Phần 45
Hơn 10 giờ đêm hôm ấy, cô y tá trẻ tuổi gọi cô cháu Trúc Dũng vào thăm bệnh nhân. Hai người rón rén bước vào phòng, giữa hàng chục giường bệnh, ai cũng băng bó khắp người, máu me đỏ au, mãi mới nhìn thấy mẹ.
– “Mẹ ơi!”, Tiếng Dũng.
– “Loan ơi!, Tao đây”, tiếng Trúc nhỏ nhẹ.
Loan khuôn mặt có vài vết xước nhỏ nhưng không làm giảm đi nét đẹp vốn có. Tóc ngang vai có rối một chút nhưng không đến nỗi bù xù. Cả chân trái băng bó trắng xóa. Loan vẫn mở mắt nhưng còn chưa nói được gì nhiều, cô nhận biết được ai đang đến bên mình nhưng không nói được, cũng bởi thuốc gây mê, gây tê chưa tan hết trong người.
Cầm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của mẹ, Dũng nói khẽ:
– Mẹ có đau không mẹ. Con thương mẹ lắm.
Nói rồi những giọt nước mắt thi nhau tuôi rơi từ mắt thằng bé.
Loan nhìn con rồi hơi hơi lắc lắc cái đầu tỏ vẻ “mẹ không sao”.
Những giây phút thế này, bản thân tôi cảm thấy mình thật kém cỏi không thể đủ trình độ văn chương để miêu tả hết tâm trạng của Loan, của Dũng, của Trúc. Không đủ câu từ để lột tả được tình cảm mà 3 con người nhỏ bé này dành cho nhau.
Cứ thế rồi 1 tuần ở bệnh viện cũng qua đi, Dũng thì sáng đến mẹ rồi đi học, trưa cũng đạp xe đến mẹ rồi chiều đi học lại chạy thẳng về bệnh viện ở với mẹ. Trúc thì chỉ thỉnh thoảng mới chạy đi đâu đó làm gì không biết, có thể chỉ là để thay quần áo hoặc cũng có thể là đi “giải quyết nhu cầu” rồi lại rịt lấy bạn tíu tít kể hết chuyện này chuyện nọ làm không những Loan vui mà cả những bệnh nhân cùng phòng cũng vui lây. Mấy bệnh nhân nam cùng phòng thì nghĩ bụng: Đúng là trong cái rủi có cái may. Nằm đây có 2 người đẹp, tha hồ ngắm, chỉ tội cho thằng em, mặc cái quần ở bệnh viện không có mặc sịp nên cửng tếu lên suốt ngày. Hix.
Rồi Loan được xuất viện cho điều trị nội trú ở nhà, 1 chân băng bó trắng xóa, phải 1 tháng sau mới tháo bột. Vấn đề phát sinh từ đây, cô cần sự hỗ trợ trong sinh hoạt hàng ngày.
Đêm đầu tiên tại nhà, Trúc đã ra về khi đồng hồ điểm 11h đêm. Muốn ở lại ngủ cùng bạn lắm nhưng Loan cũng khéo léo để bạn ra về. Cả tuần nay không đêm nào nó ngủ ở nhà mà toàn ở viện với mình. Rồi cô cũng tính mình còn nằm nhà cả tháng giời, không thể đêm nào cũng bảo nó ngủ với mình được, khó khăn mình phải tự khắc phục.
Dũng thì luôn chân luôn tay dọn dẹp hết thứ này đến thứ khác. Nào là quét nhà, dọn giường, đun nước. Nhìn con lăng xăng việc nhà mà Loan xót hết cả ruột nhưng không biết làm cách nào. Cô lực bất tòng tâm mà nhìn con, cô thầm cảm ơn cuộc đời đã mang con đến bên mình, một chàng trai ngoan ngoãn, dễ thương. Và đặc biệt rất chiều chuộng mẹ, có những sự việc như thế này mới thấy con mình không còn tấm bé gì nữa, sự vụ sự việc xảy ra đã biết cách tự mình xử lý đâu ra đấy như người trưởng thành. Dũng! Mẹ rất yêu con.
Đã 12 giờ đêm rồi, Dũng đã buông màn cho mẹ rồi lên gác chuẩn bị đi ngủ. Cậu định tắt đèn thì nghe tiếng mẹ gọi với lên:
– Dũng ơi, mẹ buồn đái.
Cũng chẳng lạ gì vì mẹ trong tình trạng như vậy thì rất cần sự trợ giúp. Chưa đầy 10s sau Dũng đã phi từ gác xép xuống đứng cạnh giường mẹ.
– Mẹ ơi, con lấy bô cho mẹ nhé.
Chu choa mạ ơi! Giờ Loan mới thấy sự bất tiện nảy sinh. Mình che dấu con mấy năm nay giờ chẳng lẽ để con nhìn thấy hết à, rồi cũng định một lúc nào đó cho con khám phá hết thôi, nó đã sờ đến mòn bướm mình rồi chứ ít gì đâu. Nhớ lại hồi năm ngoái, cái ngày mình dậy con bài học về bướm, cho con sờ bướm mình rồi cho con móc cua mình nữa, sau đó còn để con chim to khỏe của nó địt bên ngoài bướm mình nữa. Từ đó đến nay mình và con thỉnh thoảng lại làm một chập như thế, thành ra cu Dũng bây giờ cứ độ tuần lại được sờ lồn mẹ, được móc lồn mẹ rồi được mẹ cho dập đến bắn tinh ngoài mép lồn. Nhưng những lần đó toàn diễn ra trong đêm tối thôi, không có ánh sáng bao giờ. Thôi kệ vậy, giữa sờ và nhìn có khác gì nhau. Loan nói với con:
– Hay là con dìu mẹ vào nhà vệ sinh, chứ ngồi đây có mà con… con… nhìn thấy hết à.
Mẹ nói cu Dũng mới thấy được viễn cảnh nếu mẹ mà đái bô tại giường thì mình sẽ được nhìn thấy bướm mẹ, cái bướm mà mình ao ước được tận mắt trông thấy, trước thì chỉ cảm nhận và tưởng tượng thôi. Tự nhiên ở trên giời rơi xuống một món quà. Cậu lý sự:
– Mẹ ơi, từ đây vào nhà vệ sinh xa lắm, con dìu mẹ đi vào đấy nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao. Rồi vào trong đấy một mình mẹ cũng không làm gì được đâu. Thế này đi, con mang bô ra ngoài này, rồi khi mẹ… mẹ đái thì con quay đi, con chỉ giữ bô cho mẹ thôi.
Loan tủm tỉm cười:
– Cha bố nhà anh, chỉ được cái khôn. Tôi đái ngoài này để có người dòm tôi chứ gì. Thôi mang bô ra đây.
Dũng lôi bô ra từ gầm giường. Loan ngạc nhiên:
– Ghê nhỉ, lại còn để sẵn ở đây nữa chứ.
Dũng vừa gãi đầu vừa cười khì khì:
– Thì con chuẩn bị sẵn rồi. Con phải tính trước những lúc mẹ cần chứ. Mai con đi học rồi mẹ ở nhà một mình phải làm sao.
– “Vâng, tôi cảm ơn anh”, Loan cũng cười theo con.
– Giờ phải làm thế nào hả mẹ?
Loan đưa một cái chân bó bột xuống trước, một chân còn lại xuống sau, giờ cô đã đứng cạnh giường rồi. Theo lẽ thường giờ là động tác tụt quần, ngồi xuống bô và đái. Chấm hết. Nhưng đấy là lẽ thường, còn giờ đây một chân Loan đã băng bó cứng thẳng đơ. Chỉ còn chân kia chịu lực. Không thể cúi xuống và không thể ngồi xuống. Đắn đo một lúc, Loan mạnh dạn:
– Dũng, tụt quần mẹ ra đi. Mẹ không làm được.
Vừa nói xong câu ấy là mặt Loan đỏ ứng. Nếu hành động này xảy ra, Dũng là người thứ 2 nhìn bướm cô. Kèm theo đó là con nứng nứng mon men ở đầu hột le, biểu hiện bằng cách thò thò đầu ra khỏi lỗ. Rồi thì đầu ti săn săn lại, da gà quanh núm vú nổi lên. Thế đấy.
Dũng nghe mẹ sai việc mà cũng sốn sang trong lòng, chẳng gì cái hành động này cậu cũng mong chờ từ lâu. Bằng chứng là con chim đã ngỏng lên đội cái quần đùi rồi, bằng từng này rồi mà mẹ vẫn chưa cho mặc sịp ở nhà, báo hại bao phen tẽn tò.
Dũng đi lại gần mẹ, ngồi xổm xuống trước mẹ. Mẹ đứng – con ngồi thành thử ra khuôn mặt Dũng ngang tầm với cái bướm của mẹ. Nâng hai tay đưa ra hai bên hông túm lấy cái chun quần cộc của mẹ. Dũng từ từ kéo xuống. Dũng làm từ từ giống như phim quay chậm vậy. Giống như người ta đang khám phá một vùng đất thần bí trong chuyện cổ tích, cần phải đề phòng có con ngáo ộp từ đâu chui ra nên phải thận trọng.
Kéo xuống chỉ độ 5 phân thôi là đã thấy thấp thoáng bóng dáng hàng lông bướm của mẹ rồi, chưa xuống mu đâu nhưng đã thấy lông rồi cơ đấy. Buồi Dũng cứng tợn. Lồn Loan hơi co co, đầu lồn vươn thẳng lên theo cái xuống của quần.
Mẹ mặc quần lót trắng. Từ từ Dũng kéo quần dài xuống ngang đầu gối và để đấy. Vẫn còn cái quần lót che bướm mẹ. Dũng hồi hộp, tim đập thình thịnh, mắt căng hết cỡ, cậu muốn giây phút thần kỳ này phải được lưu giữ mãi trong đầu cậu.
Không gian đông cứng lại vì Dũng chẳng làm gì, Loan từ trên nhìn xuống thấy con bỗng chẳng làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào lồn mình qua cái quần lót, giờ đã ướt ướt một đụm nhỏ bằng đầu ngón tay rồi. Cô tự trách mình, đã đau ốm thế này rồi mà còn tưng lên mới lạ chứ. Nhưng cũng chẳng trách được, có giai dòm vào không rỉ nước mới lạ chứ. Mà giai này thì đã xoa lồn mình mãi còn gì, có ngóc ngách nào lồn mình mà không được cái tay nó xoa nó nặn đâu cơ chứ. Loan đánh thức con khỏi con mê:
– Kìa, còn cái nữa kìa.
Dũng ngó đâu lên nhìn mẹ rồi cậu lại đưa tay lên cái cạp quần lót rồi từ từ kéo xuống. Lông lồn mẹ hiện ra ở phần mu, không rậm rạm như của cậu, không cứng như của cậu mà nó mọc mỏng mỏng đến nỗi nhìn thấy cả phần da thịt ở mu, chắc là mềm lắm vì thấy nó còn phất phơ theo gió từ cái quạt ở đầu giường phả vào cơ mà. Mu mẹ vồng lên múp múp như hình quả đồi, ưng mắt lắm, thuận mắt lắm, thích mắt lắm. Buồi Dũng giật giật, một tí tinh tương đã tiết ra làm ướt một tẹo ở quần đùi rồi.
– “Nhanh lên, mẹ buồn đái lắm rồi”, Loan lại hối.
Dũng làm theo lời mẹ, cậu kéo thêm chút nữa, chút nữa thì cái hột le hiện ra. Tiện mồm cậu nói như rên:
– Mẹ ơi, hột le của mẹ kìa.
Không phải mẹ trả lời câu nói của Dũng mà chính là cái hột le trả lời, nó rung rung, giật giật như gật đầu vậy.
Kéo thêm tí nữa Dũng lại thốt lên:
– Mẹ ơi, con nhìn thấy môi lớn của mẹ này.
Cái môi lồn không biết trả lời giống hột le làm Loan phải trả lời thay:
– Biết rồi còn hỏi, sờ mãi rồi còn gì. Nhanh lên không mẹ đái vào mặt bây giờ.
Dũng ghé sát mặt mình vào lồn mẹ hơn như thách thức mẹ đái vào mặt mình. Nếu điều đó xảy ra thật thì cậu cũng chấp nhận. Nhưng mẹ Loan kìm đái bằng cách co cơ lỗ tiểu nhưng đồng thời cũng làm lỗ lồn cô nheo nheo, hấp háy như nói với Dũng: “Hello, xin chào!” Vậy. Nhìn thấy nó, Dũng phấn khích:
– Lỗ bướm mẹ kìa mẹ ơi, con nhìn thấy rồi.
Loan nhíu nhíu để kìm đái:
– Thấy rồi à, anh chả chọc vào đấy mấy lần còn gì. Nhanh lên không đái thật đấy.
– “Chỉ là chọc tay thôi”, Dũng vừa kéo quần xuống vừa nói.
Qua đoạn bướm mẹ, Dũng kéo quần lót nhanh hơn và gặp cái quần cộc vẫn đang nằm ở đầu gối từ nãy đến giờ. Mẹ Loan nói:
– Con tụt hẳn ra đi.
Dũng lấy tay kéo hẳn 2 cái quần ra cùng lúc khỏi một bên chân.
Không vướng quần nữa, Loan để cái chân đau lên giường, chân lành làm trụ, giờ đây cô đứng thế dạng một chân giống kiểu chó đái. Cô hướng dẫn Dũng tiếp:
– Hứng bô vào.
Dũng bưng bô đưa sát lên bướm mẹ.
– “Xè xè xè xè xè xè… ”
– “Xè xè xè… ”
– “Xè xè… ”
– “Xè xè… ”
– “Xè… ”
Nhát nhanh, nhanh ngừng, Loan giãn cơ lỗ tiểu đái như xả vào bô. Đúng là buồn đái thì bom nổ bên cạnh cũng phải đái xong mới chạy.
Dũng nhìn chằm chằm vào cái bướm mẹ lúc nó đang dãn nở phun nước. Cậu thấy cái lỗ tiểu nhỏ xíu nằm giữa hột le và lỗ bướm vậy mà phun nước sao mà mạnh thế.
Áp lức xả làm một vài giọt nước tiểu bắn vào bô rồi nảy tung ra ngoài dính vào mặt Dũng làm cậu thấy mát mày mát mặt.
Rồi mẹ cũng đái xong. Loan thấy nhẹ cả người.
Để lại một bình luận