Phần 53
Đêm qua là một đêm dài nhưng giờ thì thời gian tôi được bên em thực ra là càng dài càng tốt. Yêu xa? Nó quá khó với những người yêu nhau. Và chắc lại càng khó hơn với hai đứa trẻ con vẫn đang học lớp 10. Liệu em và tôi sẽ đi về đâu khi yêu xa nhỉ?
Vẫn dậy sớm, nhưng có phần hơn mọi người ở đây một lúc. Vừa mở mắt ra, điều đầu tiên tôi tìm là em
– Ck dậy rồi hả.
– Ck tính rồi, chắc vk sẽ đi từ trước tết 4 ngày. Giờ còn 62 ngày. Trừ đõ thì chỉ còn 58 ngày. Ck sẽ cho vk cảm nhận một phần của tình yêu ck dành cho vk.
– Dạ…. Ck………
– Còn giờ thì dậy vệ sinh cá nhân đã.
– Vâng.
Vệ sinh cá nhân xong Nhi lại ngồi đấy.
– Muộn vậy? Nay học đó.
– Vk ở với ck.
– Đi học đi. Ck lo được.
– Nhưng….
– Còn đi học chứ, với lại mọi người lo lắm đấy.
– Dạ.
– Nhớ đó.
– Học xong vk vào.
– Cứ nghỉ trưa đi. Phải biết giữ gìn sức khoẻ.
– Vậy tối vk vào. Rồi Nhi cũng chịu về để đi học.
Xuất viện ngay khi Nhi vừa đi một lúc. Xong về chuẩn bị cho chuỗi kế hoạch của mình. Và hôm nay để gọi là khai mạc thôi.
Đang luay huay bày nốt thì một điều ngoài kế hoạch đã “K. O” kế hoạch của em.
– Ckkkkkk ai cho suất viện mà…..
– Ck đã bảo mà, ít nhất sẽ tạm làm cho 58 ngày còn lại thành những ngày thật hạnh phúc cho vk.
– Em yêu anh.
– Anh cũng vậy. Rất nhiều….
– Mà còn làm gì không ck? Cho vk phụ với.
– Vậy vk chuyển chỗ giấy ăn này đi.
Và Nhi vào giúp, thấy ngay tác dụng của việc giúp đỡ khi nàng để đổ sạch hết cả ngày công của em sau khi vấp chân và kéo thẳng cái khăn phủ bàn.
Chỗ kia tôi không quan trọng. Quan trọng lúc này là Nhi kìa.
– Sao không vậy?
– Vk không sao.
– Thôi ra kia để ck dọn.
– Đợi vk thay quần áo.
– Thay bằng gì bây giờ?
– Ck cho vk mượn.
– Hay ck đưa vk về nhà nhá.
– Ck muốn đuổi vk à?
– Không không phải thế.
– Thế gì?
– Có hai đứa…..
– Vk hông sợ. Vk tin ck mà.
– Biết vậy tốt. Giờ cứ thay đi ck lo.
– Vậy còn….
– Để ck. Tôi ngao ngán nhìn thành quả của cô “VK” tôi.
– Vậy vk tắm luôn nhá, mùi nè….
– Rồi rồi.
Và kế hoạch của tôi là định làm “chơi chơi” lãng mạn kiểu Pháp. Sau một sự giúp đỡ không hề nhỏ từ cô người yêu của tôi nó đã có ngay bầu không khí đậm phong thái, kiểu cách, uy nghiêm và cực được ưa chuộng tại Việt Nam “sinh viên cuối tháng”, vâng nồi mì nghi ngút khói đã bưng lên.
Còn thủ phạm thì đang cúi mặt ăn lăn nhìn muốn cười lắm nhưng “Đâu dám” vì lẽ đương nhiên cộng với Nhi. Bây giờ nhìn cô ấy. Dám thề là hình ảnh đẹp nhất mà em từng thấy. Không đen tối nhé, nhưng các bác thử tưởng tượng con gái mặc quần soóc đùi, cộng thêm cái áo sơ mi trắng của con trai và cả mái tóc hơi ướt sau khi tắm nữa. (Bonus thêm là cả gương mặt đang ửng hồng tự nhiên nữa).
– Sao nhìn mặt tội thế?
– Sao cái gì ck cũng giỏi vậy?
– Hả?
– Vk hậu đậu.
– Nhưng vậy lại dễ thương.
– Vk không biết nấu ăn.
– Ck sẽ nấu cho vk ăn.
– Vk không xinh.
– Với ck vk là xinh nhất.
– Vk hay lạnh nhạt với mọi người.
– Chỉ cần không như vậy khi bên ck.
– Vk không giỏi ăn nói.
– Ck không cần một MC.
– Đôi lúc vk hơi ngố ngố ý. Mọi người bảo thế.
– Ừ cái này phải chịu này. @@
– Thế sao yêu tui.
– Tôi bị lừa mà. @@
– Á ck kiaaaaaaa.
– Thì ban đầu khác còn bây giờ khác nhau quá.
– Sao ck lại yêu vk? Nhanh không đùa nữa.
– Ck chỉ cần vk thôi mà.
– Nhưng trước giờ khác gì?
– Trước chỉ là người quen. Giờ là một phần của anh…
Nhi định nói gì đó nhưng em quát nhanh.
– Tập trung vào ăn. Ăn xong nói gì thì nói. Nhanh không….. Uây uây không khóc đâu đấy. Em xin lỗi chị mà. Chị khóc thì em chịu.
– Giờ có bắt nạt Nhi nữa không?
– Dạ chừa. Thằng P mà bắt nạt Nhi em xử luôn.
– Ngoan.
– Dạ. Em đáp trong vô vọng
– Sao ỉu xìu vậy bé? Ơ sao tự nhiên em thành bé thế. Mà bài này hình như của em mà.
-….. Không thể cam chịu được.
– Bé. Nhi quát.
– Không sao?
– Ai bắt nạt bé?
– Không ai.
– Bé. Lại quát. Nay liều đấy.
– Dạ.
– Cười chị xem.
– Dạ. Hề
– Cười gì kì vậy? Tươi lên xem nào.
– Hì hì.
– Vậy cả ngày nay ck chuẩn bị mấy cái này hả? Giờ còn chỉ cái đống “hổ lốn” kia như trọc điên em.
– Ừ.
– Chân ck vậy mà?
– Cái chân đau nên….. Cái đầu với con tim nó thắng.
– Dẻo mốm.
– Yêu vk hấp nhất mà.
– Vk biết mà. Còn giờ. Ngồi ăn đi. Và tôi lại ngoan nhứ cún ngồi ăn với BÀ CHỊ.
Nhi cứ ngồi vậy, vừa ăn vừa tủm tỉm cười. Anh hạnh phúc lắm em biết không? Nhưng chợt em nghiêm mặt:
– Á xuýt quyên.. Ckkkkkkkkkk
– Gì?
– Bỏ qua tội dấu vk, giờ xét tội sao không gọi cho vk? Hôm đó ck hứa mà.
– Ờ thì….
– Thì sao? Hay là có Vi rồi?
– Sao lại cả Vi? Mà ck bị như thế thì sao gọi được.
– Thì lúc ck khoẻ lại.
– Thì…. Em vào thế bí.
– Sao nào? Nói nhanh.
– Tại ai hả? Tôi sợ có đồ hâm nào đấy lại lo loạn lên như…..
– Hì.
– Hì gì?
Thấy em làm căng thì Nhi trùng. @@ Làm mặt cười toe nhìn em.
– Vậy ck thích quà gì?
– Quà á?
– Ừm ck ngoan vậy mà.
– À thì để xem đã.
– Xem gì nữa?
– Nhiều lắm.
– Á chọn một thôi.
– Keo vậy.
– Vk không có tiền đâu. Thứ ck cần nhất ý.
– Thế thứ ấy khó kiếm lắm. Nhưng không mất tiền.
– Gì lạ vậy?
Tôi ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên trán.
– Cô bé ngốc này thôi.
Và nụ cười hạnh phúc đã lại xuất hiện trên môi em.
Nụ cười hạnh phúc của em giờ đây là tất cả với anh rồi……
Để lại một bình luận