Phần 27
Có lẽ sẽ có người bảo nó quá yếu đuối hay trẻ trâu, mà tôi đúng là thằng trẻ trâu thật. Sau lần thứ hai vì một người con gái mà đau khổ thì suốt một tuần sau nó chỉ ở bar và quán xăm, không liên lạc hay nói chuyện với ai. Xăm không phải là đú đởm đâu mà là muốn có một cảm giác đau đớn trên cơ thể để quên đi cái đau đớn trong lòng thôi. Mang trong tim lỗi đau không tả và mang trên người thêm những nỗi đau thể xác. Tay trái giờ xăm kín xuống tận bàn tay, hoa hồng đỏ trên bắp đã là một chữ B lồng trong một đôi cánh rồng và bị xiên từ trên xuống bởi một con dao, lại vân theo lên trên cả cổ hình một số hoa văn. Phía trong phía dưới cánh tay là dòng chữ “sống để chết”. Chữ B là vì nó là chữ thứ hai trong bảng chữ cái với lại là chữ đầu của black, đen màu đen như cuộc đời nó. Còn dòng chữ kia thì chả sâu xa gì đâu vì lúc đó nó thực sự chán đời.
Chắc sẽ mãi mù quáng như thế cho đến một đêm nọ, hình bóng một cô gái nhỏ bé lách qua mọi người và cố tránh những trêu đùa từ đám trai lạ. Cô đứng lại khi đã nhìn thấy người cần tìm, đau lòng nhìn hắn trong bộ dạnh thê thảm, đang ngồi nốc hết trai ken.
Đang định chạy lại chỗ tên kia thì cô bị một đám chặn lại. Toàn một đám con trai đầu xanh đầu đỏ. Đi đầu và đang đứng chắn cô bé là một tên nhuộm tóc bạch kim nhưng để dài vốt keo nhìn như cái ổ rơm.
– Các anh cho em đi nhờ.
– Đi đâu ở lại đây với bọn anh.
– Em xin lỗi, cho em qua.
Thằng nhuộm tóc bạch kim đưa tay vuốt má cô bé.
– Cô em chiều bọn anh đi rồi muốn gì anh cũng cho.
– Bốp. Thằng ấy ăn nguyên một cái tát từ cô bé.
– Con điếm. Mày dám
Nó đang định dang tay tát cô bé ấy thì.
– Viu bốp. Nguyên một cái vỏ trai bay thẳng vào đầu thằng đang trêu cô bé ấy. Tiếng nhạc dứt hẳn, mọi người đều hiếu kì xen lại.
– Thằng loz nào làm? Ngon đứng ra nhận đừng để bọn tao phải tìm. Thằng đấy giờ tóc trắng đỏ thêm mắt đỏ luôn
– Tao này. Một giọng nói lạnh băng làm mọi người chú ý. Khuôn mặt lạnh như tiền không chút biểu cảm dần quay lại. Lững thững đi lại chỗ mấy thằng kia.
Mọi người chú ý ngay đến thằng đó, gương mặt đó đâu có lạ gì với đám ở đất này. Vì ở đất này rất ít người dám động đến nó, nhưng nó đã đi đâu rồi mà? Sao lại ở đây? Mà kia lại là một con nhỏ lạ huắc. Cả đám đông lại thêm hiếu kì đứng xem.
Bọn nó đứng hình khi nhìn thằng kia quay lại. “Lạnh gáy” hai từ đầu tiên bọn nó nghĩ tới khi đã nhìn rõ thằng đó.
– Nhìn kĩ rồi chứ?
Mấy thằng kia giờ nhận ra là đã đụng ai. Run run nhìn thằng kia sợ hãi. Còn thằng kia vẫn nhìn xa xăm, đá ống đồng một thằng gần nhất làm nó khuỵu gồi, đang lầy cái vỏ chai trên bàn đập thẳng đầu thằng đó. Xong nó đang định đưa chân ra sút tiếp thì.
– Anh đừng đánh nhau nữa. Cô bé ấy khóc nghẹn nhìn nó vai nài
– Biến.
– Dạ. Xong mấy thằng chạy như chưa từng được chạy thằng va thằng vấp rồi rìu thêm thương binh mà chạy, , mất dạng luôn ngay sau đó.
Giải quyết xong um xùm nó lại ngồi lại về vị trí cũ tiếp tục uống. Nhưng vừa định đưa lên gần miệng thì bị giật lại.
– Nếu anh muốn uống thì để lúc khác, giờ em muốn nói chuyện.
Kệ cô bé ấy. Nó gọi chai khác và lại lặp lại
Hết kiên nhẫn nó gạt phăng chai ken trong tay cô ra và hỏi bằng giọng lạnh băng.
– Sao tới đây. ?
-…
– Nói.
– Em không thấy anh đi học mấy hôm. Hỏi T thì T bảo anh về quê nhưng giờ đi đâu không biết…
-…
– Em về đây gọi cho L theo số và địa chỉ T đưa. Tới đó em gặp L…
-….
– L thì tưởng anh đã về HN, nghe em nói thì L gọi hỏi mấy người gì đó thì biết anh ở đây.
– Tôi đâu cần nghe kể chuyện.
– Nhưng…
– Vì??
– Thì em muốn tìm anh, em lo cho anh lắm đó.
– Lý do?
– Em sẽ đưa anh về HN với em. Và sẽ giúp anh vơi đi nỗi buồn không cần biết vì sao. Nếu không thể em sẽ chia sẻ cùng anh…
– Tôi không mướn.
– Nhưng em vẫn là người yêu của anh mà. Em chỉ muốn quan tâm thôi….
– Không cần. Quan tâm hay thương hại tôi. Cười khẩy
– Anh. Đừng mà. Em sợ anh như thế này lắm.
– Cô về đi.
– Em không. Anh đừng có như vậy mà….
– Về đi. Ở đây không hợp với tiểu thư đâu. Xong cười mỉa. Đó là nó muốn cho cô bé ấy tự ái rồi về. Ai ngờ đâu
– BỐP.
Một người con gái tát một thằng con trai trong quán bar. Tát xong người con gái ấy lại ôm ngay lấy thằng đấy khóc ngon lành.
Là D tát thật lực, nhưng giờ tôi không thấy đau, mà là xực tỉnh ra là bên mình vẫn còn rất nhiều người thân, vẫn có người quan tâm chứ không phải là hoàn toàn cô độc.
Vòng tay qua ôm lấy D, không phản kháng mà ngoan như mèo dũi dũi vào ngực nó thôi.
– D này.
Mở to mắt lên nhìn nó trông chờ, sao lại có người con gái dễ thương như vậy mà lại đi yêu nó nhỉ. Không biết nói thêm điều gì lúc này ngoài:
– Anh xin lỗi. Cám ơn vì tất cả.
Em nghe xong chỉ tiếp tục dụi đầu vào ngực nó. Chắc nó yêu em mất rồi. Giờ nó nhận ra người con gái thực sự tốt với mình thì bị mình xa lánh, trong khi lại đi đâm đầu vào cạm bẫy của người vô tâm. Nó cảm thấy nó tồi lắm, không đáng nhưng giờ sẽ cố gắng để xứng đáng.
Vậy là sau hơn một tuần điên tình nó đã bừng tỉnh, cũng nhanh để quên đi một người con gái đã làm nó đau 2 lần. Chắc vì đã quen với đớn đau rồi và cũng đủ lý do để quên đi rồi. Và có lẽ lý do chính là nhờ cú tát ấy, không đau, không tức mà là muốn cảm ơn vì cú tát đó.
Cám ơn em cô gái mà anh nợ rất nhiều…
Để lại một bình luận