp nhưng với cô là cái tên xấu nhất trên thế gian này, vì tên đó do chính mẹ đẻ cô đặt, bà sư trụ trì khi bế cô ra trong chiếc nôi thì thấy một mảnh giấy có dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: “Đào Băng Sương, sinh ngày… ”. Sau này làm khai sinh bà cũng lấy chính tên đó với hy vọng một ngày nào đó, X tìm về với mẹ của mình. Còn tên X từ đâu mà ra thì chỉ đơn giản cô là người thứ 10 vào buồng 3 trại giam và được cô Ba đánh số giống các chị em trước đó thôi.
– “Gọi là X đi! ”, X lạnh tanh giọng nói nhưng gò má thì ửng hồng vì được khen tên đẹp.
Thấy mọi người ổn định chỗ ngồi. Anh Xã tiếp tục:
– Bây giờ chúng ta đã là một gia đình, bố sắp xếp thế này. Phòng bố và mẹ Trúc trên tầng 2. Từ trước mẹ Loan và X ở cùng 1 phòng dưới tầng 1 cho tiện đi lại. Nhưng ngay ngày mai bố sẽ cho lắp thang máy và mẹ Loan sẽ ở 1 phòng trên tầng 3. Tầng 1 bố không muốn người nhà chúng ta ở, chỉ dành cho bà vú thôi. Tầng 2 và tầng 3 mỗi tầng có tất cả 5 phòng cơ, Dũng và X tùy ý các con chọn. Thích ở phòng nào thì bảo bà vú dọn dẹp là xong. Còn nhà cũ của Dũng và mẹ Loan thì cứ để đấy, không bán vì đó là ngôi nhà kỷ niệm của hai mẹ con, cũng lại tài sản mà bố con và mẹ con tích góp được mua hồi mới lập gia đình. Chúng ta không bán với bất cứ giá nào.
Cả nhà nhao nhao vì chuyện phòng ốc. Loan thì bẽn lẽn:
– Anh Xã, em ở dưới tầng 1 cũng được, lắp thang máy chi cho tốn kém anh.
Trúc xen vào:
– Mày không ở dưới tầng 1 được, phòng đó là thiết kế để người làm người ta ở. Mày phải ở trên tầng 3.
X thì muốn ở cùng mẹ Loan nhưng cả Loan và Trúc đều khéo léo để X ở phòng riêng, nói là con gái lớn cần có không gian riêng. Nhưng ai biết được đàn bà nghĩ gì, ke ke ke, còn có nhiều việc cần phải phòng riêng lắm. Thế nên X đành nghe theo sự sắp xếp của mọi người mà chọn một phòng ở tầng 2.
Còn Dũng thì đương nhiên chọn 1 phòng ở tầng 3, lại là phòng sát vách phòng mẹ và có một điểm đặc biệt là 2 phòng này còn chung 1 cái ban công nữa. Ha ha ha ha. Giời thương người tốt.
Xong xuôi vụ phòng ốc. Anh Xã tiếp lời với việc tiếp theo:
– Về chuyện tương lai của các con thì bố cũng không ép các con. Các con đều lớn cả rồi, phải tự biết quyết định cuộc sống của mình, bố mẹ chỉ là định hướng thôi, còn chọn lựa thế nào là do các con. Các con đã quyết đi làm luôn thì về phần bố, bố rất mừng. Các con sẽ làm cùng bố, bố muốn từ từ hướng dẫn các con làm việc và dần dần thay bố quản lý toàn bộ hệ thống. Nhưng trước hết, Dũng mới về cứ nghỉ ngơi đi chơi đi. Thích lúc nào bắt đầu công việc thì bảo bố. Bố đã bảo Thiệp béo mua cho 2 đứa mỗi người một cái điện thoại, 1 cái xe máy rồi. Mai các con sẽ có. Mấy ngày tới Thiệp béo sẽ dẫn các con đi chơi cho thoải mái.
Cả nhà gật gù vì sắp xếp của bố. Cuộc sống ấy vậy mà tưởng như sóng yên bể lặng!
Để lại một bình luận