Phần 10
Sáng ra có điện thoại của sư phụ. Sao lạ vậy, hay là có chuyên gì mà hôm nay sư phụ gọi. Bắt máy nghe:
– Dạ con nghe sư phụ.
– P đấy à.
– Dạ.
– Con đang làm gì đấy.
– Dạ giờ con rảnh không làm gì ạ.
– Vậy con qua đi với Huy đi, nhớ nghe lời nó đấy.
Chuẩn bị xong xuôi đến nhà anh Huy thì anh đang đứng đợi, thấy mình thì anh nháy lên luôn con camry (giống của ông già tôi) rồi tới một quán ăn nhỏ, anh vào luôn còn tôi đi theo sau. Vào một bàn kẹp 2 có tầm mười người mà chắc toàn dân chơi săn trổ đầy mình mà nhìn qua trông mặt ai cũng có toát ra một vẻ giang hồ thực sự. Vào bàn anh Huy lên tiếng giới thiệu tất cả những người đó và em. Vào bàn anh Huy kể về kia. Đúng như dự đoán tất cả ở đấy đều là dân anh chị, có số má đàng hoàng:
– Tất cả cùng là anh em, có chuyện gì với chú cứ gọi bọn anh. Em Huy cũng là em của anh mà. Một trong số đó lên tiếng tất cả hưởng ứng theo luôn.
Ngồi thêm xã giao một lúc rồi anh Huy xin phép về trước xong kéo em luôn. Dời đi mà vẫn mải suy nghĩ.
Lại tới một quán bar rất lớn. Xuống xe không biết sao lại gây sự chú ý. Mặc kệ tất cả xong hai anh em vào quán luôn.
Vào quán bar mà ai nhìn anh Huy cũng chào khá nhún nhường.
Lại kêu mang ken ra uống xong xuôi tôi gọi tính tiền thì.
– Nữa đó, quán này là của anh mà, không tiền nong gì hết.
Bảo sao được đặc cách ngồi tách biệt một ngăn kính, lại phục vụ tận tình. Lại kéo mình đi tiếp.
Vào một quán coffe khá lớn, bên trong bày trí khá đẹp mắt. Vào thì tất cả vẫn chào tôi và A Huy. Đây là quán nữa của anh, mà phải nói là gia đình anh. Giới thiệu thêm chút rồi tiếp.
– Đi tiếp thôi cậu em.
– Chào anh.
Tất cả nhân viên nhìn tôi. Thôi lướt khỏi đây đã.
Lại chào và đi tiếp.
– Đây cũng là của gia đình anh. Nói khi đi vào một quán ăn khá sang trọng, nhân viên thấy hai chúng tôi đều chào rất lễ phép.
Anh Huy vậy là rất có thế lực, có bar coffe khách sạn nhà hàng. Nhưng thấy anh sống như vậy khá bức bối. Và anh nói:
– Đó là gia sản ba mẹ anh có bên này, Đã để lại cho anh. Anh phải đi học và quản lí từ năm lớp 10, anh đã cố gắng thật tốt để được như hôm nay, Giờ có chú, anh đã coi chú như em trai và cũng là một người anh tin tưởng nhất. Nên anh muốn chú cùng anh gây dựng tiếp sự nghiệp này.
– Gì?
– Chú thấy sao?
– Chả có nghĩa gì. Anh biết tính em mà. Nhỏ giờ vẫn không đổi và có lẽ sẽ mãi không đổi.
– Chú còn cả cuộc đời gắn vời nó đấy. Anh mong chú nên suy nghĩ.
– Em không thể. Nhưng nếu anh cần em có thể giúp bất cứ giá nào có thể. Và hãy để em như một học sinh bình thường khi ở trường. Và có cuộc sống như bao người bình thường khác. Giờ là quá đủ rồi, mong anh hiểu.
Anh Huy thấy nói vậy cũng xuôi, tôi thì cũng đành vậy, tôi muốn có cuộc sống bình thường không thích cảm giác bon chen, xô bồ. Rồi anh nói:
– Anh không ép chú nữa, nhưng cần bất cứ điều gì cần giúp đỡ thù gọi anh. Anh em mình vẫn mãi là anh em tốt mà.
Đêm lại thấy khó ngủ, thôi thì lại thử suy nghĩ về quá khứ hiện tại và tương lai
Hôm sau em cũng không nghĩ thêm gì về ngày hôm qua. Sáng vẫn chuẩn bị như thường nhưng hôm nay là đi học thêm rồi, học một tuần phụ rồi học chính luôn. Chắc là cho học sớm vào năm học đỡ phải gối. Giờ em mới nghĩ ra thêm một trò mới và sẽ thực hiện hôm nay.
Qua đã bàn thuê thêm một phòng nhỏ ở tầng một của bà chủ nhà, gửi luôn em ex sang bên nhà bà ấy. Con 4s thì em thanh lý luôn rồi kéo em 1280 về đội. Mặc cái quần xước đã bạc màu đi đôi giày 50k mà mời mua ở shop vỉa hè. Cái áo sơ mi trắng đã khá cũ. Xong xuôi nhìn quê đúng chất nhưng vẫn đẹp trai bỏ mợ. Ha ha
Thêm nữa dặn Hà là không nói với ai về gia cảnh mình. Nếu ai có hỏi chỉ bảo là ở quê ra trọ học đi làm luôn ở đây.
Hà thắc mắc:
– Sao lại như vậy?
Cũng đang cần lan truyền thông tin nên vờ làm mặt buồn rồi chém:
– Thì ở nhà xảy ra chuyện, từ giờ sống tự lập thôi. Bán hết các thứ giá trị rồi. Chắc giờ tự lập thật sự thôi.
Hà tin luôn lại còn an ủi nữa. Ở lớp chắc không ai biết tôi ra sao vì đi học cũng khá khép kín. Chỉ có chuyện con xe và điện thoại thôi. Thôi thì lại bài cũ với Hà thôi.
Tôi muốn làm vậy để mong có những người bạn thật sự chứ không phải là bè.
Tôi đi xe bus luôn. Cũng cứ chờ xem, vai diễn này thì có vẻ sẽ lâu dài đây. Vào lớp học tạm thời vẫn bình thường.
Tiết toán đầu tiên, vẫn tưởng chỉ là học thêm như đi chơi nào ngờ.
– Vào lớp ổn định vị trí, lấy sách ra học bài, trong giờ nghiêm túc không làm việc riêng. Cô dạy toán vừa vào lớp đã xả một tràng như tới tháng.
Bọn trong lớp ngồi ngoan như cún, mà trong giờ học thấy nghiêm túc vl. Đành theo tập thể thôi.
Giờ ra chơi chẳng muốn làm gì ngồi luôn trong lớp, bọn con gái thì kéo nhau đi căng tin hết.
Bọn con trai lớp em kéo lại chỗ em rồi bắt đầu.
– Tao tên Sơn, mình cùng lớp đó. Có gì thì trước sau cũng là anh em.
– Con trai cả lớp mình đó, tự trân trọng nhau nha mày. Nó cười cười chỉ hết 5 thằng còn lại.
Giới thiệu bản thân có thằng Chung, Nam, Tùng, Dũng, Đăng, Sơn và em, đấy đội hình toàn bộ mày râu lớp em đó.
– Ờ, cả lớp hơn 40 con vịt, giờ chỉ mấy anh em mình chống chọi thôi.
– Mình là đàn ông không thể khuất phục được.
– Được thằng này có chí khí. Thằng C lên tiếng. Sau đó là cả lũ ôm bụng cười lăn.
Em tiếp luôn.
– Mà mày, học ôn hè mà như này rồi á.
– Thì học nâng cao chất lượng luôn, trường mình học rất căng. Thế nên chất lượng đầu vào và ra mọi năm đều rất tốt. Mày không thấy thi tuyển sinh vào đã là rất cạnh tranh rồi sao. Bọn nó tuôn một tràng làm em khá bất ngờ.
Ax mới học thêm đầu hé mà đã ác liệt như ôn thi cuối năm ở nhà rồi. Đời này lại khổ rồi.
Oài thảo nào trường dân lập mà học sinh giỏi nó đua nhau vào như thế. Học thế này thì xác định. Hết giờ lê thân về luôn.
Đến gần chỗ dừng xe bus thì có một đám đứng chắn đường bọn lớp 10 bọn em.
– Đây là anh Luân học 12a6. Đại ca và cũng là đại gia toàn trường này, thằng nào vào đây cũng phải nghe lời anh ý hết. – Một thằng đứng ton hót.
Hoá ra là công tử bột ăn bám lấy tiền bố mẹ mà làm phách.
– Giờ biết tao là ai rồi chứ. – Thằng công tử vừa nói vừa vênh.
Bố sợ mày chắc. Nhưng không muốn gây sự.
– Tao nói mày đó thằng kia. – Hướng về phía em.
Chẳng quan tâm.
– Thằng ranh chán sống à.
Vẫn cái thái độ bơ đời em mặc kệ bọn nó.
– Mày ngon lắm. Vào chơi nó cho tao. – Thằng công tử khoát tay. Lập tức bọn nó nhào vào.
Chúng nó có tầm chục thằng, nếu muốn em có thể cho bọn nó đo sân ngay nhưng từ ngày hứa với bé Linh thì em đã không muốn đánh nhau hay gây sự gì.
Còn bọn lớp 10 kia thì chẳng dám ngo nghe gì, đám Hà, Nhi, Duyên thì cũng lo lắng nhưng có làm gì được đâu.
Em cứ mặc kệ bọn nó đánh, dù gì cũng toàn bọn ẻo lả đánh trả thấm vào đâu. Thế là người đánh cứ đánh người chịu vẫn chịu. Được một lúc chắc đánh chán rồi thì bọn nó dừng lại. Cũng chẳng sao người ngợm em chỉ có vài vết bẩn còn bọn nó đánh như tẩm quất ấy, em lại thấy dãn xương thoải mái chứ. Hài
– Từ giờ sống an phận nhé cu. – Bọn nó nói xong thì kéo nhau đi.
Lẳng lặng đứng dậy cắp cặp về. Hà Nhi với Duyên có vẻ muốn lại an ủi nhưng thấy em thế nên thôi.
Học với hành, bọn này ngán sống nhưng cứ đợi đi, em giờ thực sự không muốn đánh nhau với gây phiền phức gì.
Để lại một bình luận