Phần 10
Ở khu bếp nấu ăn, Loan hoàn toàn không biết rằng có người đang nhìn mọi hành động của mình. Cô đinh ninh chỉ có mình mình ở dưới cái tầng 1 căn nhà rộng lớn này. Cô vô tư thả lỏng bản thân mà làm các công việc bếp núc. Cô cúi, cô chổng mông, nếu háng có dính dính cô còn lấy tay chỉnh quần chỗ háng nữa, vô tình thôi nhưng đó lại là những hành động để người trên kia sung sướng.
Ở trên tầng 2 nhìn xuống, không bỏ sót bất kỳ hành động nào của Loan, ông Kiên giờ đây đã vạch cu ra mà thủ dâm, bao hình ảnh tưởng tượng của ông về Loan đều hiện ra như mờ như ảo. Nào là ông nghĩ rằng Loan đang trần truồng nấu ăn, Loan đang quay mông về phía ông xào nấu thì ông tưởng là đang chổng mông cho ông xoa, Loan húp thử nước canh xem mặn nhạt thế nào thì ông nghĩ là đang bú cu ông, Loan đang ngồi trên bàn bếp dạng hai chân thật to cho ông liếm lồn, rồi ông chọc buồi vào lồn Loan…. nhiều lắm. Và ông xuất tinh tại trận. Ông đạt cực khoái bằng những hình ảnh tưởng tượng như vậy đấy. Cũng không phải là lần đầu. Xuất tinh xong, ông lắc lắc đầu nhìn lại xuống dưới. Ô, Loan vẫn mặc quần áo chỉnh tề nấu ăn mà. Vậy là ông vào phòng ngủ, lần này ông cần nghỉ ngơi thực sự vì vừa mất tinh.
Bữa ăn trưa diễn ra trong không khí vui vẻ, đồ ăn thì hai bố con ông Kiên đều chọn cái gì ngon nhất gắp cho cu Dũng, còn ánh mắt thì dán vào người Loan. Mọi cử chỉ gắp, bỏ vào miệng, nhai, nuốt, lau miệng khi ăn của Loan đều được bố con ông Kiên tưởng tượng một cách dâm đãng nhất. Những cử chỉ đó đều được chuyển hóa thành sóc, bú, mút, nuốt tinh.v..v… Bữa ăn kết thúc mà vẫn còn rất nhiều thức ăn, thực ra ông Kiên và Hào có ăn uống được gì đâu. Thành thử ra ăn xong mà vẫn thấy đói đói.
Ăn xong, Loan lên phòng của Hùng ngày xưa nghỉ trưa, cô dự định chiều chiều mát hai mẹ con đạp xe về nhà. Cu Dũng lên phòng ngủ với ông nội. Hào đi đâu không rõ.
Lên đến phòng, việc đầu tiên Loan làm là vào nhà vệ sinh đái. Từ sáng đến giờ chưa đái, ở dưới tầng 1 có phòng vệ sinh nhưng cô ngài ngại vì nó rất gần phòng khách, sợ tiếng động phát ra mọi người nghe thấy cô sẽ ngại chết. Và cô cũng cần phải thay quần lót nữa. Từ sáng đến giờ thấy dinh dính rồi. Cô không biết rằng, ngoài cửa phòng kia có một người không biết đứng đó tự bao giờ.
Là Hào. Anh dự định đợi chị Loan lên phòng mình cũng lên theo, cũng chỉ định nói chuyện hỏi thăm tình hình cuộc sống của chị thôi chứ không có ý định đen tối nào cả. Nếu có thì anh đã làm từ lâu rồi vì mình thừa đủ khả năng để ép buộc một ai đó phải làm theo ý mình. Đến cửa phòng, định ngõ cửa gọi chị Loan nhưng Hào nghe tiếng “xè xè” phát ra từ phòng vệ sinh bên trong. Chẳng khó đoán, chị Loan đang đi đái. Tưởng tượng ra cảnh chị dâu đang tụt quần, chổng mông vào bồn cầu, cảnh chị vảy vảy cái mông cho hết nước đái còn sót lại nơi cánh bướm làm Hào cứng hết cả người. Hào chỉ nghe thôi nhưng mà cũng sướng như được nhìn. Người mình thèm khát đang đái cũng làm cho con người ta sung sướng khôn cùng.
Một lúc sau, thấy yên ắng Hào mới gõ cửa thực sự.
– “Cộc, cộc, cộc, chị Loan à, em Hào đây, chị nghỉ chưa em vào nói chuyện một lát”
Loan ra mở cửa:
– Chú Hào đấy à, chú vào đây, chị chưa nằm nghỉ đâu.
Bước chân vào phòng, đập vào mắt Hào là chiếc quần lót của chị dâu đang nằm trên giường. Hào giật mình nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, anh thầm nghĩ: “chị dâu đang không mặc quần lót, nó ở kia mà”, nghĩ đến đây thôi mà quần anh nổi u lên một đụm. Hào không biết rằng, là Loan đã thay quần lót mới chứ không phải là cô không mặc quần lót. Cô đang mặc quần áo chỉnh tề như lúc đến đây cơ mà. Có định ngủ ở đây đâu mà mang theo quần áo ngủ.
Quay về phía giường, Loan cũng phát hiện ra chiếc quần lót của mình nằm chỏng chơ trên giường. Vừa nãy lúc thay ra định mang ra ngoài cất luôn vào túi xách nhưng chưa kịp thì nghe tiếng gõ cửa. Cô vội vội vàng vàng vơ ngay chiếc quần lót cất vào túi, hành động này tuy nhanh nhưng cả cô và Hào đều nhìn thấy vệt trăng trắng ở đáy quần lót. Cô đỏ ửng mặt mũi vì quá ngượng ngùng. Không biết chú Hào có hiểu lầm gì mình không nữa. Cái “con bé” chết tiệt này, có gì đâu mà lúc nào cũng chảy nước ra thế này làm khổ chủ nhân.
Phá tan bầu không khí sượng sùng này, Loan hỏi Hào:
– Chú có gì hỏi chị à?
– “Vâng, cũng không có gì lớn, em chỉ định hỏi về cuộc sống của chị thôi, có gì khó khăn cần em giúp không? Anh em mất rồi chị một mình nuôi cu Dũng chắc vất vả lắm”
Loan biết câu này là Hào nói thật lòng chứ không phải chỉ để lấy lòng chị dâu. Cô nói chầm chậm:
– Cảm ơn chú đã quan tâm mẹ con chị. Cuộc sống cũng không có khó khăn gì. Công việc của chị vẫn ổn định. Không dư dả gì nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống chú ạ. Bố mẹ và chú cứ yên tâm, nếu có khó khăn gì chị sẽ mở lời nhờ bố mẹ và chú. À mà chú đã có ý định lập gia đình chưa? 25 Tuổi rồi còn gì. Chờ qua giỗ đầu anh Hùng là chú cưới vợ đi là vừa, đừng để bố mẹ lo lắng quá.
Nghe chị nói mà Hào cũng cảm động khôn nguôi, rõ là chị vẫn quan tâm tới cuộc sống của mình. Chị không biết rằng từ lúc 18 đôi mươi người mà Hào thích chỉ có chị Loan, ra đời tiếp xúc với đủ các thể loại người nhưng anh không tìm được người nào giống chị, dù chỉ giống đến 7 – 8 phần thôi cũng là chấp nhận được. Mãi một lúc, Hào mới ấp a ấp úng nói với chị:
– Em đã có người yêu đâu mà cưới vợ cơ chứ. Chị này… Chị còn nhớ chuyện lần trước em nói với chị không?
Câu hỏi này của Hào làm Loan nhớ lại câu chuyện xảy ra cách đây vài năm, hồi cu Dũng mới được có 2 tuổi.
Câu chuyện đó như sau, hồi đó cu Dũng mới được có 2 tuổi, một lần chú Hào đến nhà chơi thăm hai mẹ con. Anh Hùng đi biển, chỉ có 2 mẹ con ở nhà. Thủ tục thăm nom đã xong. Ngồi nói chuyện với chị dâu, Hào vào thẳng chủ đề, cuộc đời sương gió giang hồ dạy anh cách sống ngay thẳng. Anh nói:
– Chị Loan à, em chẳng dám giấu giếm gì chị? Em thích chị từ lâu rồi. Từ hồi anh mới dẫn chị về nhà cơ. Mà không phải thích đâu, em yêu chị mất rồi. Em biết em như vậy là không phải với anh với chị, nhưng em không sao kiểm soát được tình cảm của mình. Hôm nay em nói thật với chị cũng để em nhẹ lòng, chứ ngày ngày giữ trong lòng em thấy mình khó chịu lắm.
Vẫn bế cu Dũng trên tay, Loan bất ngờ vì trải lòng của Hào. Nói thật là từ lúc gặp Hào đến giờ cô rất quý mến đứa em chồng này, nghe nói ngoài xã hội cũng nghịch ngợm lắm nhưng lúc ở nhà rất ngoan ngoãn với bố mẹ và anh chị, rất phải phép đạo làm em. Cô chẳng biết phải nói thế nào với Hào cả:
– Chuyện này… chuyện này… Mà sao chú lại nghĩ như vậy chứ. Chú là em anh Hùng chồng chị cơ mà.
Hào đỡ lời chị luôn:
– Chị, chị đừng nghĩ em xấu. Em biết mà, chị là chị dâu của em, là vợ của anh trai em. Nhưng em không biết phải làm thế nào.
Loan khuyên em chồng:
– Chị cũng chẳng trách móc gì chú đâu, chuyện tình cảm thì đúng là khó đoán định được. Chú tìm người yêu rồi lấy làm vợ là ổn thôi mà.
Hào đi thẳng vào vấn đề chính:
– Em cũng đang tìm nhưng mãi chẳng gặp được ai giống chị để yêu cả. Chị này, anh Hùng thường xa nhà. Hay chị thỉnh thoảng cho em sang thăm nom chị và cháu được không? Em hứa sẽ không để ai biết chuyện này. Anh đi xa chắc chị cũng buồn.
Loan nhận thấy vấn đề đã nghiêm trọng, cô dứt khoát:
– Chú Hào này, chị phải nói rõ cho chú biết, chị là vợ anh Hùng và chị rất yêu anh ấy, chị không bao giờ phản bội chồng trong bất cứ hoàn cảnh nào. Anh ấy có thể đi cả năm nhưng chị luôn giữ trọn đạo làm vợ. Suy nghĩ của chú như thế nào chị không can thiệp được, nhưng nếu chú còn tôn trọng chị, còn coi anh Hùng là anh trai chú thì chú đừng bao giờ nói lại chuyện này với chị nữa. Chị coi như chưa nghe thấy gì.
Hào thấy chị dâu cứng rắn nói nặng, biết mình không làm được gì. Đành xin lỗi:
– Chị à, em xin lỗi. Sau này em không nói với chị như vậy nữa. Nhưng em khổ lắm khi ngày ngày nghĩ đến chị. Chị! Chị! Chị cho em một ân huệ được không?
– “Ân huệ gì?”, Loan buột miệng trả lời thôi chứ không có chủ đích gì.
Hào đáp lời nhanh nhưng nói ấp úng:
– Chị cho em 1 lần được nhìn thấy chị… thấy chị… trần truồng được không? Chỉ 1 phút thôi, à không chỉ vài giây thôi. Không em chết mất.
Loan ngắt lời như quát:
– Chú Hào!
Biết chị dâu không chấp nhận, Hào cố vớt vát:
– Vâng em biết rồi. Em không cần chị trả lời ngay, chị cứ suy nghĩ đi, có như nào chị trả lời em sau cũng được. Bao lâu em cũng đợi.
– “Chú Hào!”, Một lần nữa Loan ngắt lời Hào.
– Thôi em về đây, chị giữ gìn sức khỏe.
Nói xong Hào nhanh chóng đứng dậy đi về không để cơ hội cho Loan nói thêm. Mục đích của Hào là không để chị trả lời ngay, bởi Hào biết nếu ép chị trả lời ngay thì sẽ là 1 chữ “Không” to vật. Thà đừng nghe thì mình còn hy vọng, mặc dù cái hy vọng ấy cũng gần như bằng 0.
Đấy câu hỏi mà Hào đang nhắc đến là như vậy đấy, giờ chúng ta trở lại với câu chuyện diễn ra tại nhà ông Kiên, thời điểm năm 1996.
Hào không nhắc lại thì chắc Loan cũng quên, chuyện này thực ra cô không để tâm làm gì cho mệt óc, tưởng Hào đã quên nay lại nhắc lại làm Loan luống cuống một lúc mới trả lời được:
– Chú Hào! Chú biết tính chị rồi mà. Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, chị không bao giờ đồng ý. Chị coi chú giống như em ruột của mình vậy.
Vậy là Hào đã nhận được câu trả lời mà mình phải chờ vài năm mới có được. Biết trước là vậy nhưng xưa còn có chút hy vọng, nay hết thật rồi làm Hào hụt hẫng trong lòng. Anh nói thêm may ra gỡ gạc được tí hy vọng:
– Giờ anh Hùng đã mất rồi, chị cũng cần có người ở bên chăm sóc. Sao chị vẫn cứng rắn với em như vậy.
– “Chú Hào! Chị không muốn nghe những chuyện như vậy nữa, nếu không còn việc gì khác thì chú để cho chị nghỉ ngơi đi”, Loan thấy mình phải cương quyết hơn nữa.
Biết không làm gì hơn được, Hào đành ngậm ngùi:
– Vâng, em biết rồi. Chị sau này có gì khó khăn cứ gọi em nhé. Em là em chồng chị, là chú ruột của cu Dũng. Em ra ngoài đây, không làm phiền chị nữa.
Hào quay đầu bước ra khỏi phòng, trước khi đi không quên đảo mắt qua chiếc túi xách của Loan, ở trong đó có chiếc quần lót của chị dâu, dưới đáy còn có vết trắng, Hào biết đó là do nước lồn tạo thành.
Loan chốt cửa, từ sáng tới giờ cô hết chịu áp lực này đến áp lực khác làm cô cảm thấy mệt mỏi, cố chợp mắt một lúc rồi ra về.
Chiều mát, hai mẹ con lục tục đạp xe ra về. Cô không về thẳng nhà mà đi ra bến cảng Hải Phòng, ở nơi cầu cảng tiễn anh Hùng ra đi. Hai mẹ con dắt tay nhau ra đứng trước biển, chiều rồi nên gió lồng lộng tạo cảm giác sảng khoái chứ không còn oi bức như trưa. Vươn tầm nhìn xa tít mù khơi, cô tự thì thầm trong tâm:
– “Anh Hùng ơi, em thấy mệt lắm rồi”
Để lại một bình luận