Phần 6
Sơn hào hải vị xong thì mấy bà cô mới chịu vào bày ra giúp em. Chịu mấy bà cô. Vào bữa ăn thì mấy bà lôi bia ra luôn em hơi chột dạ, im ỉm xem mấy bà uống thế nào đã. Tưởng thế nào mỗi bà mấy ngớp đã đỏ lựng mặt rồi, thôi chắc chỉ còn mình em trên chiến tuyến, một mình xông pha mà không có chiến hữu đâm nản nên em chỉ cầm chừng 7 lon. Mới vậy mà mấy bà đã xanh mặt kêu em sao uống nhiều thế. Ệt chắc uống thật như ở nhà thì mấy bà ngất luôn à. Cơm lo bia say thì mấy bà mới hết mỗi người một lon. Vâng 1 lon cũng đủ mấy bà gục hết luôn. Vậy là công cuộc thu dọn lại phần em, may là có H không uống bia nên phụ giúp. Đang cùng rửa bát thì H lên tiếng phá vỡ khoảng lặng:
– Tối P có ra quán coffe không?
– À có. Sao không?
– Không có gì. Lại im lặng – khó hiểu với mấy con vịt này.
Xong chiến dịch thu dọn cũng đã 2h. Các bà cũng đã lết về ổ. Không có việc gì nen em vào cf luôn. Chơi hôm nay chán vl. Nên được vài ván em lên ngủ luôn.
Ngủ luôn tới 5h, căn bản là không quen ngủ chưa. Dậy chuẩn bị bữa tối rồi ra tập tành tý, cứ đều như thế này thì làm sao mất 6 núi được cơ chứ. Hehe
Ăn xong ngồi CF tiếp. Ngồi đến 7h45 thì bay luôn ra quán coffe đã. Đấy tự lập nên vất vả mưu sinh đấy. Đừng gạch đá gì em
Ra đến quán thì vẫn chưa đông lắm, té vào tìm anh L thì gặp ngay Hà:
– P đi làm đó hả, anh L vừa đi đâu ý, mà vẫn sớm mà.
– Ờ thì ra sớm, tiện thể xem qua quán luôn.
– Ùm mình ra kia đã. – Nói xong nguẩy đít đi luôn.
Mẹ cái ông này quán thì cũng ít việc mà cũng thuê mấy gái liền. Ba gái kể cả Hà, hai đứa kia chắc lớn hơn mình, nhìn cũng tạm nhưng vẫn thua Hà nên thôi bỏ qua. Ngó vào quầy nhìn thì thấy một chị lớn hơn đang luay hoay pha coffe. Nhìn cũng được lại có vẻ trưởng thành, nhìn có vẻ già dặn. Nhìn dáng vẻ hơi vụng nên em tạm đoán mò bà chị ấy là bx của ông L. Rút con ip4s ra gọi luôn ông ý, sau ba hồi chuông thì nghe máy:
– P à có chuyện gì thế?
– Ơ đậu. Hôm qua kêu ra làm mà anh.
– Ấy chết anh quên cmn mất.
– Vờ cờ lờ.
– Thôi có chị Duyên ở đó coi quán đó.
– Chị xinh xinh mà tóc cắt bấm đó à.
– Ờ. Mà chị dâu chú đấy chấm điểm xem nào.
– Ờ thì thang điểm 10 thì được 7.
– Chú chấm 7/10 ghì hơi chơi anh đó. Anh là 10/10 luôn ấy chứ.
– Đó là với con mắt yêu nhau lại chả thế. Anh biết lv em mà nhìn gái thì chỉ có chuẩn, công bằng thôi.
– Đệt chị dâu chú mà nghe chắc buồn đây.
– Đờ. Có phần uy hiếp nhỉ.
– Vợ anh anh bênh chứ sao. Mà thôi đưa máy cho cô ý đi.
– Ok.
Đưa chị máy mà mặt chị cứ như này rồi như này, nhìn em như sinh vật lạ ý. Nghe có phần vâng dạ rồi quay sang em.
– Em P à. Anh L nhắc em suốt, giờ mới được gặp mà thấy tiếc quá.
– ?
– Thì gặp sớm chị yêu em luôn ý. – Xong cười ha hả
– Thôi bà chị cho em xin.
– Ờ. Mà anh L bảo nay chưa có đồng phục, em làm tạm nay đã.
– Ok. Mà pha chế luôn hả.
– Ờ. Mà em chắc có tay nghề lắm hả. Anh L trước giờ tuyển người kĩ lắm đó.
– Chắc ảnh nể người quen thôi.
– Vậy em bắt đầu làm nha. Mà coi quán giúp luôn chị đi có việc.
– Cái gì thế nhân viên mới làm buổi đầu mà cho trông quán luôn hả.
– Hì. Em anh L chứ ai mà sợ.
– Thôi đi tôi thừa biết hai ông bà lợi dụng tôi để đi ăn quả lẻ rồi. Nhưng bà chị đi mua quà về nhá.
– Cậu nói đúng thì nói bé thôi chứ, mọi người nhìn kìa. Thôi chị đi đây. Xong nguẩy đí chạy thẳng
Thế là chưa kịp làm quen quán mà đã làm quản lý bất đắc dĩ rồi. Mà nghĩ lại thì đúng là ông L gài mình vụ này rồi. Số mình hiền lành toàn bị bắt nạt thôi. Haizz
Đấy trông quán mới vl chứ. Vẫn vắng khác nên ba con vịt kia kéo vào hỏi han luôn.
– Em sn mấy? Học ở đâu? Em pha coffe giỏi lắm hả? Em quen hai anh chị chủ hả? Mà sao đẹp trai lại ít nói dữ…..
– Ax. Chị nói có cho em kịp nghe đâu mà trả lời.
– Vậy giờ nói đi.
– Vâng em 95. Chuẩn bị học trường PBC gần ngay đây này. Em ở nhà có đi làm pha coffe một thời gian. Cũng có chơi và kết nghĩa với anh L.
– Mà đẹp trai với lại dáng em như thế này chắc có nhiều người thích lắm nhỉ?
– Người yêu thì nhiều nhưng ngại với có ít mặc cảm nên có dám yêu ai đâu.
– Mặc cảm?
– Ừm. Chị chưa biết gì về em thôi.
– Có vẻ thần bí. Nhưng chị đoán là em rất tốt thôi.
– Rồi còn nhiều dịp mà.
– À thế em nhỏ hơn chị 2 tuổi. Chị là L, kia là M(chỉ bà kia) còn đây là H. Chị học NTT nè. Có bé Hà là chuẩn bị thi PBC nữa thôi.
– Thế cũng tạm. Gặp nhau nói chuyện là toàn người quen rồi.
– Ukm. Mà em chuẩn bị học hành thế nào rồi lắm chắc thi vào không, trường dân lập nhưng còn hơn chuẩn quốc gia đó. Học sinh thi vào đó toàn loại học siêu thôi, nhiều đứa nhà có tiền cũng không vào được đâu.
– Thi ở đó khó lắm, kết hợp 4 môn toán, văn, anh, hoá. Tuỳ mức điểm các môn mà xét lớp. Mà lại còn xét học bạ c1 c2 nữa.
Ôi chột dạ vl. Chỉ biết là chuyển lên học thôi chứ có biết là thi nữa đâu mà chuẩn bị.
– Có cả loại ấy nữa sao?
– Thế em không tìm hiểu trước gì à?
– Mà thôi, tới đâu thì đến. Mà có khách kìa.
Đợi làm xong cho khách mới vào thì té luôn ra kho gọi cho bác S.
– Bác ơi con nghe trường này khó vào lắm sao lại nhắm con học ở đó.
– Mày chỉ việc đợi đi học thôi. Tất cả còn lại bác sẽ lo.
– Lại bố con kêu giúp ạ.
– Không việc này bác lo được không phải nghĩ gì nữa nhớ.
Là thế bất nào nhỉ. Thôi đéo nghĩ nữa, nghĩ nhiều mệt óc. Lại ra ngoài pha coffe, đánh mắt quanh quán rồi pha liên tiếp hàng chục ly mang lần lượt ra. Xong thì đánh mắt quanh quán thì ở góc trong chiếc bàn ấy cô bé ấy đang ngồi đó. Nhìn gái hôm nay có chút thay đổi không uống đen nữa mà ngồi ăn kem. Em thấy gái với lại quán không đông với chưa thấy vào thêm nên tự lấy một ly đen và đi ra ngồi với gái.
– Lại gặp lại ha. Chắc tâm trạng đỡ hơn rồi chứ.
Ngước lên nhìn thấy mình thì cười toe. Ệt nhìn mà thấy nhớ fan jeven luôn á, đùa thôi chỉ tý làm mất ít máu mũi thôi. Nhưng mà may vẫn còn đủ độ bơ với gái. Vẫn mặt lạnh cười nửa miệng với gái.
– Bạn đấy hả? Sao hôm qua mình ra đây không thấy bạn? Làm mình tưởng bạn quên mình rồi chứ? Làm mình ngồi đợi cả tối.
Ax trách mình mới sợ chứ, có hứa hẹn gì đâu mà đợi.
Đéo hiểu sao lúc ấy em ngoan như cún, trả lời mà như thằng có tội đứng trước toà ý.
– Thì mình hôm qua có việc bận. Hỳ mà người đẹp như thế này sao quên được chứ. Nịnh gái tý mà thấy gái đỏ lựng mặt rồi cúi xuống mân mê cốc kem.
Im lặng rồi có khách vào nên em té luôn không ở lại chơi bài im lặng thế này khó cịu bm.
Xong từ lúc ấy thì có khách liên tục nên cũng quên mất gái luôn. Tầm gần mười giờ vãn khách dần nhìn sang chỗ gái đã trống rồi. Hơn 10h thì hai ông bà kia về, may là vẫn nhớ mua cho em một túi chuppachup (èo mấy tuổi đây) mà mua về em nản bả lại lấy luôn. Vãi quà thằng em. Trao chả lại quán rồi bắt đầu về khi đã hơn 10h. Về đến nhà thì lại ôi đm cuộc đời. Lại quên cmn mất không hỏi được thông tin gì về gái rồi.
Mà lúc về em có chở Hà. Hà cứ ngồi sau im lặng thôi. Chắc lại có chuyện. Thôi em không giám nhận mấy ca khó này. Vướng vào chỉ tổn xóc óc thôi.
Để lại một bình luận