Phần 132
Ăn sáng xong dạo bộ ra ngoài chơi, tự nhiên cảm thấy nơi đây ngoài nhà mình ra thì tôi hoàn toàn lạc lõng nơi quê hương.
Chạy bộ dạo qua một số con đường xưa rồi cuối cùng lại về quán coffee cũ.
Chui về một bàn khuất và giết thời gian bằng coffe và thuốc lá.
Đến gần trưa thì về chuẩn bị bữa trưa.
Nhưng hôm nay hơi giật mình là thấy cu cậu tối qua với bé Linh trong bếp. Ho đánh tiếng một cái.
– Chết dở, hơn chục năm nay chưa lần nào được em gái nấu cho ăn hẳn hoi.
– Anh… P.
– Em chào anh. Cu kia lễ phép. Khá bình tĩnh đấy.
– Trốn học ở nhà tình củm, tội này lớn.
– Ơ bé có trốn học đâu.
– Cúp tiết.
– Hông phải.
– Thế sao?
– Mẹ xin cho em nghỉ ở nhà chuẩn bị hành anh á. Mà…..
– Mà người yêu em muốn giúp em. Vây nên có cu cậu này chịu thay rồi ha? Ha ha
– Bạn ý tới giúp em làm bữa trưa mà, mẹ dặn em chuẩn bị.
– Chuẩn bị? Đợi tôi về làm chứ gì?
– Hì, đúng rồi đó ạ.
– Thôi hai cô cậu chuẩn bị vậy được rồi, đi ra lấy bia ngoài quán mẹ rồi đưa nhau đi đâu chơi thì đi.
– Hông, lâu lắm anh mới về mà.
– Ui anh cảm động quá. Nhưng cô không phải diễn đâu. Hờ hờ.
– Anh còn chê em nữa à?
– Vâng ạ, cô giúp hay phá cho tôi ạ.
– Em phụ thôi…. Nhưng Sơn cũng biết nấu mà.
– Rồi, ra làm hộ anh. Còn cô đi lấybia một mình. @@
– Ơ cái gì? Vừa xấu vừa hậu đậu lại ngố nữa chứ. Anh không hiểu sao chú chịu được nó.
– Giống như anh với chị…. Linh buột miệng.
– Thấy hậu quả cho anh chưa? Tôi vẫn cố nói vui nhưng lòng đau như cắt.
– Em xin lỗi.
– Ơ hay, không ai có lỗi cả. Hiểu chứ?
– Dạ.
– Đi làm nhiệm vụ.
– Vâng.
Còn tôi và cu Sơn.
– Cậu làm gì sớm thế?
– Mấy món này em làm bây giờ lát tầm cơm là vừa. Mà mấy món của anh mất công lắm anh chưa làm sao kịp.
– Vậy cậu học nấu ăn lâu chưa?
– Mẹ em dạy thôi, cũng bốn năm rồi.
– Lâu hơn anh đấy, nhưng anh bị học ở nhà hàng nên chắc hơn chú một ít.
– Vậy….
– Mấy món này lát xong mà.
Lôi điện thoại thoại gọi ra nhà hàng. Bảo mang thêm một số nguyên liệu nữa.
– Chỗ này chưa đủ cơ anh?
– Lát anh còn mời thêm người nữa.
– Dạ. Vậy em làm trước nhớ?
Đợi nguyên liệu đến thêm tôi bắt tay vào làm. Nhưng vẫn xong trước ngồi nhìn cu S làm.
– Bé về rồi đây…… Sao anh P bắt S làm vậy?
– Êy êy, anh xong rồi nhá, mà cô đi có 500m mất cả tiếng vậy hả?
– Anh ngồi chơi kìa, mà em ra chơi với mẹ nữa chứ.
– Đó, giúp tôi vậy là đạt rồi.
– Anh giúp S đi.
– Ơ hay, vào mà giúp.
– Em không biết làm. @@
– Đợi đi, anh xem tay nghề em rể mà.
– Ai nhận mà em rể.
– Nhớ nhá?
– Hông.
– Mẹ sắp về chưa?
– Bố mẹ chắc 15′ nữa về ạ.
– Ờ, bày dọn nốt nhớ?
– Anh đi đâu á?
– Đi chơi. Được không?
– Hứ.
Chạy ra lấy con “kia mor” đi sang nhà bà nội. Đúng tầm Yến và Huy đi học về đến cổng.
Tôi bấm còi thì Yến giật mình mở nhanh cửa rồi vào tránh đường, @@
– Em gái định đuổi anh à mà chưa thấy đã đóng cửa?
– Ơ anh P. Anh biết đi….
– Vào thay đồ nhanh lên rồi qua nhà với anh.
– Làm gì ạ?
– Hỏi nữa. Nhanh không thì bảo?
– Dạ. Cả cu Huy nữa đấy.
Xong tôi vào nhà mời cả bà và cô Vân sang nữa.
Vừa về đến nhà.
– Thằng kia mày đi xe đấy đi đón bà à?
Mọi người, ngoài bà già tôi, bé Linh và bà nội đều nhìn. Chắc ngĩ ông già mắng tội đi ô tô.
– Con không thấy chìa con “mẹc”.
– Mày lười tìm thì có, mà không gọi tao.
– Con biết rồi, con cũng chả ham đâu. Việc cần thôi chứ xe mô tô của con đi hơn chán mấy loại bốn bánh này.
– Tao dạy mà đi ô tô để mày đi xe máy à?
– Con tự học nhá. @@ Mà xe của con là mô tô không phải xe máy.
– Xe mày ở trong đó tao bán rồi. Biết điều thì lát lấy bốn bánh mà đi.
– Không được, bố bán con mua xe khác.
– Tao biết mà, nhưng cứ lấy xe vào mà đi, lúc mưa lúc nắng chứ. Mà ở nhà ai đi đâu.
– Con học lớp 11 thôi đó bố.
– Tao không cần biết.
– Biết vậy, đấy là bố ép con đấy.
– Tao ép đấy thì sao?
– Con đi xe ô tô cho tiện P ạ. Bà nội tôi lên tiếng. Vậy là xong, không được trái lệnh chắc rồi.
Mọi người vẫn đang nhìn vụ cãi nhau như làm trò của bố con tôi.
– Thôi mọi người vào ăn đi, bố con nó vậy đó.
Theo lệnh của sếp mẹ thì mọi người cũng vào dần.
– Hai đứa nhỏ hôm nay làm cơm hoành tráng quá nhỉ? Ông già tôi nhìn Linh và Sơn.
– Bố thấy con gái đảm không ạ? Sơn làm nữa đó ạ.
– Thôi con gái ạ, bố nhìn qua là biết món nào của ai rồi. Hai mốn kia của bạn con, còn lại là thằng bất hiếu kia làm.
– Con bỏ công ra làm rồi vậy đó mẹ?
– Bố mày nói sai gì à?@@
– Hai đứa bất hiếu này dám nói cháu nội tao thế à. Ha ha bà nội là nhất.
– Anh P làm giỏi vậy ạ? Con có ăn thử qua nhưng chưa thấy anh ý trổ nghề bỏ công nhiều như vậy bao giờ. Yến
– Anh ý là có một lát đó chị. Cu Sơn, nghe vẻ tới đây không ít.
– Nó làm cho hai thân già này thì bỏ công làm gì. Ông già tôi.
– Ơ thế bố muốn thế nào là bỏ công nữa ạ?
– Như mày làm cho con Nhi…
-…..
Lại là sự im lặng.
– Chiều đi chơi với bé nha anh P? Linh
– Chiều Yến với Sơn có học không?
– Em không còn Sơn vẫn đi.
– Thôi chiều xin nghỉ một buổi, mang tiếng anh mà chưa đưa hai đứa đi chơi lần nào.
– Thế anh không đi với bé à?
– Bé đi với cu S anh đi cùng một mình làm gì?
– Vậy chiều mày đưa mấy em đi dạo quanh chơi nhớ P? Bà già tôi
– Vâng, mà con xin phép cô Vân đã.
– Đấy, cậu cháu quý hoá bắt hai đứa con tôi xong rồi mớ chịu xin tôi.
– Hì, con biết cô quý con mà. @@
– Sao mày không nhận mẹ luôn đi? Ông già tôi.
– Con nhận luôn này, con làm con nuôi cô chắc cô không chê đâu. @@
– Cô nhận con rể thôi này.
– Chắc không được rồi cô ạ, Yến chê con cả cây số mà. @@
– Thôi mấy đứa, để yên tao ăn đồ ăn cháu nội yêu quý nấu này.
Vậy là bắt đầu vào ăn, nói chuyện vui vẻ đủ các kiểu rồi lại cả kế hoạch chiều đi chơi nữa chứ. Kế hoạch?
Cái gì nêu trước cũng khó thực hiện.
Để lại một bình luận