Phần 13
Tại Khoa Nhi – Bệnh viện đa khoa thành phố Hải Phòng.
Khuôn mặt bơ phờ hiện rõ trên khuôn mặt Loan. Cả đêm qua cô gần như không ngủ, chỉ mong trời sáng để đưa con đến bệnh viện. Cu Dũng sau khi được mẹ làm cái động tác “đáng xấu hổ” kia đã bớt sốt một chút nhưng vẫn trong tình trạng sốt cao, thỉnh thoảng vẫn mê sảng nói năng linh tinh làm Loan lo lắng. Gần sáng cô mới thiếp đi được một chút, trong giấc ngủ trộm vẫn chập chờn hình ảnh của anh Hùng và cô lúc mây mưa, vẫn vang vang tiếng nói của cu Dũng: “mẹ địt nhau với bố, lồn mẹ, vú mẹ”. Và cuối cùng là hình ảnh cô bú buồi anh Hùng, nhưng lúc ẩn lúc hiện là hình ảnh cô bú chim cu Dũng. Giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ là một cơn mơ. Không biết là ác mộng hay ảo mộng nữa đây.
Sáng nay cô đã gọi điện đến trường học xin nghỉ cho con, gọi điện đến cơ quan xin nghỉ làm ngày hôm nay để đưa con đi viện. Đang mơ mơ màng màng bên ngoài phòng chờ, cô giật thót mình khi nghe tiếng cô y tá gọi:
– Ai là người nhà bệnh nhân Hoàng Tuấn Dũng?
– Tôi đây, tôi là mẹ cháu.
– Mời chị vào phòng gặp bác sỹ.
Nét mặt lo lắng, Loan bước vào phòng gặp bác sỹ, là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đeo kính cận. Ngồi xuống ghế đối diện bác sỹ, Loan hỏi ngay:
– Thưa bác sỹ, em là mẹ cháu Dũng. Không biết cháu có làm sao không?
Vị bác sỹ khả kính nhìn qua một lượt khuôn mặt Loan, vì vướng cái bàn nên ông không thể nhìn được toàn bộ thân hình Loan. Nhưng như vậy cũng đủ để một người có kinh nghiệm từng trải như ông đánh giá đây là một cô gái rất xinh đẹp, quyến rũ dù nét mặt hiện giờ như không còn sức sống. Qua giọng nói nhẹ nhàng mà ông vừa nghe, ông biết đây còn là một người phụ nữ hiền lành, nhu mì, dễ thương. Có cảm tình ngay ông ôn tồn nói:
– Em đừng lo lắng, cháu nó đã qua con nguy kịch rồi. Nguyên nhân là bị cảm nắng thôi chứ không có gì nghiêm trọng. Chúng tôi đã cho cháu uống thuốc hạ sốt khẩn cấp. Giờ cháu không còn sốt cao như lúc mới vào đây. Chị cho tôi hỏi, cháu bị sốt từ bao giờ, ở nhà chị có đo nhiệt độ cho cháu không?
– Dạ thưa bác sĩ, cháu bị sốt từ chiều tối hôm qua, em có đo nhiệt độ cho cháu lúc sốt cao nhất là vào đêm hôm qua, 40, 5 độ. Nhưng do đêm tối quá mà nhà lại chỉ có hai mẹ con nên em để sáng mới đưa cháu vào đây được. Cháu bị cảm nắng chắc là do hôm qua hai mẹ con đi nắng cả ngày nên mới bị thế. Mong bác sĩ quan tâm cháu giúp em ạ.
Vị bác sĩ giật mình trong tâm khi Loan nhắc đến “nhà chỉ có hai mẹ con”, ông chẹp chẹp miệng phát ra thành tiếng. Thực ra ông đang nghĩ đến một sự lãng phí không hề nhẹ. Nhưng đạo đức ngành y không cho phép ông cho bệnh nhân biết mình đang có ý nghĩ đen tối. Ông quay trở lại chủ đề ngay:
– Trời ạ, sốt cao như vậy mà không đưa cháu đi viện ngay, em có biết là nguy hiểm lắm không? Để tôi nói để em biết mà xử lý những tình huống về sau. Ngưỡng nhiệt độ mà con người có thể chịu được là 42 độ, đấy là theo y khoa nghi nhận chứ thực tế tùy thể trạng không được như vậy. Trẻ con sơ sinh đến trước 1 tuổi có mức chịu nhiệt cao hơn người lớn. Con nhà em 8 tuổi có thể coi là người lớn rồi. Sốt khoảng 41 độ là đã nguy hiểm tới tính mạng. Cũng rất may là cháu chỉ ở mức 40, 5 độ thôi, cận kề cái chết rồi đấy em biết không.
Nghe bác sĩ nói mà Loan toát mồ hôi hột:
– Dạ vâng thưa bác sĩ, em biết rồi ạ. Lần sau em sẽ không chủ quan như vậy nữa. Cháu nó mà có bị làm sao, chắc em chết theo nó mất.
Nói đến đây, Loan trực khóc. Vị bác sĩ khả kính kia biết mình phải an ủi bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, ông trầm giọng nói:
– Thôi được rồi, giờ không sao rồi, em yên tâm. Tôi cần hỏi em thông tin để có phác đồ điều trị cho cháu. Hôm qua khi cháu sốt, chị có cho cháu uống thuốc gì không?
Loan đáp lời ngay:
– Dạ không thưa bác sĩ, thú thực với bác sĩ là cháu chưa bị ốm như này bao giờ nên em không có thuốc sẵn để ở nhà.
Bị bất ngờ vì câu trả lời của Loan, bác sĩ hỏi ngay:
– Vậy làm sao mà cháu hạ sốt được?
Loan vô tư trả lời:
– Em chỉ cho cháu uống thuốc là nhọ nồi pha với đường, sau đó trườm trán, lau người cho cháu bằng nước ấm. Khi cháu sốt cao quá em…
Nói đến đây Loan khựng lại kịp lúc, xuýt chút nữa là em cô phọt ra: “em mút chim cho cháu” nhưng may quá, không thì ngượng đến nhập viện luôn không chừng.
Bác sĩ tiếp lời:
– Em sao?
– Em… Em… Em cởi áo cháu ra cho thoáng ạ. Chứ em cũng không biết làm gì hơn.
– Rồi, tôi đã hiểu, em làm những biện pháp dân gian đấy là rất đúng, hạ sốt là việc đầu tiên, sau đó mới tính đến chuyện khác. Giờ em yên tâm ra ngoài đợi, có gì y tá sẽ gọi.
– Vâng, em cảm ơn bác sĩ, bác sĩ có thể cho em vào thăm cháu không?
Bác sĩ giải thích thêm:
– Cháu đang được truyền nước, truyền đạm ở phòng cách ly, chúng tôi cần làm thêm một số xét nghiệm xem có phải nguyên nhân khác không. Khoảng trưa nay sẽ chuyển về phòng điều trị, lúc đó em được gặp cháu. Nếu không có gì đặc biệt thì chiều tối cháu có thể về nhà, tôi sẽ kê đơn cho cháu điều gì ngoại trú ở nhà. Thế nhé.
– Vâng, em cảm ơn bác sĩ, em xin phép.
Loan thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài. Vậy là cô phải ngồi ngoài chờ đến trưa mới được gặp con. Cô tự bảo với bản thân mình cần phải học thêm nhiều kiến thức về y khoa, nhỡ không may gặp những tình huống xấu còn biết đường mà xử lý. Nuôi con vất vả biển giời, nuôi con một mình còn khó gấp bội. Cu Dũng mà có bị làm sao mình sống thế nào đây. Đang nghĩ vẩn vơ thì cô nghe tiếng gọi:
– Loan, Loan, Loan!
Ngẩng mặt lên Loan nhìn thấy ngay con bạn thân, nó đi công tác từ chiều thứ 6 giờ mới gặp. Loan chào bạn:
– Mày đấy à, sao biết mà vào đây.
Con bạn tí tởn:
– Tao đến cơ quan thì lão Cường thông báo là mày xin nghỉ đến viện chăm cu Dũng ốm. Tao chạy ngay vào đây. Thế nào, cu Dũng bị làm sao. Vắng con này có mấy hôm mà xảy chuyển là sao?
Loan kể lại sơ qua tình trạng bệnh của con và kết luận của bác sĩ cho Trúc. Thấy mọi việc như vậy là cũng tạm yên tâm, Loan bảo bạn:
– Thế mày đi công tác về từ bao giờ?
Nhắc đến chuyện của mình, Trúc cười hihihihihi như vừa được sống lại những phút giây thần tiên. Nói như khoe:
– Tao về từ đêm qua, hihihihihi, đi công tác thích thật, từ giờ phòng mình phải đi công tác tao nhận hết.
Thực ra Loan cũng mong chờ Trúc đi công tác về kể chuyện, cô biết thể nào cũng có những chuyện hay ho để nghe. Loan cố giấu cô bạn rằng mình không quan tâm lắm những chuyện bậy bạ kia, nhưng bản tính tò mò của phụ nữ luôn thôi thúc cô muốn khám phá, tìm hiểu chuyện của bạn. Chơi với nhau lâu năm rồi, cô phải thừa nhận rằng những câu chuyện tình dục của con bạn thân thỉnh thoảng là nguồn tư liệu để cô thủ dâm lúc vắng chồng. Và lần này cũng không phải là ngoại lệ. Cô nói như dẫn dụ con bạn:
– Đi công tác mà cứ làm như là đi du lịch không bằng mà phải xin đi.
Ngó quanh ngó quẩn xung quanh, Trúc thì thầm vào tai bạn:
– Đi địt.
Loan nghe xong câu đó mà lồn nhíp nhíp lại. Mảnh ruộng khô cằn, chỉ một giọt mưa thôi cũng quý. Loan đỏ mặt ngay tắp lự.
– Con này, bậy bạ, đây là bệnh viện đấy.
– Thì tao mới nói thầm. Chứ không tao chả oang oang lên cho mày nghe. Ra ngoài kia đi, đằng nào cũng đến trưa mới được gặp cu Dũng mà. Ra ngoài tao kể cho nghe.
Vừa nói, Trúc vừa kéo Loan đứng dậy đi ra ngoài sân bệnh viện, nơi đó đặt mấy cái ghế đá. Loan miễn cưỡng theo chân con bạn, nói là miễn cưỡng cho lấy lệ thôi chứ thực ra cô cũng muốn xem con bạn dâm đãng này làm cái trò gì trong mấy ngày vừa qua. Chọn một cái ghế đá dưới một cây phượng to, hai đứa ngồi sát bên nhau. Xung quanh bán kính khoảng 20m không có ai, đủ để tâm sự nhỏ to mà không bị ai nghe thấy. Loan mở lời trước:
– Rồi được chưa nào, gì mà kéo xệnh xệch cứ như là bắt cóc ấy.
– Ra đây tao kể cho nghe chuyện mấy hôm vừa rồi. Mày có thích nghe không?
Loan biết con bạn định gài mình phải nói ra là thích nghe, nhưng nhiều lần rồi mà không được.
– Kéo người ta ra đây còn hỏi câu đấy. Không thích kể thì thôi, đây cũng chả báu.
Biết tính con bạn như vậy nên Trúc cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Nàng kể một mạch:
“Tao đi Nghệ An chiều hôm thứ 6, trên xe ngoài tao, ông Trường lái xe còn có 8 thằng sinh viên nữa. Ông Trường lái xe thì mày biết rồi, ông này tao bảo bú là bú, tao bảo liếm là liếm, tao bảo địt là địt, tao bảo xuất là xuất không dám lệch. Còn 8 thằng em kia là hàng mới nên cũng chưa biết to nhỏ thế nào. Nhưng nhìn bên ngoài cũng rắn rỏi, phốp pháp phết. Ngó qua đũng quần thấy thằng nào thằng ấy cũng có u. Ha ha ha!
Trời nóng, tao mặc váy cho mát bướm. Mà ngồi xe tao chọn cái váy hoa mỏng mỏng mà mày bảo là nhìn thấy quần lót ấy. Đi làm từ sáng nên đến chiều đến tao còn ngửi thấy mùi lồn của mình thì chắc là trên xe bọn thanh niên kia chắc no mũi. Tao bắt lão Trường đóng kín cửa xe cho mùi không bay đi đâu hết. Để xem phản ứng của các em giai thế nào.
Mày biết không, quần thằng nào thằng ấy độn hẳn lên nhìn thích mắt phải biết. Thỉnh thoảng tao lại xoa xoa lồn ngoài váy, giả vờ như đang gãi bím làm các em đỏ hết cả mặt. Tao ngồi hàng ghế gần trên cùng, các em ngồi sau nên tao làm gì các em nhìn thấy hết, chẳng thằng nào nhìn ra ngoài xem đường cả, chỉ chằm chằm vào tao làm tao cảm thấy như mình bị lột truồng ngay trên xe ấy. Mày biết không, nghĩ đến đấy thôi là lồn tao chảy nước ngay trên xe rồi, ướt hết cả cái quần lót lọt khe mà tao cho mày mày không lấy ấy. Tao nghĩ mà bị hiếp ngay trên xe thì thích phải biết nhỉ? Nhưng bọn sinh viên mới lớn cho kẹo cũng không dám làm chuyện ấy đâu.
Xe qua Hà Nội là tao giả vờ ngủ, hếch hếch chân lên để cho bọn nó nhìn thấy quần lót tao qua gương chiếu hậu. Chắc chắn là chúng nó nhìn thấy quần lót của tao, lông lồn tao còn thò cả ra ngoài cái quần lót bé tẹo ấy nữa cơ. Tao nghe thoang thoảng hình như có tiếng 1, 2 thằng sóc lọ ngay trên xe nữa. Tao còn ngửi thấy mình tinh trùng. Ôi, mày biết không, thích lắm. Cứ thế, tao cho các em sướng vì được ngắm người đẹp.
Đến Nghệ An khoảng 8h tối, tao vào đặt phòng khách sạn. Mày thấy tao khôn không, tao lấy lý do là kinh phí nhà trường có hạn nên chỉ đặt có 2 phòng thôi. Mỗi phòng có 2 giường đôi. Đêm đầu tiên tao sắp xếp lão Trường và 4 thằng 1 phòng, tao và 4 thằng 1 phòng. Lợi dụng lúc tao đang làm thủ tục, mấy thằng sinh viên còn oẳn tù tì để được ở phòng có tao. Chúng nghĩ là thịt tao được ngay đây mà, nhưng chúng đã nhầm, đứa nào cũng có phần cả không cần phải tranh nhau. Mọi việc mày thấy tao xắp xếp chuẩn không?
Ăn uống xong xuôi phòng nào về phòng ấy, tao không muốn mất thời gian nên không cho ai đi chơi cả. Về đến phòng, mấy em thanh niên tranh nhau tắm trước, tao biết tắm lần lượt mất thời gian nên tao bắt cả 4 thằng vào tắm một lượt. Nghe tiếng nước chảy, tiếng tranh nhau vòi nước mà ở ngoài tao nóng hết cả mặt. Cứ tưởng tượng là 4 cái buồi nầng nẫng đang ở ngay trong kia tưng tưng mà lồn tao nó ướt, nó rỉ nước đến kinh. 4 Thằng tắm xong thì cun cút đi ra. Thằng nào thằng ấy quần đùi, áo ba lỗ. Nhìn qua thì biết cả 4 thằng rủ nhau không mặc sịp để tồng hỗng hòng câu tao. Tao biết nhưng cứ để đấy, tính sau. Tao đi tắm, mang theo bộ váy ngủ rộng thùng thình. Tao đéo thèm mang quần lót và áo lót vào. Mang theo làm đéo gì tí mất công cởi mày nhỉ?
Để lại một bình luận