Phần 56
– Con gái Hà Nội có giống cậu không? – tôi ngồi bó gối, thu mình lại hết cỡ trên cái ghế băng, nhìn ra ánh đèn mờ ảo trên con đường đằng xa như nhoè đi vì bị màn sương đêm bao phủ.
– Bộ hết câu để hỏi rồi hửm? – Ngọc Mai quấn lại cái khăn trên cổ rồi xoa hai bàn tay vào nhau cho đỡ lạnh.
– Cũng kiểu kiểu vậy. Tự nhiên trờ về khuya thêm lạnh mà hai đứa lại rủ nhau lên đây ngồi. Không nghĩ ra chuyện gì để nói chắc tớ lầm tưởng mình bị dở hơi mất.
– Ha ha…
– Cười gì? Nghĩ mãi mới ra được câu hỏi, trả lời đi chứ.
– Hỏi câu ấy thì ai mà trả lời cho được.
– Èo…
– Nhưng mà kể ra hình như là con trai ở quê thích con gái thành phố hơn.
– Ừ, cái đấy cũng đúng. Tình yêu giờ tân tiến hơn rồi, không giống các cụ ngày xưa nữa. Cho nên là con trai quê thích sự mới mẻ hơn, chứ không gò bó nhiều quá bởi gánh nặng của lễ giáo gia phong như con gái ở quê.
– Cái này tuy tớ là con gái nhưng cũng xác nhận.
– Chả thế mà năm ngoái có một thanh niên say như điếu đổ.
– Ai cơ?
– Tay học A3 đấy. Đừng bảo cậu quên rồi nhé.
Ngọc Mại ngợ một lúc lâu rồi mới “Ã lên một tiếng:
– Tưởng ai, hoá ra là cậu ta. Nhắn tin hai ngày bị từ chối thẳng thừng luôn rồi.
– Phũ vãi…
– Ai bảo khi hỏi sao lại thích tớ bảo ngay câu “Tại cậu xinh.” – Nàng vừa nói vừa biểu cảm trên khuôn mặt.
– Ơ nó khen cho thế còn gì?
– Khen thì khen, nhưng đó không phải là lý do đúng đắn để yêu.
– Người ta bảo “Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt mà”. Nó nói thế cũng đâu sai đâu.
– Thế cậu yêu Yến cũng vì Yến xinh à?
– Ơ… cái này… là do… ừm… À, chắc là do tớ yêu bằng tai…
– Eo… Con gái yêu bằng tai… đồ con gái… Đồ… gay lọ…
“Éc… éc… Éc éc…”
Nghe tiếng kêu ngang qua trên trời làm tôi hơi giật mình, còn cô gái ngồi đầu bên kia ghế thì co rúm người lại.
– Con gì kêu ghê thế?
– Cú lợn đấy. Tầm này nhiều lắm.
– Thôi xuống đi, sương đêm lạnh quá. – nàng rùng mình – Nổi hết cả da gà.
Tôi thừa biết cô nàng này sợ rồi nhưng không dám nhận. Nhưng cũng đêm muộn rồi nên không tiện bóc mẽ ra nữa nên cũng lững thững đi theo nàng xuống nhà.
Bước được mấy bậc cầu thang, tôi như sực nhớ ra điều gì đó nên khều khều lên vai Ngọc Mai:
– Mai này…
– Hử?
– Thế cái lý do đúng đắn để yêu của cậu là gì?
Nàng mỉm cười:
– Bí mật. Hì…
Rồi nàng đủng đỉnh nhảy về phòng, để lại tôi đứng đó cùng với sự hụt hẫng.
Tuy nhiên trước khi đóng cửa, Ngọc Mai thò cái mặt ra ngoài nói với tôi một câu:
– Khi yêu mà không biết mình yêu vì lý do gì, ấy mới là yêu.
Nàng còn nở nụ cười trước khi khép thật cửa lại, kèm theo cho tôi một câu chúc ngủ ngon.
Tôi về phòng, nằm lăn ra giường kèm theo cái điệu gác tay lên trán quen thuộc để suy nghĩ.
Lý do của tôi khi yêu Hoàng Yến là gì?
Buổi ban mai của mình minh ngày hôm sau đã ló rạng vài tia nắng dài từ phía chân trời báo hiệu cho một ngày ấm áp.
Đoàn xe tôi cùng nhau đi đến trường như thường lệ. Đoạn đường dài hôm nay không còn ẩm thấp mùi hơi sương như những hôm nữa.
Nhưng tôi cũng chẳng thích thú được bao lâu, tiết thứ tư hôm nay là tiết thể dục. Cả lớp được ra nghịch nắng với nhau tận bốn lăm phút, oi đến vã mồ hôi ra, dứt tiếng trống vào lớp thì nhìn đứa nào cũng phờ hết cả phạc.
Ấy thế mà tiết cuối lại đúng vào giờ toán của thầy Hưng chủ nhiệm. Nên chẳng ai có thì giờ mà ca thán, vớ vẩn lại được ra sân nhổ cỏ như thằng Hùng bữa trước như chơi.
Được một nửa tiết, hai thằng Huy với Trường còn đang nhìn đồng hồ mong ngóng để được về thì thôi nghe thấy tiếng tỉ tê bên bàn cái Hoa và cái Thuỷ.
– Chết rồi…
– Tìm kĩ chưa?
– Hic… rồi…
Không chỉ mình tôi mà giờ là cả lớp đếu nghe thấy, đến mức mà thầy Hưng phải bỏ cả giảng để trấn chỉnh:
– Nào… Có chuyện gì đấy?
Cái Thuỷ đứng lên, mặt kìm nén như sắp khóc đến nơi.
– Thưa thầy… em bị mất điện thoại rồi ạ.
– Gì? – mặt ông thầy cau lại – Mất lâu chưa?
– Nãy học thể dục em để trong lớp… Giờ… chẳng thấy đâu nữa…
– Thế mượn máy ai gọi đi xem nào.
Tôi nghe thấy vậy liền mở cặp mình ra để đưa cho Thuỷ mượn. Không để ý là nó đã được ai đó đưa cho một cái rồi.
Đột nhiên, tôi sững người lại. Phải nói là cực kì sốc khi nhìn thấy trong ngăn cặp ấy, ngoài máy của tôi ra thì còn một cái điện thoại đã nằm gọn trong ấy từ bao giờ.
Còn chưa kịp làm gì thì nó đã rung ầm lên kèm theo tiếng chuông vì nhận được cuộc gọi đến. Và người gọi đến chỉ cách tôi hơn một mét đang đứng hình cùng cả lớp trân trân nhìn tôi. Chỉ một giây thôi mà tôi thấy nó như dài bất tận.
Tuyệt vọng…
Và sợ hãi…
– Anh Nghĩa, đứng dậy.
Tôi bỏ cặp lúng túng làm theo.
– D… dạ…?
Thầy nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì nghiêm nghị làm tôi không khỏi bối rối.
– Anh giải thích như nào cho tôi về chuyện này?
– Thưa… không phải em ạ…
Liền theo đó là cả lớp rì rầm bàn tán.
– Thế rồi còn vẫn chối được…
– Chắc gì đã phải nó…
– Ừ, thời nào mà lấy rồi cất vào cặp…
– Hay là đùa nhau…?
– Nhìn con Thuỷ sướt mướt thế kia thì đùa gì?
– Lúc nó giở cặp ra chắc định tắt chuông mà không kịp…
– Đúng lắm…
– Trông người thế mà…
– Không phải!!! – Ngọc Mai bật dậy – Thưa thầy không phải bạn ấy đâu ạ.
Thầy Hưng hơi nhăn mặt nhìn nàng, trầm giọng:
– Thầy chưa hỏi em. Ngồi xuống đi.
– Nhưng mà thư…
– Thầy tự có cách giải quyết.
Ngập ngừng một lúc nàng mới miễn cưỡng ngồi xuống.
– Khiếp… bênh vực nhau ghê vẩy…
– Xời. Ngày nào mà chẳng đưa nhau đi học…
– Có khi chẳng bồ kết nhau nữa là…
Gì đây? Tai tôi đang nghe gì đây? Quả là hoạn nạn mới biết chân tình. Bạn bè cùng lớp cả với nhau mà trong lúc tôi gặp rắc rối thế này đã không bảo vệ nhau câu nào thì thôi, là còn nỡ lòng buông ra những lời cay nghiệt, độc địa.
Thầy Hưng đi xuống chỗ tôi, với tay lấy cái điện thoại của Thuỷ rồi nói:
– Chiều nay, trước giờ học toán lúc ca sau. Tôi muốn được nói chuyện với phụ huynh hai em. Được chứ?
– Vâng ạ.
Hai thằng Trường và Huy bỗng đứng dậy.
– Em thưa thầy, bạn Nghĩa trong giờ thể dục có đi ra sân có đi cùng bọn em nên xin thầy cho bọn em được làm chứng ạ.
Thêm cả thằng Hải với Duy cũng đứng lên thưa.
– Cả em nữa ạ. Em đi ngay sau ba bạn ấy.
Tôi nhìn một lượt cả bốn thằng với đần tràn vẻ cảm kích.
“Tùng Tùng… Tùng…”
Tiếng trống trường ra về vang lên như thể giải thoát cho tôi khỏi cái thòng lọng vô hình mà mọi người xung quanh đang mỗi lúc một thắt chặt hơn lên người tôi nãy giờ.
– Các em ra về. Chiều hai bạn nhớ đưa bố mẹ lên gặp thầy. Mấy bạn là chứng kia vũng đi theo luôn. Nhớ là phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với những gì mình nói đấy. Rõ chưa?
– Rõ ạ.
– Được rồi, giải tán đi.
Cả phòng lục đục cất sách vở ra về. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó một câu nói nửa chừng:
– Cái loại ăn trộm…
Tôi cúi gằm, nghe mặt mình nóng ran.
– Yên tâm đi. Mày có làm đâu mà phải sợ. – thằng Hải tiến đến vỗ vai tôi trấn an – Tao về trước.
Tôi như không nghe thấy, mắt long lên, hai bàn tay nắm chặt.
– Cầm hộ tớ cái cặp.
Tôi nói với Ngọc Mai trước khi lao ra ngoài, hướng thẳng đến một cái lán xe phía sau lớp học. Mục tiêu của tôi đang lững thững dắt xe ra, không để ý là từ xa một thằng thanh niên đang hồng hộc chạy đến với ver mặt như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống nó đến nơi.
– Là mày phải không thằng chó?
Thằng Luân chưa kịp phản ứng gì đã bị tôi nhảy lên cho một cước vào vai ngã chúi đầu xuống đất.
Chân vừa đáp là tôi lại lao đến bồi ngay một đấm vào mồm. Nó lãnh trọn vẹn cú đó, khoé miệng tứa ra một ít máu tươi, nhưng vẫn không làm nụ cười nó bớt đểu cáng đi chút nào.
– Chúc mừng mày với hai tội danh nhé.
Liền đó là tay bảo vệ hôm trước từ đâu chạy đến gỡ tôi ra khỏi người nó.
– Không được đánh nhau, gây rối trong trường.
Tôi gạt tay lão ta ra khỏi người, hậm hực bỏ đi, được một đoạn cay cú nhìn lại. Nhìn nó nhoẻn miện cười kèm theo cái vẫy tay mà tôi hận mình không thể lao vào cho nó thêm trận nữa.
Hai cú vừa rồi phải nói là tôi đánh cực kì đau vì nỗi tức giận trong người bộc phát ra. Nhưng so với nỗi uất hận trong lòng thì thực sự… nó chẳng thấm vào đâu cả.
Để lại một bình luận