Phần 11
Sáng ngày hôm sau, theo như kế hoạch mẹ con Dũng Loan về nhà bà ngoại chơi cũng là để mời mẹ và vợ chồng gì Thúy dự đám giỗ của Hùng. Đến nhà, gọi mãi mà chẳng thấy ai ra mở cửa. Loan lấy chìa khóa tự mở cổng vào nhà, khóa nhà ngoại Loan có một chiếc và cô vẫn giữ từ hồi lấy chồng.
Quái lạ, xe của mẹ vẫn còn ở đây, còn có đôi giày đàn ông trước cửa, rõ ràng là có ở trong nhà. Linh tính báo cho Loan biết có chuyện chẳng lành. Cô bảo cu Dũng chơi ở dưới, tự mình đi lên tầng hai xem có gì bất thường không. Hết cầu thang, Loan nghe văng vẳng tiếng ai đó đang như rên:
– Ư ư ư, địt đi, địt mạnh vào.
Là tiếng bà Phương mẹ Loan chứ không còn ai khác vào đây. Bà đang quan hệ nam nữ. Loan giật thót mình khi nghĩ rằng mẹ mình đang tặng tịu với ai. Mà ai mới được cơ chứ, người đàn ông nào đang quấn lấy mẹ mình. Lâu nay có nghe thấy bà nói gì đến chuyện đi bước nữa để có bầu có bạn lúc tuổi về già đâu cơ chứ.
Giới thiệu để bạn đọc biết, bà Phương là mẹ đẻ của Loan. Năm nay bà 50 tuổi, cái tuổi hồi xuân sinh lý như tất cả đàn bà trên đời. Phải nói bà Phương cũng được coi là một người đàn bà đẹp, ở tuổi ngũ tuần mà nhìn cứ phây phây như gái 30, mông ra mông, ngực ra ngực. Không phải nói ngoa chứ bà cua đứa nào đứa ấy chết. Cứ nhìn 2 đứa con bà thì biết. Bà sinh được 2 người con, con lớn là Loan; đứa thứ 2 là Thúy vừa mới lấy chồng tên là Huy. Bà lấy chồng năm 20 tuổi, 21 tuổi thì sinh ra Loan, 4 năm sau sinh ra Thúy.
Cuộc sống tràn đầy hạnh phúc với chồng và hai đứa con gái xinh như ngọc như ngà. Nhưng cuộc đời bà thật không may, lúc Loan lên 10 tuổi thì chồng bà đột ngột qua đời. Đưa đến viện nhưng không cứu được, bác sỹ kết luận là bị đột quỵ. Mà nguyên nhân thì chỉ mình bà Phương biết, ông lên cơn cứng đơ người khi đang nằm trên bụng bà. Bí mật này đến giờ cũng chỉ bà biết, bà tự hứa với mình sống để dạ, chết mang theo. Bà ở vậy nuôi con đến tận giờ.
Đối với Loan và Thúy mà nói cũng nhiều lần đề cập đến chuyện mẹ đi bước nữa. Xác định con gái theo chồng, làm gì có thời gian và điều kiện chăm sóc mẹ. Lúc trẻ thì không sao, nhưng về già biết tính như thế nào. Các cụ vẫn thường bảo, con chăm cha không bằng bà chăm ông. Nhưng hễ có đề cập đến chuyện này bà Phương đều gạt đi, nói là không muốn đi thêm bước nữa, cuộc sống phức tạp con anh, con em, con chúng ta. Thời gian cứ vậy mà qua đi, không thấy mẹ đả động gì đến chuyện lấy chồng 2.
Trở lại với Loan. Loan tò mò không biết mẹ đang cùng ai mây mưa bên trong. Đàn bà trưởng thành, nghe tiếng rên rỉ biết là mẹ đang cụp lạc rồi, chuyện này cũng không có gì to tát cả đâu, cũng chẳng trái luân thường đạo lý nào. Nhưng câu hỏi trong đầu Loan lúc này là: với ai?
Rón rén lại gần cửa phòng. Và câu chuyện bên trong Loan nghẽ rõ mồn một.
– “Địt đi, địt đi con”
– “Lồn mẹ đẹp quá, cho con mút tí nữa rồi con địt cho sướng”
– “Sụp, soạp, sụp soạp, soạp soạp… ”
– “Iiiiiiiiiiiiiiii, sướng lồn quá con ơi, mút đầu lồn ấy, đúng rồi, vừa móc vừa mút đầu lồn đi con.
– “Sướng không mẹ, sướng không?”
– “Sướng lắm, thôi địt mẹ đi. Buồi con đâu, vừa nãy mẹ bú buồi con rồi. Địt mẹ đi mẹ nứng lắm rồi. Nhìn này, đầu vú cứng lắm rồi”
– “Địt mẹ này, địt vào lồn mẹ này. Địt mẹ sướng lắm, sướng hơn vợ con mẹ ơi”
– “Địt đi con. Cái Thúy nó đẹp mà, mẹ thấy lồn nó đẹp hơn lồn mẹ, đẹp như lồn chị Loan mà”
– “Lồn vợ con đẹp nhưng con thích lồn mẹ hơn. Lồn chị Loan đẹp lắm hả mẹ. Hôm nào mẹ cho con địt chị Loan nhé. Con thèm lồn chị Loan lắm”
– “Cắm vào đi”
– “Hự, từ từ thôi, buồi con to lắm”
– “Đi mẹ, hôm nào cho con địt lồn chị Loan nhé, rồi ngày nào con cũng làm cho mẹ sướng”
– “Hự, hự, hự”
– “Địt đi, giờ mạnh vào. Mạnh nữa đi. Lồn chị Loan con phải chị Loan chứ sao hỏi mẹ”.
Nghe đến đây, Loan không đủ can đảm tiếp tục nghe hết câu chuyện. Cô bủn rủn cả chân tay. Người đàn ông trong kia không ai khác là Huy, chồng dì Thúy. Là con rể bà Phương. Màn cụp lạc trong phòng là Loạn Luân. Loan bước xuống tầng 1, vừa đi cô vừa cô vừa vịn tay vào lan can không ngã mất. Cô quá choáng với những gì mình vừa nghe được, và họ còn nhắc đến tên cô nữa.
Ra ngoài sân trước nhà với cu Dũng đang chơi lang thang. Cô im lặng ngắm đứa con trai đang chạy lung tung khắp sân, cu cậu đang ngắm nghía các cây hoa, loại quả với nét vô tư, hồn nhiên của trẻ thơ. Phải đến 15 phút sau, cô mới gọi to:
“Mẹ ơi! Mẹ có nhà không?”
Việc xảy ra thì cũng xẩy ra rồi, không thay đổi gì được nữa. Cô gọi để đánh động cho đôi nam nữ kia biết không thì sẽ có tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Cô thì không sao, còn có cu Dũng nữa. Phải tỉnh táo nhìn nhận sự việc.
Một lúc lâu sau mới thấy bà Phương xuống tầng 1. Mặc dù đã kỹ lưỡng kiểm tra quần áo để con gái khỏi nghi ngờ bà vừa làm chuyện mờ ám nhưng cũng không thể che hết được dấu vết còn sót lại. Đó là nét mặt vẫn còn hưng phấn, cũng may là Loan gọi cũng là lúc thằng Huy xuất tinh vào lồn bà nếu không đang ăn dở mà bị dừng lại bà khó chịu lắm. Loan nhận ra ngay, đặc biệt là cái mùi toát ra từ người bà, mùi của tình dục. Bà Loan ngượng ngạo nói với con:
– Hai mẹ con đến đấy à, mẹ tưởng trưa trưa mới tới. Cu Dũng lại đây với bà nào.
– “Vâng, hai mẹ con đến sớm cho đỡ nắng mẹ ạ”, Loan hoàn toàn không đả động gì đến chuyện mà cô vừa bắt gặp.
Hai mẹ con bà cháu vào nhà, ngồi xuống ghế một lúc thì Huy từ trên tầng 2 đi xuống. Vừa đi Huy vừa nói:
– Chị Loan đến đấy à, em đang sửa cho mẹ cái bóng đèn trên phòng. Ô cu Dũng lớn quá rồi nhỉ, trông người lớn phết rồi đấy.
Loan đáp lời:
– Uh, mẹ con chị vừa đến, chú đến lâu chưa, mà cái Thúy đâu?
– “Em và Thúy đến nhà mẹ từ sáng nhưng Thúy phải chạy qua chỗ làm có việc gấp, trưa mới về chị ạ”
Không đả động đến mình nhưng bà Phương phải đỡ lời cho con rể, kẻo cái Loan lại nghi ngờ:
– Mẹ nhờ thằng Huy sửa cái bóng đèn phòng mẹ, hỏng mấy hôm rồi. Nhà không có đàn ông đến khổ.
Loan đã biết rõ sự tình nhưng trong hoàn cảnh này cũng không đào bới sâu làm gì, chỉ tổ làm cho mọi người khó xử hơn mà thôi. Cô bảo mẹ:
– Mẹ, mẹ đi lên gác con hỏi chuyện này. Cu, con ở dưới nói chuyện với chú Huy nhé. Mẹ có chuyện nói với bà ngoại, tí mẹ xuống.
– “Vâng ạ!”, Cu Dũng ngoan ngoãn đáp lời mẹ.
Bà Phương ngờ ngợ có chuyện chẳng lành nhưng cũng theo con lên gác. Hai mẹ con lên đến phòng bà Phương thì đập vào mắt Loan là bãi chiến trường trên giường ngủ của mẹ. Chăn ga gối đệm nhăn nhúm, quần áo dài, quần áo lót lung tung ngổn ngang. Rõ là tại nơi đây vừa xảy ra một cuộc chiến sinh tử. Bà Phương nhanh tay thu dọn chiến trường bằng động tác dồn tất cả vào một đống rồi phủ chăn lên. Bà vẫn nghĩ rằng Loan chưa biết gì. Hai mẹ con ngồi mép giường. Loan nói chầm chậm:
– Mẹ, con biết hết rồi.
Bà Phương im lặng không trả lời. Loan nói tiếp:
– Chuyện này xảy ra lâu chưa?
Bà Phương vẫn im lặng không nói câu gì, tay bà vê vê vạt áo.
– Mà tại sao không làm với người khác mà lại với chú Huy chứ, mẹ không thấy có lỗi với cái Thúy à?
Đến đây bà Phương rơm rớm nước mắt, bà biết bà đang có tội với các con. Đến nước này bà đành giãi bày tâm sự với con, dù sao bà cũng là mẹ cơ mà. Bà nói trong nước mắt:
– Đến nước này mẹ cũng không giấu con làm gì, chuyện mẹ và Huy cũng xảy ra được 3 tháng nay rồi. Tại mẹ không làm chủ được bản thân để xảy ra chuyện này.
Loan hỏi dồn mẹ:
– Tại sao lại thế hả mẹ?
Bà Loan đáp, bà cũng đã bình tĩnh trở lại rồi, Loan đã biết hết chuyện và bà thấy mình cần phải tâm sự với con để con hiểu và mình cũng cảm thấy nhẹ lòng:
– Rồi con cũng sẽ như mẹ thôi.
– “Sao con lại như mẹ được”, Loan ngây ngô không hiểu.
– Con mất chồng cũng ở vào độ tuổi của mẹ lúc bố con mất. Con à, đàn bà không chồng khổ lắm con biết không? Mất chồng nhưng nhu cầu sinh lý đàn bà nó có mất đi đâu cơ chứ. Thiếu vắng hơi đàn ông khổ lắm con à. Mẹ trải qua rồi mẹ biết. Mẹ không lấy chồng để dành sức nuôi các con nhưng mẹ cũng có nhu cầu của mẹ, mẹ cũng là người bình thường như bao người khác thôi. Bây giờ con cũng rơi vào hoàn cảnh của mẹ hồi xưa, mẹ cũng không giấu con làm gì nữa. Sau khi bố con mất được một thời gian mẹ cũng đi tìm đàn ông để giải tỏa sinh lý. Chỉ là để thỏa mãn nhu cầu thôi chứ không xác định lâu dài. Mẹ đã nằm với nhiều loại đàn ông khác nhau, già có, bằng tuổi có, trẻ hơn có, trẻ con cũng có nữa. Nhưng mẹ luôn xác định các con là số 1 nên mẹ không tiến xa với ai cả. Dạo gần đây mẹ không đi tìm đàn ông nữa vì mình cũng có tuổi rồi, cũng ngại ra ngoài đong đưa mồi chài. Lần nọ vô tình mẹ nhìn thấy thằng Huy và cái Thúy quan hệ vợ chồng, mẹ nhìn thấy cả cu của nó nữa. Mẹ biết mẹ sai nhưng như có ai điều khiển mình vậy, từ đó mẹ cố tình khêu gợi để quyến rũ thằng Huy, ai dè sau đó lúc quan hệ với nhau thì thằng Huy nó mới thú nhận là nó cũng thích được quan hệ với mẹ và nó cố tình để mẹ thấy nó với vợ. Mà nó cũng thích con đấy. Hay là con cho nó, coi như là giải tỏa sinh lý thôi. Chị em với nhau cũng không đi đâu mà thiệt. Mà cu thằng Huy cũng to lắm…
Đang có hứng bà Phương định miêu tả chi tiết thì bị Loan ngắt lời:
– Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Con không giống mẹ.
Nghe bà Phương kể chuyện mà Loan cũng hình dung phần nào về sự khó khăn của phụ nữ không chồng nuôi con. Rất có thể cuộc đời Loan chính là phiên bản sao của cuộc đời bà Phương, có thể lắm chứ vì cái điểm xuất phát là giống nhau. Nhưng chỉ là rất có thể thôi chứ cuộc đời mỗi người mỗi khác, không ai giống ai. Chọn lựa con đường đi vì thế cũng sẽ khác nhau. Sau này không biết thế nào, chứ từ ngày chồng mất đến giờ Loan chưa hề có ý định tằng tịu với ai qua ngày chứ đừng nói là đi bước nữa. Cô cũng có nhu cầu như mẹ hồi xưa, thậm chí là hơn ấy chứ nhưng cô chọn cách khác để bước qua khó khăn. Ít nhất là ở nhà cô có con cu giả Trúc tặng rồi, đấy cũng là một giải pháp đạm bạc chiều lòng cái bướm “hư hỏng” của mình. Thời điểm này, cô hoàn toàn không biết rằng, còn có một giải pháp “hoàn hảo” nữa ở nhà mình, chỉ có điều nó chưa đủ “nhớn” mà thôi.
Cô nói tiếp để mẹ hiểu hơn về mình:
– Mẹ, con hiểu ý mẹ lo cho con. Nhưng mẹ yên tâm, mẹ khác con khác không ai giống ai cả. Chuyện của mẹ hồi xưa con thông cảm, nhưng còn cái Thúy biết tính sao bây giờ. Nó mà phát hiện ra thì mẹ ăn nói với nó thế nào. Hay là mẹ cứ nói thật với nó, biết đâu nó lại đồng ý. Chú Huy tính ra cũng không máu mủ ruột già gì với mẹ nên cũng không thể tính là Loạn Luân được. Tính cái Thúy con biết, nó thương mẹ lắm.
Loan nói đến đây làm bà Phương chợt rộn rạo trong lòng, ừ nhỉ, đây cũng là một giải pháp không tồi cho hoàn cảnh này. Người ta thường nói, phạm lỗi là con người, nhận lỗi là thánh nhân. Mình chủ động nhận lỗi biết đâu nó lại đồng ý sẻ chồng cho mình, chỉ là sẻ chia thôi chứ mình có cướp chồng nó đâu. Nếu nó không đồng ý chắc cũng chỉ giận mẹ thôi chứ mẹ con sao bỏ được nhau. Nhưng lỡ vì chuyện này mà vợ chồng nó bỏ nhau thì sao. Nghĩ đến đây bà Phương nói Loan:
– Chuyện này thực tình mẹ chưa nghĩ đến, để mẹ tính thêm xem thế nào, có gì con thông cảm cho mẹ và nói đỡ em con giúp mẹ.
– Vâng, nhưng mẹ phải chủ động thú tội với nó trước sau đó có gì con nói thêm.
Như nhớ ra điều gì, bà Phương nói thêm:
– Thế còn chuyện con và thằng Huy thì thế nào, con có…
Loan ngắt lời luôn:
– Mẹ khác, con khác, con không giống mẹ và con không bao giờ đồng ý chuyện này. Có dịp mẹ nói với chú Huy luôn hộ con, con nói không tiện.
Biết tính Loan nhu mì thật đấy nhưng cũng cứng rắn không ai bằng, bà Phương dịu giọng:
– Mẹ biết rồi. Thôi xuống nhà đi, không biết hai chú cháu nó đang làm gì, mẹ cảm ơn con đã thông cảm và tha thứ cho mẹ.
Xuống nhà, bà Phương nói là phải đi chợ mua thức ăn về nấu cơm. Bà rủ cu Dũng đi cùng, bà cũng tiện thể muốn mua cho cu cái gì đó. Đứa cháu ngoại trắng trẻo xinh xắn này bà cưng nó biết bao.
Để lại một bình luận