Phần 159
Tôi ngồi đó đến chiều thì Linh đến.
– Em biết ngay mà, anh luôn đến đây khi có tâm sự.
– Ừm.
– Giờ hãy coi em như một người bạn và tâm sự vơi bớt với em được không?
– Vậy em muốn nghe chuyện gì?
– Thực sự, anh vẫn còn là một cậu bé trong thân xác một thanh niên.
-….
– Anh luôn cố tỏ ra mình lạnh lùng và trưởng thành.
-……
– Nhưng nhiều khi những lời lạnh lùng anh nói rất làm đau đối phương.
-…..
– Anh biết điều đó chứ?
– Còn cả tự cao nữa. Sự tự cao của bản thân anh làm anh luôn có thêm sự độc đoán bảo thủ. Luôn phán xét người khác.
-….
– Anh biết chứ, bản thân anh mà. Nhưng nhiều khi lời nói luôn đi ngược với suy nghĩ vì sự tự cao của bản thân.
-….
– Nhưng đúng như em nói, anh vẫn còn chưa lớn được trong ngay cả những hành động. Và cuộc đời anh thời gian qua thực ra là một chuỗi những sai lầm.
-…..
– Thôi về thôi. Cảm ơn “cô bạn” vì đã dành thời gian để tâm sự với một thằng như anh.
– Vậy chuyện của anh và chị Nhi?
– Anh cũng có quyết định rồi.
– Là sao ạ?
– Sẽ rõ sớm thôi. Mà này….. Cô bé Linh em anh bây giờ trưởng thành thật sự rồi đấy.
– Dạ. Mà anh chở bé với. @@
Ra xe về nhà.
– Anh P, sao mặt anh ỉu xìu luôn vậy?
– Nhìn mặt cô anh chán quá mà.
– Ứ chịu.
– Mà sao tết nhất cô cứ ở nhà anh suốt vậy?
– Anh đuổi em hả?
– Ừ đó.
– Hứ, về Hà Nội giờ làm gì có ai ở nhà đâu mà về. Mặt ỉu hơn mình. @@
– Ha ha, anh đùa thôi, em gái anh mà.
– Ghét anh P.
– Chắc chưa?
– Chưa, hì.
– Nhìn mặt ghét không? Có âm mưu gì khai mau.
– Lát đưa em đi ngắm pháo hoa nha.
– Anh chịu, anh ở nhà xem táo quân cho khoẻ.
– Đi mà anh.
– Cu kia đâu?
– Thì anh đi……. Em mới được đi mà.
– Ra vậy, bảo tôi tiếp tay cho giặc à.
– Anh P không thương em. Hức hức
– Nhớ kĩ điều đó đấy. @@
– Đi mà anh P, giúp bé đi mà.
– Bé hối lộ anh gì đã.
– Lát về bé pha coffee cho anh.
– Vậy thôi á hả?
– Lúc đi bé mua kẹo cho anh.
– Vậy cơ?
– Nước ngọt nữa. Hì hì
– Đợi xem thế nào nữa.
– Vậy là đi nha anh?
– Chưa biết đâu được.
– Ứ, anh đồng ý rồi.
– Lại còn chơi vậy à?
– Nha nha nha nha anh P?
– Chưa biết….. Giờ xuống xe.
– Anh đuổi bé ạ?
– Đến nhà rồi chị ạ. Xuống không đây?
– Hì, xuống mà. Anh nhớ nha.
Vào nhà thì mẹ đã bày cơm ra, cơm tất niên mà.
– Chịu về rồi à?
– Con ngồi cho thoải mái chút mà.
– Tắm rửa đi đợi lát bố mày về rồi ăn cơm.
– “Yết sơ”@@
– Ai sơ của mày.
– Yes madam.
– Nãy tao thấy thằng cu kia đi theo mày xuống bãi xe, thế hai thằng có chuyện gì không?
– Có, và có lẽ con lại độc đoán.
– Mày có làm gì nó không đấy?
– Con không rảnh.
– Bớt gây chuyện đi con ạ.
– Con biết rồi.
– Thôi nhanh lên.
Chạy lên tắm rửa rồi xuống ăn. Bữa cơm tất niên bên gia đình, vậy mà xuýt chút nữa tại chính bản thân mà bỏ qua nó.
Đến lúc gần xong cứ thấy Linh nhìn rồi đá chân. Kệ, trêu thêm lúc nữa đã.
– Kìa, nãy giờ để em nó ra hiệu mỏi hết chân rồi kìa. Ông già tôi
– Ơ con… Con duổi chân thôi mà.
– Ha ha, cô lại bắt anh làm gì?@@
– Hứ, anh P xấu.
– Bố mẹ thấy không? Chê con suốt mà cứ bám lấy.
– Thôi, em nó có việc gì thì mày trình bày hộ xem.
– À, lát con ra ngoài xem pháo hoa, nó đời đi theo.
– Dãn em đi chơi đi con, mày cũng ra ngoài cho thoải mái.
– Đi chứ bé?
– Dạ, dạ đi mà.
– Tôi xấu mà?
– Anh P.
– Cứ thư thả thay quần áo đi. Lát đi anh gọi.
Vậy là tớn lên chạy đi thay quần áo luôn. Lát sau thì lại phải thân trinh đưa đại ca đi ra giao hàng.
– Anh P đi chơi với bọn bé luôn.
– Nhìn anh giống con kì đà vậy cơ à?
– Vậy anh đi chơi vui.
– Vui cái nỗi gì? Không tại cô có phải giờ này đang ngồi ấm ở nhà không?
– Hì.
– Thôi hai đứa đi đi, mà lát mang em gái anh về nguyên vẹn nhá.
– Chúng em chào anh.
– Đi đi, cả năm mới có một đên giao thừa đó.
– Dạ.
Vui vậy thôi chứ bây giờ lạc lông một mình giữa bao người vậy cũng chán lắm chứ.
Lại thú vui muôn thủa, lết xác ra quán coffee.
– Thằng em hôm nay lại đi có một mình vậy?
– Bà chị thì khác chắc? Ế chỏng gọng ra kìa.
– Mày hạ giá chị vậy à? Chẳng qua chưa muốn rằng buộc thôi.
– Éo có thằng nào chịu nổi thì nói moẹ nó ra, bà chị còn làm giá nữa.
– Ơ hay, mày không vùi dập chị không được à?
– Vâng, vậy bà chị lát có “phải” đi ngắm pháo hoa cùng ai không?
– Chị cũng đi ngắm chứ sao, lát có cả chục…. Đứa bạn nữa kìa.
– Hội mấy bà ế chỏng ế chơ tụ lại với nhau chứ gì?
– Sao mày động vào nỗi đau của chị suốt vậy?
– Ai động ai trước nhỉ?@@
– Thôi, cho chị xin.
– Ừ, như mọi khi.
– Mày lại sai chị, bao nhiêu nhân viên kia thì.
– Nhanh lên, quý bà chị mới vậy đó.
– Thằng quỷ.
– Này này nói gì đấy hả?
– Tha cho chị đi, chị lấy ngay cho này.
Lát sau bà mang ra.
– Thôi cậu em ngồi đây nhớ, chị bận quá không tiếp được.
– Ok, đang muốn yên thật đây.
Và cứ ngồi vậy cho đến hơn 10h.
– “Thượng đế” nhanh nhanh cho bọn chị đóng cửa.
– Sớm vậy?
– Còn đi chơi giao thừa mà, cậu xem quán còn ai không?
– Ờ nhỉ, cũng không để ý. Cho em thanh toán.
– Cậu thử rút tiền ra xem có còn chị em gì nữa không?
– Bà chị lại làm quá.
– Thôi, đi chơi vui nha.
– Chào bà chị.
Giờ lại thành vô gia cư, đi thì chán, về cũng chưa được. Thôi thì cũng đi ngắm pháo hoa.
Nhưng pháo hoa chưa thấy đâu đã thấy cơ man là người với xe, 11h đêm mà đã đông vậy thì hơi khoai đây.
Cũng may là nhớ ra ông anh mới năm ngoái nhờ chen vào đó, vậy nên năm nay nhờ tiếp chắc không sao đâu. @@
Nhưng giờ éo có số. Thôi thì lại gọi ông L.
Để lại một bình luận