Phần 26
Tại lớp 6A1.
Ngồi cạnh Dũng trong lớp học là Mai, không hiểu cô nàng làm cách nào mà lúc đầu giáo viên sắp xếp ngồi tít hàng ghế đầu nhưng hôm sau lại thấy đổi chỗ xuống ngồi cạnh Dũng, tận cuối lớp. Càng ngày Dũng càng thấy cái trường, cái lớp này lạ. Đang là giờ ra chơi, Mai không chịu đi chơi nhảy dây mới mấy đứa con gái ngoài sân trường mà ở lại nói chuyện với Dũng:
– Này cậu, sao giờ ra chơi cậu không đi ra ngoài chơi mà vẫn ở lại học bài thế?
Dũng vẫn cắm cúi viết viết cái gì đó vào tập vở:
– Tớ còn bài tập nâng cao này cần làm nốt. Cậu đi chơi đi.
Nói về Mai một chút, nhìn thoáng qua cả cái lớp 6A1 này thì Mai là đứa xinh gái nhất lớp, mái tóc dài tới tận eo, dáng người dong dỏng, khuôn mặt dễ thương. Gia thế của Mai có 2 chữ để diễn tả: Tiểu thư. Bố mẹ Mai đều là quan chức nhà nước, làm ở cơ quan của UBND thành phố Hải Phòng. Nhà lại có một mình cô con gái rượu nên Mai được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đi học xe đưa người rước. Nhưng không vì thế Mai chểnh mảng việc học hành, ngược lại cô học hành rất khá, ở lớp chắc chỉ đứng sau Dũng. Tính tình cũng không dễ gần, nhưng cũng không đến nỗi tách biệt với chúng bạn.
Mai và Dũng học chung với nhau từ lớp 1 đến tận bây giờ. Thực ra khi vào lớp 6 thì hai đứa theo ngẫu nhiên cũng không cùng lớp đâu, nhưng Mai về mè nheo với mẹ và sau một cú điện thoại thì Mai đã ở chung lớp Dũng. Buổi học đầu tiên khi biết mình không được ngồi cạnh Dũng làm mai buồn buồn, mẹ gặng hỏi và lại một cuộc điện thoại chưa đến 30’ là ngày hôm sau Mai đã vui vẻ trở lại.
Bức thư mà Mai gửi cho Dũng đã nói lên tình cảm mà Mai dành cho Dũng. Ở tuổi này không thể nói là tình yêu được, nhưng thích thích, quý quý, cảm mến là đúng nghĩa cho cái tình cảm tuổi ô mai bọ xít này. Học với nhau lâu nên Mai biết bạn Dũng là như thế nào. Làm lớp trưởng từ lớp 1 đến lớp 5, học giỏi không nhất thì nhì. Khuôn mặt ưa nhìn, chan hòa với bạn bè, ít nói nhưng đã nói là không thừa không thiếu. Đặc biệt khi biết gia cảnh của Dũng làm không chỉ Mai mà các bạn đều cảm phục và quý mến. Và Mai thích Dũng cũng không phải là điều gì quá lạ.
Trở lại với câu chuyện vào giờ ra chơi. Mai bẽn lẽn:
– Này cậu, cậu đọc bức thư hôm nọ tớ gửi chưa?
Dũng ngừng bút nhưng không quay mặt về phía Mai, cậu nói:
– Có mỗi 3 chữ mà gọi là bức thư cơ à?
Mai tẽn tò vì bị Dũng trả lời ngược lại bằng một câu hỏi.
– Thì, thì… mà cậu đọc chưa?
Dũng trả nhanh và gọn:
– Đọc rồi.
Mai đỏ đỏ mặt khi lời tỏ tình dễ thương gắn gọn xúc xích (à! Xúc tích) của mình đã được đối phương đọc. Nàng e ấp như kiểu vừa được cầu hôn:
– Thế… thấy thế nào?
Dũng phải nói là chuẩn men khi trả lời lại không thể ngắn gọn hơn:
– Gửi cho tớ à?
Oạch, Mai trừng đôi mắt bồ câu lên nhìn vào Dũng, mặc dù cậu ta có vẻ vẫn đang suy nghĩ về bài toán nâng cao của mình:
– Không gửi cho cậu thì gửi cho ai, hả?
– Tưởng gửi cho Phong, trên thư cũng không ghi tên người nhận.
– “Học đi, tôi đi chết đây”, nói xong Mai đứng dậy, vùng vằng đi thẳng ra sân trường. Vừa đi vừa nghĩ: “cái đồ đáng ghét kia, người ta là con gái, lần đầu tiên tỏ tình đấy có biết không?”. Nhưng vừa bước ra cửa lại nghe tiếng trống bắt đầu tiết học mới, đành quay lại ngồi cạnh cái đồ đáng ghét kia.
Tại phòng Hành chính Đại học Hải Phòng.
– “Này, mày hôm nay sao vậy? Hôm qua mất ngủ à?”, Thấy Loan thất thần ngồi suy tư Trúc tiến lại gần hỏi.
– Uh, đêm qua mất ngủ mày ạ. Nhìn tao xấu lắm à?
– Có chuyện gì kể cho tao nghe đi. Chuyện cu Dũng à?
Loan lại thì thào kể cho con bạn nghe chuyện đêm qua, rồi những dòng suy nghĩ hối hận lúc tỉnh dậy. Kể xong cô như trút được gánh nặng đã đè lên mình. Cô lại thút thít khóc làm Trúc bối rối đưa tay kín đáo gãi bím.
– Chuyện đấy có gì đâu mà mày căng thẳng, lo nghĩ vậy chứ. Tao nói với mày rồi, đó cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Tao không ở trong hoàn cảnh mày không nói mạnh được. Nhưng phải tao thì hôm qua tao đã tới bến rồi. Mày còn biết giữ thân là giỏi lắm rồi.
– Tao khác mày khác mày biết không? Với người ngoài thì cũng không có gì để nói. Đằng này… đằng này…
– Đằng này đằng kia cái gì. Mày nghĩ thoáng lên cho nó nhẹ cái đầu Loan ạ. Mày đã không dạy nó thì thôi, dậy thì phải làm cho nó đàng hoàng. Mai mốt có dậy cho nó về lồn thì cho nó sờ lồn, dậy cho nó về mông thì cho nó sờ đít. Dậy cho nó về buồi thì tụt quần nó ra mà chỉ. Rồi dạy nó địt thì…
– Thôi, mày đừng nói nữa. Tao đang rối hết cả lên mày cứ nhắng nhít. Để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi. Tao cũng sắp buông rồi.
Đúng là trong Loan đang căng như dây đàn. Mọi nguồn nước không biết từ đâu đổ dồn về với cái hồ chứa bé tẹo này, rồi cũng đến lúc nước đầy tràn bờ vỡ kè mất thôi. Có sắt đá đến mấy nhưng con người cũng có giới hạn chịu đựng trước sức công phá của tự nhiên. Mà Loan thì nào phải gang phải thép gì cho cam, cô không những chỉ là một người đàn bà bằng xương bằng thịt mà còn “đàn bà” hơn nhiều phụ nữ khác.
Trúc nói tiếp với bạn:
– Hay là để tao…
– “Trúc!”, Loan giật giọng không để bạn nói tiếp. Nếu phải làm việc gì đó với con, người đó nhất định phải là cô chứ không thể là bất cứ một người nào khác, kể cả người đó có là Trúc đi chăng nữa. Lúc cần mềm thì mềm nhưng rắn thì không ai rắn bằng.
Lại lù lù lão Cường tiến tới hai người đẹp, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này ông ta chỉ định vào nói nhanh chỉ thị từ cấp trên rồi tính rút ngay kẻo lại tẽn tò với cô Trúc đít to:
– Loan này, em đã cập nhật xong danh sách sinh viên mới nhập trường đợt này chưa?
– Em làm xong chiều hôm qua rồi, có mấy trường hợp xác minh hộ nghèo giờ phải làm thế nào anh?
– Việc này hôm qua anh đã bàn với Trúc rồi, chúng ta phải cử cán bộ về địa phương để xác minh hộ nghèo, sau đó mới có thể trình Ban giám hiệu hỗ trợ miễn giảm học phí được. Trúc, em có đi công tác đợt này được không?
Thấy động đến mình, Trúc nói nhưng không quyết tâm lắm:
– Đang nghĩ!
Trong đầu Trúc đang nghĩ xem có cái gì “ăn” trong chuyến công tác này không để còn tính đi. Chứ long nhong với lão Trường lái xe mấy hôm, “ăn” độc một món cũng chán.
Như đọc vị được Trúc, lão Cường nói thêm câu mà nước nhờn từ bướm Trúc rỉ ra:
– Hay là để mấy em tân sinh viên trong diện hộ nghèo về theo cùng, để chỉ đường cho dễ không thì biết đâu mà lần.
Trúc thấy cửa sáng:
– Mấy trường hợp?
– 3.
– Ít thế, sao không gộp làm một chuyến cho bõ công.
– Anh lạy em, cả trường chỉ có 3 trường hợp thôi, không lẽ em nghĩ cái trường này toàn người nghèo theo học.
Biết mình bị mỉa ngầm nhưng Trúc không kịp nghĩ phương án đối phó:
– Thế à, tưởng chục. Để đấy đây đi.
Nói xong Trúc lại quay lại luồng suy nghĩ của mình, thôi thì 3 đứa cũng tạm được, mới nhớn, dự là rau sạch, không biết mặt mũi chim cò thế nào. Xấu xấu một tí nhưng phải sạch là được. Mình sợ bẩn lắm. Vô thức nàng ta lại thò tay gãi gãi bím qua lớp váy mỏng tang.
Đã xong cái chuyện công tác, giờ lão Cường mới quay lại việc chính theo chỉ thị của Hiệu trưởng:
– Loan này, em phụ trách hồ sơ sinh viên. Có một trường hợp mà Ban Giám hiệu lưu ý là trường hợp của sinh viên: Trần Trọng Kim, vừa nhập học đợt này, khoa Công nghệ thông tin. Đây là trường hợp mà chúng ta phải ưu tiên, con của một cán bộ Sở Giáo dục và Đào tạo thành phố. Tôi đã xắp xếp để Kim là lớp trưởng rồi, có gì em để ý giúp. Trường ta cần nhiều sự hỗ trợ của cấp trên.
– Vâng, em biết rồi.
Để các bạn khỏi thắc mắc, tôi xin giới thiệu qua về một vài nhân vật mới sẽ xuất hiện trong truyện. Tân sinh viên Trần Trọng Kim có bố là Trần Trọng Chỉ, cán bộ cao cấp Sở Giáo dục và đào tạo thành phố Hải Phòng. Ông Kim năm nay 45 tuổi, vợ mất sớm ông một mình gà trống nuôi con lúc thằng Kim mới lên 10. Ở đời người ta thường nói: “Con quan thì láo, con nhà giáo thì ngu” kể cũng có lúc đúng. Ông bố thì là quan to, có vai có vế trong cái xã hội trọng chức trọng quyền này nhưng thằng con thì nó săm ẩn 2 chữ to vật trên mặt: “Mất Dạy”.
Thương con nên ông mắt nhắm mắt mở lo cho nó hết lần này đến lần khác, đền cho người không biết bao nhiêu lần. Nó theo đám bạn chơi bời lêu lổng không trò nào không biết, lại còn dở ông dở thằng muốn làm đại ca giang hồ nên thường qua lại với mấy băng nhóm quanh nhà. Nó nào có biết, bọn nó cho nhập hội cũng chỉ vì nó có tiền mà thôi, chứ động chuyện đánh thằng trẻ con thì mặt cắt không còn hột máu. Ông tự bào chữa cho mình rằng rồi nó lớn hẳn nó sẽ khác, giờ nó còn non dạ, va chạm có chút sai lầm thôi thì thương thân con thiếu hơi sữa mà bỏ qua cho nó hết lần này đến lần khác. Học cấp 2 ông cũng lo cho nó vào trường tốt, cuối năm đều như vắt chanh là phải đến nhờ cậy nhà trường cho nó lên lớp. Cấp 3 cũng vậy, không hơn.
Cũng may đến khi nó vào đại học cũng vừa kịp lúc ông lên chức cán bộ cao cấp, vậy mới lo được cho nó vào cái Trường đại học Hàng Hải này. Đầu tiên nó chỉ thích vào trường Y Hải Phòng nhưng ông cũng không thể một tay mà che cả bầu trời. Sau ngọt nhạt mãi cu cậu mới chịu theo học ở trường Hàng Hải, vào cái khoa lấy thấp điểm nhất. Ông không biết rằng, Kim thích học trường Y vì có nhiều gái, còn trường này thì lấy đâu ra gái. Nhưng ngày đầu tiên nhập học Kim đã biết mình nhầm to, ở đây ít nhưng CHẤT.
Để lại một bình luận