Phần 135
Sáng ra chưa kịp tỉnh hai thằng đã gọi chiến tiếp. Cũng đang rảnh nên bay nguyên một ngày nữa.
– Mai sinh nhật bà gì mày à?
– Ừ.
– Đám lớp mình với mấy em gái mày cũng xuống khá đông đó.
– Cả Nhi nữa phải không?
– Ừ từ đợt mày đi nó chuyển luôn ra ngoài này. H
– Mà tml đến phá quán tao còn chưa tính đâu đấy. Còn đéo thèm đợi rõ mọi chuyện. Q
– Chuyện gì thì mai cũng sẽ rõ hết, đến chung vui đó.
Đến rồi, ngày làm rõ mọi vấn đề.
Vệ sinh cá nhân xong đi xuống nhà kiếm cái gì ăn thì thấy ngay trên bàn ăn một bình giữ nhiệt.
“Coffee đó, uống đi rồi qua mặt sau”
Tôi cũng uống, nhưng ngọt vcl ra. Giở mặt sau tờ giấy.
“Dù đắng đến đâu ra cũng có thẻ làm cho nó trở lên ngọt lịm, cũng đừng nên làm nó đắng trở lại, đừng thấy không phù hợp với mình mà bỏ, có thể đó là một cơ hội thay đổi đó. ”
Chữ của Nhi. Thực sự mình chưa thử nghĩ đến tình huống này. Nhưng nếu chơi kiểu bí ẩn này thì chắc chưa xuất hiện cho đến lúc sinh nhật.
Lảm nhảm đủ to cho trong nhà nghe thấy.
– Không đổ, ok. Nếu đã không cần thì là cơ hội hay thứ gì thì cũng không đáng. Xong tôi quăng luôn cái bình giữ nhiệt vào thùng rác.
Xong tôi vào pha một ly khác rồi lên ban công ngồi nhâm nhi. Mà hôm nay vì mẹ cơ mà. Vào thay đồ rồi chuẩn bị đi chợ. Khi xuống dưới cái bình giữ nhiệt đã được nhặt lại rửa sạch để ngăn lắp trên bàn.
“Không cần tới hiện tại không có nghĩa là không cần mãi, có thể mình không cần nó nhưng nó chưa muốn rời xa mình, hãy trân trọng những gì đang có”
Tôi đi lại tủ lấy một bình khác đặt lên bên cạnh.
– Nhưng một khi nó đã không cần mình trước thì mình cũng sẽ coi nó là không tồn tại để quên đi.
– Và không bao giờ cần nó quay trở lại, tôi cầm cái bình kia ra cửa ném thẳng đi.
Bình tĩnh đã, tôi tự nhủ rồi ra lấy xe đi chợ. Tôi chợt nhận ra là là lần này không phải một mình Nhi mà là tất cả mọi người.
Chợt có điện thoại. Của mẹ.
– Đồ ăn các thứ mẹ chuẩn bị hết rồi, đi mà chuẩn bị quà cho mẹ đi, rồi về sớm đón mọi người.
– Còn phải đón nữa cơ ạ? Không phải là đã ở nhà mình gần hết rồi ạ?
– Mày biết vậy sao còn hành động thế hả con?
– Cái gì thì cũng cố dứt khoát trong hôm nay.
-….
– 6H tối bắt đầu phải không ạ? Lúc đó con về.
Lái xe đi lòng vòng, chán lại dừng lại ngồi ngắm đường, cứ như vậy và như vậy có khi lại giúp tôi có thời gian mà thoải mái suy nghĩ hơn.
Đến trưa thì về quán nhà mình, không có ai. Chắc rồi, tôi mở cửa vào trong ăn uống rồi chợp mắt. Sắp rồi…
Đến khi dậy lài lại là cái bình giữ nhiệt lúc sáng.
“Nếu nó đã cần mình muốn theo mình thì mình làm bất cứ điều gì nó vẫn sẽ chịu theo mình”
Chơi kiểu chiến thuật này tôi chưa nghĩ đến, nhưng tôi thấy mình có phần hơi đuối lòng rồi.
Thế này không được, vững tâm lại đã. Ngồi rít vài điếu thuốc, đủ tỉnh rồi chạy ra quán coffee uống đợi đến giờ.
5H55′ bắt đầu dời quán coffee về nhà. Mà lại quên mất mục đích ban đầu là về vì mẹ mà.
Nhưng lại lần nữa bị động, ở nhà không một bóng người, lại chiến thuật gì đây? Nhưng dù là gì đi nữa thì lần này tôi cũng sẵn sàng tâm lý rồi.
Chạy lên phòng thay đồ đã, set quen thuộc, sơ mi đen sắn tay, quần jean đen, đóng thùng rồi chỉnh trang lại tóc tai.
Võ trang xong bắt đầu ra ngênh chiến. Lại chơi bất ngờ nữa, mọi người đã đứng khá đông, bà già với ông già đang đứng bắt tay tiếp khách, và hiển nhiên Nhi vẫn chưa xuất hiện. Cười nhạt một cái xong đi xuống.
Chào hỏi rồi được hai ông bà giới thiệu cũng mất kha khá thời gian.
– Đi ra sau với mẹ chứ con trai?
– Con cũng đang tò mò xem hội trẻ con ở đâu đây?
– Còn tao thì tò mò xem mày sẽ làm gì đây.
Bà còn tổ chức làm hai chỗ nữa chứ? Chắc sợ tôi làm mất mặt trước người lớn thôi.
Đúng chuẩn, sân sau toàn thanh niên với trẻ con và cả đám ôn dịch bạn tôi nữa.
Và ở góc kia, Nhi đang đứng cùng bố mẹ.
Nhi mắt dưng dưng tiến lại tôi.
– Anh tồi lắm anh biết không?
– Anh chỉ trốn vậy có đáng mặt con trai không?
– Anh biết em chờ anh thế nào không?
-….
– Xin lỗi, nhưng tôi muốn câu trả lời chứ không phải những câu hỏi. Tôi cố gắng lạnh lùng hết mức.
– Ngày hôm đó em giúp bạn ý đóng giả làm bạn gái. Để chọc ghen cô bận gái của bạn ấy.
– Vậy không nói cho tôi được ư?
– Nhưng lúc đó ta đang giận nhau mà.
– Hờ, vậy thái độ khi đó?
– Em quá bất ngờ chưa biết phải làm gì.
– Cô biết khi đó tôi cố nán lại để làm gì không?
-…..
– Để chờ một chút biểu cảm nơi cô đó.
-…..
– Nhưng tôi nhận được gì?
-….
– Không chút hành động hay biểu cảm.
-….
– Nhưng nó đâu phải là đau nhất.
-….
– Cái ánh mắt của người con gái trong quán bar đó mới là thứ bóp chết tôi.
– Nhưng…
– Tôi đã từng hi vọng mong manh khi biết việc cô nhặt lại đống đồ hôm đó, nhưng biết không? Ngay hôm sau tôi lại nhận được hình ảnh cô lên ngồi sau xe người đó.
– Cái ngày anh về Đà Lạt?
– Chính hôm đó.
– Hôm đó không phải vậy, khi biết tin từ Q là anh xuất hiện ở Đà Lạt anh biết em đi trong đêm vào đó tìm anh không? Anh biết hôm đó em phải nhờ các bạn ở trong đó tìm anh không?
-…..
– Anh tồi lắm anh biết không?
– Con sai rồi con trai ạ. Bà già tôi nói vào.
– Con cũng có một số câu hỏi định hỏi mẹ mà.
-….
– Được bao nhiêu người bên con mà không có mẹ nhúng tay vào?
-….
– Cuộc sống của con bao nhiêu thứ không được mẹ sắp xếp sẵn?
-….
– Mẹ nghĩ con tin những việc trùng hợp vô lí đấy ạ? Khi mà hầu như gặp ai cũng là người quen của bố mẹ?
-…..
– À quên, ngay mới đây cô bé Mai đó.
-….
– A ha. Chắc còn có Nhi và Ngọc là không phải nhỉ?
-….
– Nhưng thắc mắc của tôi lại là hai cô có quan hệ gì với nhau?
-….
– Vậy mục đích khi Nhi thế chỗ Ngọc là gì vậy?
-…..
– Theo dõi? Nhường lại một món đồ chơi? Hay là lí do khác…. ?
-……
Im lặng, tất cả đều im lặng.
– Mẹ làm vậy là lo lắng cho mày thôi mà.
– Nhưng mẹ là vậy chỉ làm con không thể lớn lên thôi. Không cho con ra khỏi cái vòng bảo bọc của bố mẹ thôi.
-…..
– Em xin lỗi, em là em họ chị Ngọc.
-…..
– Ban đầu em và chị Ngọc cá cược vào anh.
-….
– Và em đã làm được, nhưng khi bên anh em đã cảm nhận được tình yêu thật sự nơi anh.
-….
– Và em biết rằng em thực sự yêu anh.
– Yêu? Một con tốt hay một món đồ chơi? Một người coi đó chỉ là một trò chơi một vụ cá cược thì có hiểu được tình yêu?
-…
– Hoá ra cuộc sống thời gian qua của tôi chỉ là một kịch bản dựng sẵn nơi mà tất cả mọi người đều mang một chiếc mặt nạ. Và tôi chỉ là một con rối, một trò hề trong sự mù quáng của chính tôi hả?
Tôi ăn ngay một cái tát như trời giáng của Nhi, máu rỉ ra từ khoé môi. Rồi thêm một đấm một đạp từ hai thằng Q và H. Không phản kháng, không chống cự, lĩnh trọn và ngã ra thảm cỏ.
– Mày coi bọn tao bạn bè như vậy hả? Tình anh em của bọn tao với maỳh cũng chỉ vậy thôi hả?
– Ừ nhỉ, hai thằng bạn. Bọn mày không nhạc nhiên khi tao biết việc bọn mày nhận lời nhờ của mấy bậc cha mẹ về đây theo dõi tao chứ?
-….
– Hai tháng tao chuẩn bị không phải là bỏ đi chứ?
-….
– Tao đã từng coi hai thằng mày là bạn. Mấy phat đánh này coi như chấm dứt việc đó đi.
-…..
– Mọi người còn điều gì muốn nói nữa không? Tôi hỏi xong đứng dậy đi ra bàn ngồi mở bia và uống, bây giờ có cách nào giúp tôi thoát khỏi cái bầu không khí này tốt hơn bia chứ?
– Mẹ biết con nhận ra điều gì không?
-….
– Hôm nay là ngày đầu tiên con không được sống trong sự chủ trì của mẹ đó.
-…..
– Con vui phát khóc này, mọi người vui không? Một con rối, một thằng hề bao lâu nay làm trò trước kịch bản đã được lập sẵn cho mọi người xem này.
-….
– Mọi người cũng phải được vinh danh chứ nhỉ? Giải các diễn viên xuất sắc nhất chứ nhỉ? Vai diễn của mọi người thành công vậy mà.
-….
– Cô chú Q, H cũng ra đây đi chứ, mọi người diễn khá tốt nhưng sai ngay phần mở đầu đó.
-….
– Ngay ngày đầu tiên với ánh mắt của hai người đã làm lộ rồi đó. Chắc có cô em gái cháu là không biết thôi nhỉ, cháu cũng hợp tác tốt đấy chứ? Cháu không muốn vì vở kịch cho cháu mà làm cô bé đó hụt hẫng nên với Ly thì cháu là thật, coi như một cô em gái thật sự.
Để lại một bình luận