Phần 140
Chiều đang ngủ thì ông Chiến gọi.
– Đang đâu đấy cậu em.
– World of dream.
– Thôi dậy sang quán giúp anh đê.
– Chưa muốn về.
– Sang phụ anh, làm chuẩn bị cho tối nay.
– Có bia không?
– Có.
– Rượu?
– Có.
– Gái?
– Có hết.
– Thôi em không đi đâu. Mẹ em không cho bia rượu gái gú. @@
– Vcl cậu em. Qua nhanh nhanh nhá.
– Ra cửa quán, rẽ trái 50m rẽ vào hẻm đi thêm 300m rồi rẽ phải 200m nữa.
– Làm gì?
– Em đang ở đó.
– Bắt anh đón nữa à? Mệt bm.
– Không bắt đón, cho anh thấy là em ra đấy cũng mệt bm ra ý. @@
– Cậu em chơi được đấy.
– Làm trận cười cho tỉnh ngủ thôi. Anh chuẩn bị đến đâu rồi?
– Mở cửa và dọn chỗ.
– Wtf? Thế muốn em giúp kiểu đéo gì?
– Đi mua sắm các thứ cho anh, rồi làm các món luôn.
– Hình như là câu đấy ý cũng như là “mày làm hết mẹ nó hộ anh đi” thì phải.
– Gì đến nỗi đấy, anh chị cũng biết…… Phụ một ít chứ?
– Được rồi, chồng tiền đi lát em qua lấy.
– Vậy thôi à?
– Mà thôi, chuẩn bị tiền đi lát đi ôm đồ.
– Thế là cho anh chân culi à?
– Tập dần đi, cưới xong vậy dài.
– Nhưng đó là vì vợ anh.
– Lần này vì cả hai vợ chồng anh.
– Cậu không nương tay cho anh một ít được ư?
– Cái gọi là lòng vị tha của em á. Đợi hỏi con cún đã.
– Vcl, thế chị cậu đòi đi cùng nữa.
– Thêm người bớt nặng.
– Chị dâu cậu cũng không tha cho à?
– Bình đẳng giới mà. @@
– Anh nghe có mùi thù oán gì đâu đây.
– Coi như anh hiểu vấn đề. @@
– Cậu… Cậu.
– Chuẩn bị nhanh, qua ngay đấy. Ha ha ha
– Ta hận.
– Gì? Em chưa nghe rõ.
– Không, anh sợ hơi bận. @@
Vậy là dậy chẩn bị rồi chạy qua đấy luôn.
Nếu như chỉ có hai ông bà ấy Linh và nhân viên ca chiều thì tôi sẽ bớt ngạc nhiên, nhưng sao lại có nhỏ Mai ở đây?
Không đợi tôi thắc mắc lâu, nhỏ tí tởn chạy ra chỗ tôi.
– Nhìn gì vậy? Tôi là đồng nghiệp của ông rồi đó.
– Anh Chiến êy.
– À anh mới nhận nó vào làm đấy, hai đứa làm quen dần đi.
– Nghe rõ chưa hả? Nhỏ vênh mặt.
– Nhưng cậu vẫn có quyền cho no thôi việc nếu không thấy cố gắng hay hiệu quả trong công việc.
– Nghe rõ chưa? HẢ? Tôi nói lại.
– Cậu với nó quen nhau à?
– Không, quen gì nhỏ.
– Thôi đi nhanh chuẩn bị.
– Bao người?
– Ngần ấy đấy.
– Cái dm.
– Ờ, hết nhân viên.
– Ừ, chắc trừ anh với chị.
– Ây, đuổi cả nhân vật chính à?
– Thích.
– Thôi nhanh giúp anh đi.
– Ra xe, đợi gì nữa.
– Hay anh đổi người nhớ?
– Ai?
– Linh, Mai.
– Never, khác gì em tự đi.
– Hai vợ chồng anh sắp đến ngày cưới nhá.
– Sắp. Chứ không phải bây giờ.
– Anh sẽ ghi…
– Ghi gì?
– Công cho cậu.
– Biết vậy. Đê
Xong chạy ra lấy xe đi chuẩn bị.
Dizz cho cả hai đi là sai lầm mà, toàn tình cảm trước mặt mình. Cay
Với cái câu “nhìn giề?” Của lão.
Cay lắm lên tôi mua nhiệt tình mấy thứ nặng cho hai “đứa” đó sách.
– Mày giết anh đi P, mệt phòi cơm, nhìn chị mày nữa kìa. Ông ý vừa thở bằng tai vừa thả đống đồ xuống.
– Ok.
– Êy, khoan nha.
– Anh nhờ mà. @@
– Thôi cậu cứ từ từ nhẹ nhàng giúp anh.
– Ok.
– Lại khoan, làm nhanh đi giúp anh.
– Thế là anh muốn sao?
– Làm cho anh bữa tối nay.
– Nãy làm gì?
– Em chừa rồi anh P, giúp em đi.
– Lần sau nhớ biết thân biết phận nhá?
– Dạ. @@
Linh ra từ nãy vẫn đứng tròn mắt.
– Nhìn giề, rửa rau rửa thịt, làm cá, chuẩn bị nước xắp xếp bát ra. Tôi cho một tràng.
– Hông em hông nhìn gì cả, em làm rau thôi nha. Anh PPPPPP.
– Chia việc rồi, cứ thế mà làm.
– Em lấy coffee cho anh nha.
– Vậy còn được chứ, nhanh vào mà còn rửa rau.
– Hôm nay thôi, chúng ta bị áp bức bởi hắn. Ông Chiến lảm nhảm.
– Vậy hả anh? Tôi cười gian
– Và muôn ngày sau….
– Ha Ha, biết vậy là tốt.
Vậy là chui vào bếp, trổ hết mức có thể vào chỗ thức ăn, cả cố làm thêm mấy món qua mót của cô H nữa.
Để lại một bình luận