Phần 157
– Anh lướt nhanh cho em đóng quán, đã nhờ anh mà…… Ế ẩm cả ngày, mất oan bao nhiêu coffee thuốc lá rồi đấy anh.
– Tao trả tiền mày lấy không?
– Tất nhiên là…. Không.
– Vậy kêu ai?
– Nhớ chị nhà vậy cơ à?
– Nhiều cảm xúc, nhưng có bản là có nhớ.
– Cảm xúc? Ha ha ha
– Cho ba giây để lướt khỏi tầm đánh.
– Sắp gặp chị rồi còn gì?
– Vì lý do đó đó.
– Sao nữa?
– Biết sẽ gặp, nhưng gặp sẽ làm sao?
– Anh nhát như gì….. Lúc đánh nhau với chém gái thì.
– Mày thử nghĩ cem nếu Liên như thế thì sao?
– Dizz, hỏi vậy.
– Thế, xem tao giờ như nào?
– Cứ về đi, việc thành thì em dọn giúp đồ cho, còn không lại về đây bán quán với em. Ha ha ha
– Dizz, quân sư như cc. Chả bù cái lúc mày tán Liên tao hộ bao nhiêu.
– Thế anh nghĩ em giúp được gì?
– Ăn hại. Đm.
– Thôi, về đi, anh ngồi đây cả ngày đéo thấy chán à?
– Mày hỏi hay vcl, xem lại xem nào.
– Em khác.
– Ờ. Chắc vậy. Thôi về, nhưng mày phải qua phụ tao dọn nhà.
– WTF?
– Mày giúp anh lát không được à?
– Lát thì ok ngay, nhưng em biết là còn nguyên chỗ hôm qua anh để dành nữa.
– Mày dạo này khôn ra rồi đấy. @@
– Anh nghĩ ở với anh lâu mà em vẫn gà như lúc đầu á.
– Vậy thôi, mai tao dọn, tao gọi hội đồng em gái, bạn nữ và cả em dâu nữa vậy.
– Liên…….. Nhà em. Mai bọn em tính đi chơi rồi.
– Cc, mai học nốt cơ mà.
– Anh như cái qq, mai mấy trường chỉ học tiết thôi, như kiểu dặn dò trước tết ý.
– Vậy là có người dọn rồi.
– Đéo, bọn em lên lịch hết rồi.
– Mày nghĩ cản được à? Anh gọi hết đến tiện thì làm bữa nữa éo cần mày nhá.
– Thôi lát em dọn cùng, mai tha cho bọn em.
– Vậy có phải biết điều hơn không.
– Hiếp người quá đáng.
Vậy là lết về thu dọn bãi chiến trường, nguyên ngày hôm sau thì chơi solo với nó. Vâng một ngày, thu dọn, quét, lau…… Biết vậy gọi đám ôn dịch kia đến làm qua loa một bữa rồi dọn một thể còn hơn. Giờ thân “tàn ma dại” mới biết mình đã qyết định quá sai lầm.
9H17′ chính xác là 21h17′ thì mới hoàn toàn ưng ý với bãi chiến trường.
Táp tạm bát mì xong lăn đi ngủ luôn. Mai lại có một chuyến đi dài.
Nhưng khổ cho cái thân tôi, 22h vầng lại khi 22h thì điện thoại lại réo ầm lên.
– Không biết ai ở đầu dây bên kia. Nhưng…… KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG CHỌN GIỜ KHÁC À? KHÔNG GẤP THÌ ĐỂ MAI ĐI.
-…….. Anh khoẻ không?
Tôi tỉnh hơn cả ban ngày, là Nhi.
– Còn em?
– Anh còn giận em không?
-……
– Anh vẫn ghét em vậy sao?
-……
– Em xin lỗi vì đã làm phiền.
– Anh…. Tút tút. Mình làm cái đéo gì thế nhờ? Sao lại cứng họng vậy? Nhưng có thể chính là bây giờ.
Bấm gọi ngay lại cho em.
– Sao ạ anh? Nhi hỏi nhanh như sợ tôi lại im lặng vậy.
– Anh khoẻ, giữ gìn sức khoẻ nhé…..
– Vâng, anh cũng vậy.
-….
– Anh à…… Tôi lại vậy, lại cúp máy ngay khi em mở lời.
Mình đang làm cái đéo gì vậy? THẰNG VÔ DỤNG MÀ.
Nhưng tôi vẫn đang sợ, nỗi sợ mơ hồ nhưng tôi không vượt được qua.
Và giờ đây lại ngồi tự trách bản thân bên ly coffee.
Nếu gặp em, tôi sẽ thế nào đây?
Vậy mà cũng gần như nguyên đêm nhưng cuối cùng cũng cố ngủ được gần tiếng để lấy sức mai về nữa.
Dậy xếp đồ xong qua chào hỏi các cô chú xong chuồn luôn.
Lần này phóng xe về, dù gì cũng còn sớm, với lại thêm thời gian để suy nghĩ.
Về đến nhà….
– MẸ.
Nhìn mẹ tôi sững người ra nhìn tôi mà khóc, sao mình lại thấy đau vậy? Hối hận về việc làm hôm trước.
– Mẹ cười xem nào? Làm bà nọi được rồi mà còn khóc kìa, xấu quá.
– Mày chê tao vừa xấu vừa già chứ gì?
– Vậy đó, mẹ còn mong gì nữa?@@
– Tại lo cho ai hả?
– Dạ….. Bố phiền mẹ quá ạ. @@
– Vào nhà ngay cho tao hỏi tội.
Vừa ngồi xuống ghế thì bị véo tai ngay.
– Tội cuộc gọi hôm trước.
– Con về đây rồi mà.
– Về không báo.
– Mẹ chả không biết ngay đấy.
– Chê tao già.
– Mẹ trả già hơn con còn gì. @@
– Chế tao xấu.
– Thôi…. Tha cho con.
– Tao tưởng mày chả treo nữa.
– Con đi luôn này, con về ăn tết với mẹ chứ không phải về ăn đòn của mẹ nhá.
– Láo này.
– Thôi tha cho con mà.
– Tao tha nhưng mai phải nghe tao.
– Chuyện gì ạ?
– Mai sẽ biết.
– Câu này nghe nguy hiểm lắm này ạ.
– Tao kệ.
– Ơ….
– Ý kiến lên phường. @@
Tối hôm nay 28 rồi, mai 29 tết mà còn định hành mình cái gì đây?…
Để lại một bình luận