Phần 161
Có lẽ cũng vì ngày tết mà mọi người bỏ qua lời nói và hành động của tôi nên vẫn cùng nhau tổ chức một bữa.
– Xuống đi con trai, hôm nay vẫn là tết mà. Mày làm vậy xem được không?
– Tại con mất kiềm chế, gửi lời xin lỗi cho con.
– Mày trốn trên này xin lỗi thì ai chấp nhận được, xuống cùng mọi người xin lỗi rồi cùng làm đi con.
-….
– Nhanh lên, đừng để mọi người chờ.
– Mẹ cứ xuống đi, 5′ nữa con xuống.
– Xuống ngay đấy.
– Con biết rồi….. Mà mẹ ơi.
Mẹ tôi mở cửa và đi vào ngồi cạnh tôi.
– Cái gì vậy?
– Con có xứng không?
– Chuyện gì?
– Mọi chuyện.
– Với mẹ thì cái gì….. Cũng chưa đủ cho mày.
– Hôm trước gọi điện con…. Xin lỗi.
– Về là được rồi.
– Mẹ không trách con chứ?
– Con nên biết là dù con có sai thế nào thì mẹ cũng không trách được con, vì mọi lỗi của con đều do bố mẹ cả. Dù trực tiếp hay gián tiếp.
– Con đã mang tâm trạng rất tốt về đây, con đã định sẽ về đây bên Nhi nhưng sao giờ lại ra thế này. Ngay khi biết việc mẹ và Nhi thử con sao lúc đấy con thấy tức lắm, nhiều lời con nói như kiểu nói mà không suy nghĩ vậy.
Mẹ ôm tôi vào lòng và giờ đây thì tôi khóc ngon lành, dù đi đâu hay thế nào thì mình vẫn chỉ là thằng con bé bỏng của mẹ thôi.
– Cũng là lỗi do mẹ. Mẹ tôi thì thầm
– Mẹ đâu có lỗi.
– Là do mẹ sai.
– Con đã sai quá nhiều rồi.
– Lại thế, đó là lỗi của mẹ.
– Không, bố mẹ đã cho con cuộc sống quá tốt, còn do con.
– Thôi, xuống không mọi người đợi.
– Vâng.
– Và nếu chưa thể bình tĩnh thì cứ để yên thư thả cho thoải mái nhớ.
– Con sẽ cố gắng.
Vậy là theo mẹ xuống nhà, nhưng chắc chưa thể ổn định lại được tinh thần vì vẫn đông đủ tất cả mọi người khi nãy.
– Con sẽ vào bếp, nhưng con cần yên tĩnh hơn. Mẹ hiểu chứ ạ?
– Mẹ hiểu rồi, vậy để mẹ giúp thôi.
Tôi và bà vào bếp.
– Thôi mọi người cứ lên nhà nghỉ đi, để mẹ con tôi làm lát là xong mà.
Rồi sau một hồi thuyết phục thì mọi người mớ đi ra, và tôi bắt tay vào việc.
Nhưng làm được một lúc mẹ tôi vừa ra ngoài thì có người vòng tay ôm tôi từ phía sau.
– Khi nãy chồng trêu vợ thôi phải không? Chồng trêu vợ như mọi lần thôi phải không? Chồng đừng trêu vợ nữa mà, chồng bảo không bao giờ rời xa vợ mà…..
Tôi lúc này đau lắm, nhưng đâu thể khóc, lại mỉm một nụ cười gỡ tay Nhi ra.
– Nó đã quá rõ ràng rồi mà.
– Sao chồng không nhìn vợ mà nói. Chồng quay lại nhìn vợ đí.
– Xin lỗi, tôi đang nấu đừng làm phiền.
– Ck…… Hức…. Hức. Và Nhi lại ôm chặt vào tôi. Dựa lưng tôi và khóc.
Có lẽ tôi đã đạt giới hạn rồi, đã ngẩng mặt lên chuẩn bị khóc lần nữa vì em nhưng ngay lúc đó mẹ tôi đã vào, bà đã đưa được Nhi ra ngoài và giúp tôi chốt cửa lại.
Và bây giờ tôi có thể thoải mái cho hai hàng nước mắt rơi. Sao em lại làm như vậy chứ? Tôi cũng mong nó là một trò đùa thôi lắm chứ, nhưng những gì tôi nhận được nó đã giết chết một phần trong tôi rồi, và rất tiếc phần đó….. Mang tên em.
– Mày có làm quá không con?
– Một số chuyện mẹ cũng không hiểu được đâu.
– Đừng gắng chịu quá sức.
– Vâng.
Xong xuôi dọn ra mọi người quây quần nhưng cũng không vui vẻ được như mọi lần, có lẽ vì vẻ mặt và việc nốc bia liên tục của tôi và Nhi cũng đang ngồi uống tôi thì không ai cản rồi Nhi thì mặc kệ mọi người cũng vẫn uống như thi gan với tôi tôi hết chục chai thì Nhi cũng hết ba, tôi đoán cũng đã tới tầm của Nhi, đến khi Nhi bắt đầu khóc thì tôi đứng dậy xin phép.
– Anh đứng lại, anh chán khi thấy mặt em hả?
– Say rồi, đi nghỉ đi.
– Em không say, em vẫn còn tỉnh để muốn nghe anh nói rõ tất cả.
– Tôi nghĩ chuyện này em là người rõ mọi chuyện hơn cả tôi chứ.
– Em muốn nghe từ anh.
– Chia tay. Vậy thôi
-……
– Tôi cảm thấy không còn tình cảm thì nên chấm dứt.
Mẹ tôi đến bên giữ tay tôi.
– Mọi người thông cảm, nó uống hơi nhiều rồi.
– Con ra ngoài chút mẹ ạ.
– Ừ, tỉnh táo thì về.
– Con mượn chìa khoá cửa hàng.
– Ừ. Ở đây mẹ lo cho. Bà ghé tay tôi thủ thỉ câu sau.
– ANH LÀ ĐỒ TỒI.
– Con, cháu xin phép mọi người. Và xin lỗi vì thái độ vừa rồi.
Bỏ qua tất cả và ra xe phóng đi, tôi không ra cửa hàng, nói vậy để mẹ yên tâm thôi chứ giờ đây tôi cần nơi yên tĩnh thoáng đãng hơn.
Ra triền đê, lằm lên thảm cỏ và nhìn trời nhìn mây, có lẽ giờ đây đó là cách tốt nhất.
Đến chiều tỉnh dậy thì cảm thấy đã ổn hơn chút, nhưng có lẽ không ở đây thêm được nữa rồi, tôi lại vào đó thôi.
Về nhà thì có vẻ mọi người đã về hết, chào bố mẹ và bé Linh xong lên phòng xách balo.
– Vậy đó là lý do anh không xếp đồ ra tủ? Nhi
-…..
– Anh đâu có về đây vì tôi phải không? Anh đã luôn tính sẵn sẽ đi bất cứ lúc nào nên vẫn để nguyên trong balo phải không?
-….
– Sao anh im lặng vậy, hay tôi giờ không đáng để anh nói chuyện?
– Chào.
– Anh không hơn được à? Vậy mà tôi đã như con ngốc chờ anh, với niềm tin anh sẽ về bên tôi như trước.
– Tôi đâu xứng đáng để em chờ. Một món đồ chơi thì đâu được đòi hỏi.
-……
– Thời gian không chừa bất cứ thứ gì hết, cả tình yêu của tôi.
– KHÔNG…. Em biết nó chưa chết, chỉ là do anh đang đùa với em thôi.
– Ừ, tình yêu này vốn là một trò đùa mà, chỉ đơn giản là thay đổi người chơi thôi phải không?
Tôi quay đầu đi trước em một lần nữa
Lại một lần nữa quay lưng đi mặc em đứng đó. Và chắc chắn tôi nghe thấy em khóc.
Nhưng em không yên lặng nữa.
– Mình yêu nhau sắp tròn một năm anh nhỉ?
Em còn muốn hành hạ tôi đến bao giờ nữa? Nếu nói chính xác có lẽ khoảng ghời gian hạnh phúc một năm ấy và bây giờ trong tôi là hai cảm xúc khác lạ hoàn toàn, như thể là hai con người khác hẳn nhau vậy.
– Do tôi quá mù quáng. Còn nếu không chắc trò chơi này kết thúc từ lâu rồi phải không?
– Em xin lỗi mà.
– Lỗi? Em đâu có lỗi, tôi mới là người mắc lỗi mà.
– Nhưng…
– Hết rồi. Chào.
Lần này là thẳng bước xuống.
Nhưng lại có hai lông bà già ngồi đó.
– Mày suy nghĩ kĩ chưa con? Ông già tôi
– Rồi ạ.
– Hay lại do hành động trẻ con?
– Có một phần, nhưng con chắc rồi.
– Vậy giờ mày tính sao?
– Con về lại trong đấy.
– Vậy là đã suy nghĩ hả?
– Con thấy tạm thời sống trong đó ổn hơn.
– Do bố quá chiều mày hả? Ở đó đầy đủ quá nên hơn ở nhà hả?
– Nếu cần, bố cứ thu dọn hết trong đó, khoá thẻ, và con cũng chả cần đến các thứ xe cộ này.
– Mày….. Được rồi, xem mày tự sống được bao lâu.
– Kìa hai bố con. Bà già tôi can.
– Thôi mẹ ạ, con ăn bám lâu quá để bố chán rồi thì mẹ để con tự lo đi.
– Bà thấy nó đấy, ngông cuồng.
– Hai bố con ông.
– Con chào bố mẹ. (Tôi đặt hết các loại chìa khoá, điện thoại và thẻ xuống. ) Con đi đây.
– Đứng lại.
– Bà để nó đi đi.
– Con biết mẹ sợ con không tự lo được nhưng mẹ cứ yên tâm, thời gian qua con biết mẹ vẫn luôn âm thầm lo cho con nhưng mẹ làm vậy chỉ khiến con mãi vẫn dựa dẫm vào mẹ thôi.
-…..
– Thôi, con đi đây.
Và lần này đúng là ra đi tay trắng theo vẻ bề ngoài, còn lại tôi vẫn giữ cái thẻ của riêng tôi, tiền tích góp bao lâu từ đi làm. Nói là tự lo được nhưng mấy ai tin chứ, một thằng nhóc lớp 11(17 tuổi sắp sang 18) thì cũng chả thể quá hơn mức lo được tiền tiêu lặt vặt, đằng này tiền ăn ở sắp tới. Tôi cũng tự biết vậy chứ, nhưng giờ là vẫn đang nóng nên cứ theo vậy.
Ra bắt xe rồi bắt đầu chuồn khỏi đây.
Ngồi trên taxi nhìn qua gương thấy mẹ đứng đó trông theo mà cũng buồn lắm chứ. Rồi đến…. Nhi, sao em lại đừa dỡn với tôi như vậy mãi thế? Em chưa chán nhưng tôi ngấy tận cổ trò chơi này rồi. Và em ngã, sao nhìn giống trên phim vậy kìa, nhưng khác là ở nội dung, không phải ta bị chia cách mà là tôi muốn buông xuôi thôi.
Tôi cũng cố gắng lắm nhưng vẫn phải quay lại nhìn xem em sao, em ngồi đó nhỏ bé, yếu đuối bờ vai đang rung lên từng hồi. Em khóc nữa ư? Vì gì vậy? Mất đi một món đồ chơi chăng? Giờ đây món đồ chơi đó không hợp với em nữa rồi, bên em có người khác em coi trọng hơn món đồ chơi này rồi phải không?
Chào em, trò chơi của quá khứ…..
Để lại một bình luận