Phần 39
Tinh đi ra, nước lồn đi ra cũng vừa lúc cơn buồn ngủ kéo đến. Màn đêm yên tĩnh trở lại như nó vốn vậy.
Rồi một năm nữa lại đi qua. Hai mẹ con Loan và Dũng cũng đã ngủ xa nhau được năm rồi. Nói là xa nhưng chỉ là mẹ ngủ dưới, con ngủ trên gác xép, cách nhau độ 2m mà thôi. Người ta nói ăn quen khó bỏ lắm. Thế nên thỉnh thoảng 2 mẹ con vẫn có những màn khẩu dâm để kích thích nhau, để cùng nhau thủ dâm, để cùng nhau lên đỉnh.
Với Dũng thì đó là nguồn kích thích làm cho cậu sướng khoái để xuất tinh, buồi Dũng giờ đây đã to lên lắm rồi, bằng một người lớn bình thường rồi chứ chẳng ít gì. Không hiểu ăn gì và có phải do di truyền không mà tinh trùng cứ độ 2 – 3 ngày không xả là trong người bứt rứt khó chịu. Dũng có tâm sự với mẹ chuyện này và Loan cũng đồng ý với con là để con thủ dâm dưới sự hướng dẫn từ xa của mẹ.
Với Loan thì khẩu dâm cho con thủ dâm trên gác xép giờ đây đã là điều không thể thiếu trong ý thức tình dục của cô. Có nhiều lần cô trần truồng bên dưới tự thủ dâm cho mình trong khi miệng thì nói chuyện với con, trong khi làm chuyện ấy, Loan luôn thả nổi tư tưởng mình mà tưởng tượng ra cái con cặc của con trai ở ngay trên kia. Cũng có nhiều lần, cô còn dùng chim giả để thủ dâm cùng con và nghĩ rằng con chim giả này chính là buồi của con đang chọc ra chọc vào cái lồn mình. Rồi có lần nứng quá, cô còn để nguyên điện sáng trưng mà trần truồng thủ dâm, cô vừa sợ vừa muốn con nhìn thấy toàn bộ cơ thể nõn nà, trắng trẻo, mầu mỡ của mình.
Mọi chuyện cứ thế qua đi trong cả năm qua. Chưa đâu vào đâu, cuộc đấu tranh giữa lý trí và tình cảm vẫn bất phân thắng bại và nó vẫn còn đang tiếp diễn. Loan chưa bao giờ thủ dâm mà không cùng con cả, và Dũng cũng thế, cậu cũng chẳng tự mình thủ dâm mà thiếu tiếng thì thào bên dưới của mẹ cả.
Chuyện chỉ có vậy nhưng không phải là không có tiến triển gì cả đâu. Khẩu dâm cũng có nhiều cấp độ của nó, mẹ con Loan Dũng cũng tăng dần cấp độ khẩu dâm đến độ nếu có người bên ngoài mà nghé tai ghe được thì nghĩ rằng trong đó là một đôi vợ chồng trẻ hừng hực nhựa sống đang đến mùa động dục mà địt nhau thật sự chứ chẳng nghĩ đó là khẩu dâm. Mới đầu thì còn bóng còn gió, sau bóng gió không đủ để làm hai con người xuất khí thì nói trực tiếp như kiểu: “con đang địt mẹ à”; “địt mẹ mạnh đi con”; “mẹ banh lồn ra để con nhét vào”; “lồn mẹ đâu rồi”; “sao lồn mẹ nhiều nước thế?”; “Con xuất vào lồn mẹ đi”; “khéo mẹ có chửa mất thôi con ơi”.v..v…
Vậy đấy, thế mà cũng làm một năm qua đi một cách chậm chạm những cũng đâu kém phần thú vị.
Trở lại cuộc sống đời thường.
Dũng năm qua học hành vẫn nhất lớp. Từ sau vụ cậu tẩn thằng Long lớp 9 bị gãy tay thì đã trở thành “soái ca” trong lòng của không những các bạn nữ cùng khối mà các chị lớp trên cũng nhìn chàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Ai đời đã cao to, đẹp trai, học giỏi lại còn anh hùng nữa. Không những thế lại còn trững trạc, đường hoàng, hết lòng giúp đỡ bạn bè và lại còn dễ gần, dễ mến nữa. Đúng chuẩn soái ca. Và người ngưỡng mộ nhất, thể hiện ra mặt không ai khác là cô nàng Mai xinh xắn dễ thương mà giờ đây đã trở thành hoa khôi của trường không có đối thủ. Mai thì vậy nhưng Dũng thì vẫn bình thường coi Mai là bạn học, chỉ nhỉnh hơn các bạn khác đôi chút thôi. Dũng nhiều khi thấy khó thở vì Mai luôn kè kè bên cạnh trừ những lúc cậu đi vệ sinh, nhưng đi ra ngoài WC đã thấy Mai đợi cửa rồi.
Còn Loan thì năm rồi diễn biến vô cùng phức tạp bởi sự tấn công dồn dập của ông Chỉ. Ông luôn lấy lý do “tìm hiểu” để hết lần này đến lần khác mời Loan đi chơi, mời đi ăn, mời đi nghỉ mát cùng cơ quan. Còn đến tận trường nơi Loan làm việc chỉ để gặp nói vài ba chuyện bình thường rồi đi. Cả năm tiếp xúc ông Chỉ đã xác định được Loan chính là người phụ nữ mà mình cần trong non nửa cuộc đời còn lại của ông. Ông cũng đã nói về chuyện này với thằng Kim con trai ông. Ông thẳng thẳng thắn nói với con trai muốn đi bước nữa và người mẹ kế tương lai của nó không ai khác chính là cô Loan, người mà nó từng có ý định thịt ngày mới vào trường.
Nó không tỏ vẻ mừng ra mặt nhưng cũng đồng ý với ông bô về bà mẹ kế này. Nó còn đi rêu rao khắp trường là cô Loan phòng Hành chính sắp trở thành mẹ kế của nó. Trong cái tư tưởng gần tha hóa của nó vẫn mong có cơ hội nào đó được xiên hoa hậu của trường Đại học toàn đực này. Và biết đâu đấy nếu Loan mà về nhà nó ở thì cơ hội có thể đến bất cứ lúc nào.
Nhận được sự tấn công liên tục của ông Chỉ, Loan nhiều lúc cũng thấy mình rung rinh thật chứ không phải là thoảng qua. Thỉnh thoảng đến cơ quan lại nhận được một bó hoa đặt trước bàn, trên giấy ghi nội dung: “tặng em, người đẹp nhất trong lòng anh” hoặc thỉnh thoảng lại là một hộp quà nhỏ xinh, khi thì lọ nước hoa, khi thì cái váy, khi thì chỉ là cái cặp tóc.v..v… Nước chảy đá mòn, lửa gần rơm lâu ngày cũng nóng. Nhiều lúc Loan tự hỏi hay là mình thích ông Chỉ mất rồi, nhưng có lẽ không phải vì thích và yêu nó khác cơ. Cảm giác hoàn toàn không giống hồi cô yêu anh Hùng. Khác hoàn toàn.
Hay đơn giản chỉ là mình có tuổi rồi, cần chỗ dựa dẫm cho cuộc đời mà thôi. Cũng bởi ông Chỉ đàng hoàng, đứng đắn, cả năm chưa bao giờ có hành động gì sỗ sàng hoặc làm cô phải phiền lòng gì cả. Chính vì bản thân còn nhiều sự đắn đo, cân đong đo đếm thiệt hại mà Loan luôn luôn giữ khoảng cách vừa phải với ông Chỉ. Hình như cô chưa đi chơi riêng với ông Chỉ bao giờ. Ăn thì nhiều nhưng lần nào lần ấy là có Trúc đi kèm. Có Trúc đi cô mới đi. Hòn đá tảng trong lòng cô chưa được dẹp sang một bên, đó chính là Dũng. Cô chưa biết tâm ý con như thế nào nếu mẹ đi bước nữa, cô vẫn giấu con. Chuyện cô có người tìm hiểu mong manh thế nào cũng đến được tai Dũng, nhưng cậu chưa phản ứng gì vì mẹ đã nói gì về chuyện này đâu. Có lẽ phải lựa thời mà hỏi xem ý cu cậu ra làm sao rồi tính tiếp.
Một lần nọ, vào dịp giáp Tết cuối năm 2001, ông Chỉ mời Trúc và Loan ăn cơm trưa, vẫn ở cái nhà hàng nơi ông “tỏ tình” cách đây độ năm. Bữa ăn trưa diễn ra bình thường như bao bữa ăn khác nhưng đến độ giữa chừng thì Trúc đứng dậy nói:
– Mày và anh Chỉ ngồi ăn tiếp nhé, tao phải chạy đây có việc tí.
Trúc nói xong háy háy mắt với Loan không biết là có ý gì. Có thể ý rằng “mày và anh Chỉ tiến tới đi” hoặc cũng có thể là “tao đi giải quyết nứng một tí”, chẳng biết thế nào mà lần. Loan không biết rằng, Trúc đứng dậy đi trước là để nhường không gian riêng tư cho hai người theo lời nhờ ngày hôm qua của ông Chỉ. Ông dự định hôm nay sẽ làm một cái gì đó để đột phá mối quan hệ giữa ông và Loan. Chứ cứ giằng giai thế này thì cũng mệt, ông phải tận dụng khoảng thời gian còn “thanh niên” ít ỏi của mình.
Loan cũng chẳng nói được gì vì con bạn nói xong chưa để ai nói nó đã chạy ra đến cửa rồi. Chẳng quen lắm với không gian chỉ có 2 người làm Loan hơi ửng đỏ khuôn mặt. Ông Chỉ lên tiếng phá vỡ không gian đang dần dần đóng băng:
– Loan à, em ăn đi. Ăn nhiều nhiều vào chút, anh thấy em dạo này hơi gầy thì phải.
Loan nghĩ là thân hình của mình bị cái cha nội một con này để ý nên đã ngượng càng thêm ngượng, cô viện cớ:
– Em ăn đủ rồi, hay là mình về sớm đi, em còn có việc ở cơ quan.
Ông Chỉ như không để ý lời nói của Loan mà chuyển đề tài nhanh như chảo chớp:
– Anh có chuyện muốn nói với em. Tết này anh muốn mời hai mẹ con em về nhà anh chơi, vừa là để biết nhà biết cửa, cũng vừa là anh muốn em biết mặt những người trong gia tộc nhà anh. Không biết ý em thế nào?
Loan nghiêm túc hẳn sau câu nói vừa rồi. Theo ý của ông Chỉ tức là cô phải về cho người ta xem mặt đây mà. Chuyện này không được à nha. Cô và ông Chỉ mới là bạn bè thôi, không hơn không kém. Đã là cái gì đâu, đã thề non hẹn biển gì đâu mà ra mắt với chả xem mặt.
– Anh Chỉ này, đề nghị của anh em thấy không phải cho lắm. Em thấy quan hệ giữa em và anh cũng chỉ như bạn bè, chúng ta cần thêm thời gian để tìm hiểu. Mong anh hiểu cho em, tình cảm không ngượng ép được. Chuyện này anh cứ để thư thư đã ạ.
Ông Chỉ cũng không lạ với câu trả lời của Loan vừa rồi. Đó cũng là tính cách của cô. Nhưng thời gian thanh xuân cũng không còn nhiều, ông hối:
– Loan à, anh và em cũng biết nhau cả năm nay rồi. Tình cảm anh dành cho em như thế nào chắc em hiểu. Anh nói tự đáy lòng mình là anh… là anh rất… rất yêu em. Anh sẽ chăm lo cho mẹ con em đến hết cuộc đời này. Anh sẽ không làm cho em phải buồn. Anh sẽ…
– “Anh Chỉ”, Loan ngắt lời ông Chỉ. “Anh biết tính em rồi đấy, thực sự thì em rất hiểu tình cảm anh dành cho em, em cũng có cảm tình con người anh nhưng chuyện tình cảm là chuyện không đơn giản như vậy. Không thể nói có là có ngay được. Anh và em cần thêm thời gian để xác định tình cảm của mình. Em còn con, nó là tất cả của em. Em không thể vì mình mà xem nhẹ cảm xúc của con được. Anh phải đợi, còn nếu anh không đợi được thì… ”
– “Loan, anh hiểu rồi”, đến lượt ông Chỉ ngắt lời Loan. “Anh chỉ mong em sớm xác định tình cảm chân thành của anh dành cho hai mẹ con em. Cũng mong em cân nhắc đến tuổi thanh xuân của cả anh và em. Nó vụt qua nhanh lắm nếu mình không để ý”.
– Vâng em hiểu ý anh rồi ạ. Mọi thứ cần phải dần dần ạ. Thôi, giờ đã trễ giờ rồi, em xin phép về cơ quan. Anh về luôn hay ở lại ạ?
– Uh, em về đi. Nhưng Tết này anh sẽ qua nhà em chơi nhé.
– Vâng ạ, Tết mời anh qua nhà.
Nói rồi, Loan cúi đầu chào rồi bước chân ra cửa quán về cơ quan, thực ra về cũng chẳng có việc gì quan trọng lắm đâu, nhưng cô cứ phải lấy công việc ra để chấm dứt cảm giác nặng nề căng thẳng khi một mình mình phải đối diện với một người đàn ông xa lạ. Với cô, bây giờ mọi người đàn ông trên đời này đều là xa lạ cả, chỉ có một người là thân thuộc với mình mà thôi.
Để lại một bình luận