Phần 23
Ngày 3…
Vâng nay là ngày thứ 3 cho trả nợ. Công cuộc trả nợ sao mà xa xôi như thế ư. Vẫn như hôm qua, cuộc gọi sớm từ “cục nợ” hơn cả báo thức của em.
– Lại gì nữa thế?
– Hì vk gọi ck dậy mừk.
– Có thêm gì nói luôn, cúp máy này.
– Thì vk muốn qua ăn sáng vs ck nữa ý.
– Chưa đủ à?
– Với ck thì không gì là đủ cho vk ý.
– Gì nữa đây?
– Thì cho vk qua đi mà.
– Thôi vậy, để tôi nấu rồi mang sang cho cô. Chứ để D đi xe ôm như vậy thấy sao ý, với lại D vì mình quá nhiều rồi.
– Thật á ck? Nhưng nhà vk có cả bố mẹ nữa.
– Thì nấu thêm. Sao không?
– Sợ ck ngại bố mẹ vk thôi.
– Vậy thôi hả? Tầm như hôm qua thì tôi sang.
– Vâng yêu ck nhất ý.
Xong dậy tắm rửa rồi nấu tạm nước dùng, chuẩn bị nguyên liệu rồi ăn mặc chỉnh tề sang nhà D.
Ệt, sang thì D ra mở cửa, vẫn mặc bộ quần áo ngủ hình hello kitty màu hồng, thêm vẻ mặt ngái ngủ cà quả đầu như ổ quạ mà em nhìn lại thấy dễ thương vler.
– Sao làm mất giấc cô nương à?
– Thì tại ck kêu qua nên vk định lằm thêm chút chờ ck, nhưng….
– Nhưng lại ngủ quên mất chứ gì? Không quen thì đừng cố dậy sớm làm gì.
– Dạ. Nhưng…
– Không ý kiến. Chỉ tôi khu bếp rồi lên vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi học đi, tôi nấu nhanh thôi.
– Dạ.
Vào nhà nấu xong đang dọn ra bàn thì có bố mẹ D xuống.
– Dạ cháu chào cô chú.
– Cháu là?
– Dạ chàu là P. Bạn học cùng D.
– Ừ chào cháu, nãy cái D có bảo là có bạn qua mà sao qua sớm vậy? Làm cô chú không kịp chuẩn bị tiếp khách mất rồi.
– Thì P qua nấu cho cả nhà mình ăn sáng đó bố. D cũng vừa xuống.
– Chỉ giỏi làm phiền người khác.
– Thì P tự kêu qua nấu mà.
– Phải không vậy cháu? Đừng bao che nó.
– Thì vì D hôm qua có mua thức ăn sáng cho cháu, nên hôm nay cháu muốn trả D thôi.
– Vậy đó là lí do mà nó sáng qua đi sớm đó hả, lại còn đi xe ôm không chịu đợi chú đưa đi nữa. Mà nó đoảng quá. Đã không biết nấu còn bày đặt.
– Dạ.
– Vậy cháu là người mà D nhắc suốt đó hả? Chắc chỉ có vậy thôi, vì chưa bao giờ nó dẫn bạn khác giới về nhà hết đấy. D thì giật mình đỏ mặt.
– Dạ? Lại éo hiểu rồi im lặng một lúc
– Thôi cả nhà ăn thử đi. Bố D lên tiếng.
Ăn được một lúc thì là mẹ D.
– Cái này ngon quá. Cô nấu cũng kém xa luôn, ngại quá.
– Có mà cả bà và cô kia cộng vào cũng không ăn thua á. Nhìn D
– Vậy thì từ mai nghỉ nhá?
– Ấy tôi lỡ mồm. Xong như là giờ mới nhớ ra là còn em thì bố D quay sang.
– Cháu thấy đó. Mình là phái mạnh mà, không nên chấp vặt với phái nữ.
– Cháu hiểu mà, hai bố mẹ cháu ở nhà cũng vậy mà.
– Vậy là cũng nhiều người đồng cảnh ngộ với mình đó. Hahahahaha
Xong thì toàn là chuyện về gia đình, bố mẹ mình. Rồi chuyện học hành…
Ăn xong chờ D dọn dẹp mình thì ra ngoài ngồi uống nước nói chuyên với bố mẹ D.
– Cháu nấu ăn ngon nhỉ?
– Hì. Tại cháu có học qua nấu ăn thôi ạ.
– Sao lại học nấu ăn?
– Thì cháu có đi làm thêm ở một nhà hàng nên có được chỉ dạy một ít.
– Giỏi vậy ư? Nhỏ vậy mà đã biết kiếm tiền rồi. Nhưng bác hỏi thật, bố mẹ cháu không có ý kiến gì à?
– Thì bố mẹ cháu cũng không muốn cho đi, nhưng vì cháu xin nhiều quá và có quen biết chủ ở đó nên cũng đành ạ.
– Được, con trai thế là tốt. Đã quyết thì phải làm được. Sau này lấy vợ thì cô đó sướng ha? Bố D chốt câu rồi cười vang.
– Hì. Không nói nên lời.
– Cái D nó trẻ con lắm. Có gì cháu giúp đỡ nó giùm cô. Mẹ D lên tiếng. D thì đỏ bừng mặt cứ ở ngoài yếu ớt nài” mẹ thôi mừk”
– Dạ vâng, bạn bè thì cháu sẽ cố gắng hết cỡ giúp được gì thì giúp ạ.
– Ừ nhờ cháu đó. Mẹ D cười hiền.
– Dạ, mà cháu xin phép tới giờ đi học rồi ạ.
Xong nháy D chuồn thẳng.
Đưa D đi học mà hôm nay vào thẳng luôn trường, vào mà bao thằng nhìn dm cay cú như kiểu muốn thịt em luôn ý(sợ bm, bọn nó mà đánh em thì mai trường lại có một bộ phận nghỉ vì đau bệnh thì khổ, ha ha)
Vào cất xe thì D đứng đợi ở ngoài rồi ôm cặp em luôn như sợ không để lại gì làm tin thì chạy mấy ý. Cất xe xong vòng ra thì thấy có 5 – 6 thằng đang trêu D.
– Ê mấy thằng làm gì người yêu tao đó? D nhìn thấy em như cờ hó thấy chủ ý, chạy lại núp sau lưng em
– Mày là thằng nào? Chán sống à mà dám động vào chuyện của anh Lâm 12C tao(một thằng lên tiếng, cả lũ cười ha hả)
– Tao P 10a2 cần gặp thì cứ liên hệ, tao tiếp hết.
Dm tưởng thế nào, bọn nó nghe xong thì xin lỗi rối rít rồi chuồn thẳng. Vler, mang tiếng vãi, đang tưởng có chỗ tập thể dục mà. Xong dắt D lên lớp, vào lớp thì là hàng loạt tiếng “à, ồ.. ” Nhưng em thấy có hai khuôn mặt có vẻ buồn thật sự là Nhi và Thảo. Nhi thì có thể hiểu được, nhưng T là vì sao?
Kệ tất cả, tạm thời không quan tâm tập chung vào việc ngủ đã, nay cũng không thấy Vi vịt xuống làm phiền nhưng càng mừng. Cả buổi hoc cũng trôi qua bình thường(mà không chắc lắm, ngủ cả buổi thì biết éo đâu được). Xong thì thực hiện nghĩa vụ đưa D về nhà.
Vẫn bài cũ, đưa mũ và định hôn trộm, nhưng em đã nhanh tay bẹo một bên má D.
– Á….. Au….. Ạu…. A… Ợ…. I…. À. (Nguyên văn đấy)
– Ha ha ha, lần này thì nhớ mùi nhá.
– Hứ. Định co tay bẹo lại má em nhưng em đã gạt tay rồi bẹo nốt mà kia.
– Không đươc đâu sói ạ. Ha ha, xong tha cho D rồi thả ra.
– Vk đau mà, ck toàn bắt nạt vk á. Hix hix
– Tạm tha, vào nhà đi kìa.
– Dạ. Và vẫn nhón chân hôn trộm rồi chạy. Bó tay với đồ dở hơi này, vòng về luôn.
Vừa về đến cổng nhà thì có báo tin nhắn. Cứ tưởng của “cục nợ” nhưng không phải, là Nhi:
– Chiều P có rảnh k? Đưa N đi chơi được không?
– Đi đâu? Làm gì? Sao nay lại…
– Thì với tư cách một người bạn. Mà N có chuyện muốn nói nữa.
– Ừ. Chiều P cũng rảnh.
Nhắn tin qua cho D lêu chiều bận rồi. Rồi chạy luôn lên chỗ T ăn ké. Sao mà vẫn thấy T như có chuyện gì đó thực sự không hài lòng với mình, hay là giận dỗi một điều gì đó. Nhưng thôi, em chịu, không nên cố hiểu con gái. Hại não lắm. Ăn xong chuồn luôn về phòng ngủ
Chiều dậy tắm rửa qua rồi võ trang đầy đủ. Áo thun đen, khoác ngoài là một áo sơ mi cũng đen nốt đủ che hết hình săm. Quần gin xước, thêm đôi conv (hàng china gốc tàu khựa giá 120k trên shop vỉa hè). Xong xuôi phi đến đón N, là N đã đứng trước cửa đợi, một bộ áo váy màu kem dài tới gần gối, tóc xoã hai vai thêm đôi giày búp bê màu kem nốt, một vẻ đẹp dễ thương mà kiêu sa. Nhưng em đã bỏ qua được sự quyến rũ ấy và vào thẳng chuyện:
– Vậy giờ đi đâu, và N muốn nói chuyện gì?
– Vậy P cùng N đi quanh HN một buổi nhé. Còn việc kia thì khi nào kết thúc chuyến đi N sẽ nói.
Chỉ là đi lòng vòng qua những con đường tấp nập của mảnh đất thủ đô. Thi thoảng dừng chân ở một địa điểm nào đó, ngồi xem những cụ già đánh cờ, những người chạy bộ, khi thì là một quán nước ven đường để uống nước, khi thì chỉ là dừng lại chơi với một tốp trẻ con…. Nhi cứ vậy bên em đi lang thang như muốn tạm quên tất cả. Bên N em thấy N quá đỗi mỏng manh yếu đuối, càng nhìn càng muốn là một phần nào đó trong cuộc đời N để được che chở, bảo vệ người con gái ấy. Nhưng thực sự em có thể bảo vệ người con gái ấy không hay chỉ làm cho cô bé ấy đau khổ thêm.
Cũng đã đi hết cả buổi chiều, đã tối và em thực sự muốn kết thúc nhanh chuyện này.
– Rồi, vậy giờ nói lý do được rồi chứ?
– Vẫn sớm mà.
– Không có gì là mãi mãi cả. Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, đừng cố lảng tránh nó.
– Sao P không chấp nhận tình cảm của N mà lại có thể chấp nhận tình cảm của D.
– Chỉ là trả lại cho D một phần những gì D đã phải chịu trong quá khứ vì P thôi. N sẽ sớm hiểu thôi.
– Vậy tình cảm của N dành cho P?
– Không đáng đâu.
– Nhưng N yêu P là thật mà, N đã cố quên P nhưng không được, đã cố để thử yêu người khác nhưng không thể quên P.
– Đó là chưa đủ thời gian thôi, cố quên P đj, hay chỉ nghĩ đến P như một người bạn như xưa vậy.
– Nhưng đâu có dễ, P cũng không quên được người ấy mà không nhận tình yêu của N phải không?
– Không. Người đó chỉ là đã cho P một bài học thôi.
– Nhưng N yêu P là thật lòng. N tự biết được cảm xúc của mình mà.
– Vậy ư? Chắc không đó? Em lại cười nhạt, nụ cười cay đắng muôn thủa.
– Không có cơ hội nào ư?
– Đừng như thế nữa, P đã nói rồi mà. Hãy tìm một người thật tốt, xứng đáng với mình mà yêu, tôi ư? Không đáng đâu….. N là một cô gái tốt, sẽ có người yêu N thật lòng và đen lại hạnh phúc cho N. Nhưng có lẽ người đó không phải P.
Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng. Sao em không khóc lóc hay đánh đập tôi. Tôi sẽ đều chịu đựng được hết mà. Cứ im lặng như vậy thì chỉ làm rối thêm thôi, tôi sẽ chịu tất cả mà, đưng như vậy, điều đó chỉ làm tôi thêm lo thôi.
Đã nói bao nhiêu lần rồi, yêu tôi thì chỉ thêm cay đắng khổ đau thôi. Đừng vì một thằng như tôi mà tự làm khổ mình. Không đáng đâu, tôi chả xứng đáng cho điều gì hết.
Tối nay chán lại mò ra quán ông L, vừa ra thì ông kêu vào bảo” quán chú anh nhìn cũng sắp xong rồi đó, nhìn quả này anh hơi lo rồi đó” em thì cười đểu ông rồi chuồn ra với mục đích xem qua công trình ông bà già làm cho như thế nào. Nhưng ra tới nói em cũng hơi choáng thật….
Cuộc sống của em cũng dần ổn định lại, vẫn là công cuộc trả nợ, vẫn phải chịu hành từ cô em gái hờ Vi vịt. Cứ nghĩ sẽ nhẹ nhanh trôi như vậy, nhưng cho đến ngày 20 – 10, sao vào ngày này tôi lại nhớ về em, về những yêu thương tôi đã dành cho em, từ sự bắt đầu của tình yêu trẻ con do em bắt đầu và cũng chính em là người kết thúc. Nhưng cố bỏ qua cái kí ức đó. Chuẩn bị một cho một ngày vất vả đây. Nhưng thực sự, biến cố lại đến từ ngày này.
Đầu tiên là ngày 19 gọi về quê cho một bà chị người quen có shop hoa đặt hoa gửi cho mẹ và bé Linh đã. Xong chạy đi mua đủ cho D, H, T, V và Nhi. Chả biết nên mua như thế nào nên quất tạm đồng bộ 5 bó hoa ly trắng giống nhau cho lành nhưng cố lấy ba bó giấy xanh lá cho T, V và H. Lấy một bó giấy gói đỏ cho D và lấy một bó xanh băng cho N. Thôi thì cô em gái T trước, mua về là 15h ngày 19, nhưng thôi cứ tặng đã, dù gì làm người tặng đầu tiên cho nó máu. Lên phòng gõ cửa có tiếng thưa mà 5p sau mới ra mở, T vừa mở cửa ra thì mình đưa luôn bó hoa lên che mặt.
– Gì vậy anh P?
– Hì. Tặng cô em gái quà sớm nhân ngày 20 – 10 nha. Quà sớm một ngày nhưng đừng chê ha.
– Vâng cám ơn anh. Hoa đẹp lắm, em thích lắm.
– Mà anh cũng xin lỗi nha. Bố mẹ gửi anh chăm sóc mà không quan tâm gì đến em trong thời gian qua.
– Dạ không sao đâu anh. Mà là tại em tự yên lên làm gánh nặng cho anh mà.
– Không sao nhưng anh vô tâm quá.
– Thì em vẫn ổn mà.
– Thôi anh về đây.
– Dạ.
Đã xong, vạn sự khởi đầu nan. Chắc sẽ nhẹ nhành thôi.
Để lại một bình luận