Phần 146
Quá nửa đêm lại mò dậy với cảm giác khan họng. Chợt thấy điện thoại báo tin nhắn.
Của Nhi.
Sao lại vậy nhỉ, tin nhắn đó lại làm tôi phân vân, liệu có nên đọc nó không nữa.
Để điện thoại đó ra lấy coffee. Nhưng không hơn được, tôi lấy điện thoại đọc dòng tin nhắn đó.
“Đừng giận vì em làm phiền anh nhé, em muốn có chút cảm giác như anh ở bên……. Nhưng chính em là người làm mất đi cơ hội đó phải không?
Lần này sẽ khác, em sẽ chờ ngày anh tha thứ cho em và sẽ cố gắng trân trọng nó nếu anh cho em cơ hội nữa.
Mình yêu nhau sắp tròn một năm anh nhỉ?”
Không quan tâm, tôi đâu có quan tâm sau khi đọc tin nhắn đâu…….. Tôi mong mình làm được như vậy lắm. Nhưng đâu được, mấy dòng tin của em đủ để cho tôi một nỗi đau.
Là em sai hay chính tôi sai ở đây? Là tôi, chính tôi mới là người sai. Nhưng vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với lỗi của mình, không đủ can đảm để 100% tin tưởng nơi em nữa.
Do chính bản thân quá yếu đuối thôi.
Rồi lại cứ ngồi vậy đến khi có điện thoại của ông Chiến gọi.
– Qua ngay hộ anh đê.
– Ờ.
– Ngay nhớ.
– Ờ.
– Xong lát chở hai anh chị đi.
– Ờ.
– Mà ăn mặc cẩn thận nhá.
– Ờ.
– Hôm nay cậu sao vậy?
– Sao?
– Éo bình thường.
– Thế nào là bình thường nữa?
– Không thấy chơi đểu gì anh.
– Im im là sắp có biến đấy. Cẩn thận.
– Anh biết ngay mà. Nhưng ngày hôm nay tha cho bọn anh.
– Tuỳ.
– Đừng, chuyện cả đời của anh chị mà.
– Đùa thôi, nay em không có hứng.
– Anh mong như vậy lắm.
– Thôi, lát em qua.
– Ừ, vậy hôm nay làm người bình thường giúp anh nhá.
– Lướt đi, em đang yên đấy.
– Ờ, thôi qua giúp anh đi.
– 10′.
Cũng ra vệ sinh cá nhân rồi mặc đồ qua nhà ông Chiến.
– Nhìn mày chán quá em ạ. Ông Chiến phán.
– Thích.
– Chắc có chuyện gì hả?
– Đầy chuyện.
– Ơ hay.
– Éo hay lắm, ngồi yên đê.
– Mày có chuyện gì?
– Nhìn em giống à?
– Ừ.
– Thế cứ coi là vậy đi. Cho em yên đã.
– Được rồi, nhưng chuyện gì thì cũng không phải cố chịu một mình đâu.
– Rồi rồi, ông vào chuẩn bị việc ông đi kìa.
– Ờ. Mà Linh ơi ra để mắt đến thằng P hộ anh.
– WTF.
– À nhầm, Linh ra P để ý giúp anh. Không lát thằng nào bắt mất cô em gái của anh thì chết.
– Ứ thèm nhé anh. Linh phồng mồm
– Tôi đâu lo cho cô.
– Thế anh lo cho ai?
– Lo cho thằng nào xui lao vào cô thôi. @@
– Hứ, anh xấu tính y sì anh P rồi á. Bắt đền anh P làm hư anh em.
– Này ra đây đền. Tôi hơi gắt
– Anh P hôm nay sao đấy anh?
– Cũng thấy nó là lạ đúng không?
– Dạ.
– Nó bị…..
– Bị gì anh?
– Anh cũng không biết. @@
– Bó tay.
– Sáng giờ anh cũng thấy lạ lắm.
– Dạ. Nhưng nhìn anh ý mà em nổi cả da gà này. Mặt hằm hằm á.
– Hai người bình luận chán chưa?
– Thôi chuồn nhanh anh ơi. @@
– Thằng này hôm nay nó bị sao chắc rồi.
– Anh P. Linh gọi
-….
– Anh nói rồi, kệ nó đi Linh.
– Vào trước đi Linh. Ông Chiến nói.
– Trước giờ em chưa thực sự làm được điều gì mà bản thân thấy đúng đắn.
– Cậu gặp chuyện gì?
– Mọi chuyện.
– Anh cũng đã từng như vậy luôn nghĩ mình chả làm được gì hay luôn dựa dẫm vào người khác.
-….
– Nhưng con đường cậu đang đi mới chỉ là bắt đầu thôi mà, còn cả quãng đường dài nữa mà.
-….
– Còn mọi chuyện đã qua cứ để cho nó qua dù gì cũng đã rồi, còn cậu thiếu thứ gì nữa chứ?
– Thứ mình cần nhất.
– Cô bé đó?
– Ừ.
– Quay về.
– Chưa đủ can đảm.
– Cái gì thì cũng sẽ phải đối mặt mới có thể vượt qua.
– Em cần thời gian……
– Cậu, anh chỉ có thể khuyên vậy thôi.
– Đủ rồi. Cám ơn anh.
– Thôi cứ tươi nên đã, nay ngày vui anh mà.
– Anh không phải lo, mang mặt đưa tang lát nữa thôi. @@
– Đấy cậu lại….. Ơ dm nói xui.
– Xui cc, vào mà chuẩn bị.
– Tươi lên, còn chuyện khác khi nào thấy được thì hãng nghĩ tới.
– Biết rồi. Lướt
– Ờ, nhưng đừng có mà làm gì ảnh hưởng đến ngày trọng đại của hai chúng tôi đấy.
– Dài dòng, khác bây giờ đấy.
– Rồi rồi….
Xong ông chạy biến bỏ lại mình ngồi ngoài.
Mãi rồi mọi người cũng đến đủ.
– Hai không vào trong chuẩn bị hả hai?
– Chuẩn bị gì?
– Sắp đi cùng đón chị kìa.
– Thì sao?
– Hai hấp.
– Dạo này rất bạo mồm nhá.
– Em thích.
– Phù mỏ giờ.
– Hai xấu.
– Ơ nhỏ này.
– Hai hôm nay lại mặc đẹp trai rồi……. VẬY SAO HÔM SINH NHẬT LY HAI KHÔNG CHỊU MẶC Á?
– Nè, hôm đó diện…… Quần đùi hoa áo ba lỗ rồi nhá.
– Hai vẫn nhắc nữa à? Xấu hổ chết mất.
– Ai khơi ra trước?
– Hứ, lát hai chở Ly hả?@@
– Nếu Ly làm cô dâu. @@
– Hứ, em mà làm cô dâu thì chồng em chở thôi nhá.
– Nghĩ gì vậy? Tôi bảo hôm nay chở cô dâu chú rể thôi.
– AaaaaaaAaaaaaaaa. Lừa tui hoài
– Tại cô ngố quá cô ạ.
– Hu hu.
– Sao? Mách cu kia à?
– Hứ.
– Thôi ra kia đi để tôi yên cái nào.
– Hấp. Xong chạy biến. @@
Ngồi chán ra mới thấy ông Chiến ra gọi.
– Cậu, vẫn ngồi đây nãy giờ?
– Sao?
– Nghĩ thông chưa?
– Rồi, em đã có quyết định.
– Thế nào?
– Về ngủ. @@
– Cậu lại dở chứng, thôi ra giúp anh đi.
– Công?
– Anh nói rồi mà, anh cháy túi rồi.
– Lúc dồn vào đường cùng mới chơi dễ anh ạ. @@
– Trời ơi.
– Gọi làm gì? Có bao giờ chịu thưa đâu.
– Bia, một két.
– Đủ mồi.
– Ok.
Vậy là phải vào chuẩn bị làm xế riêng tiếp cho hai tên hắn.
Để lại một bình luận