Phần 43
Sau khi tuyên bố kết quả cuộc thi thì Hằng gọi cả lớp lại thông báo.
– Vì sẽ cắm trại thêm vài ngày nên mỗi lớp sẽ cử một vài người ở lại trại qua đêm, mà ai thích thì ở lại cũng được. Các đêm sẽ có đốt lửa trại. Còn đêm ngày 19 sẽ cắm trại qua đêm tập thể luôn, mong cả lớp sẽ đông đủ.
Sau khi xong thì cả lớp nháo nhào lên kêu bận việc với viện đủ cớ. Đúng thôi, ở cả đêm mà chỉ để giữ trại thì thằng nào muốn đâu.
– Để tao, mấy hôm cũng được. Em nói
– Thế sao được chia đều chứ. Thằng Q phát biểu.
– Đúng rồi, thế không được. Nên mày với thằng H trông đến tối.
– Ơ dm bạn tốt vler.
– Ha ha, ờ bạn tốt mới tạo công ăn việc làm cho này.
– Dizzz.
– Ý kiến, lên phường.
Thế là hai thằng sẽ giữ trại đến tối, sau đó là để em giữ đêm.
Nhưng Linh ý kiến.
– Nhưng không tập hả P. Mai thi mà.
– Tập vậy được rồi, chủ yếu là lúc thi thôi.
Nói vậy xong thấy L có vẻ buồn buồn sao ý. Nhưng giờ việc quan trọng đã.
– EM ƠI CHIỀU SẼ CÓ BẤT NGỜ CHO NGÀY QUAN TRỌNG NHỚ.
– Em nào đấy? H
– Cc. Q
– Dạ. Ngọc, Thảo, Hằng, Vi, Linh và Nhi.
Ơ vler. Thôi kệ Nhi nghe là được rồi.
– 2H nhá. Em hô nốt.
Xong nghe sắp xếp nốt cho mấy hôm rồi về chuẩn bị.
2H chiều, mọi thứ đã chuẩn bị xong, đến đón Nhi. Nhìn em hôm nay như một thiên thần vậy, ít nhất là thiên thần đối với em, mặc một cái váy trắng sữa, tóc thắt một cái nơ hồng, chân đi giày búp bê cộng thêm một cái kính nobita. Tôi nhìn em, cứ vậy ngắm em đến vài phút, cho đến khi Nhi ngại ngùng gọi tôi về mặt đất.
– Ck, nhìn gì hoài vậy?
– Nhìn gái.
– Gái nào?
– Một cô xinh lắm, xinh chưa từng thấy.
– Ơ. Hức hức, xong giả vờ khóc.
– Ơ kìa, cô ấy khóc nữa kìa.
– Hức hức… Ơ… Dạ. Rồi nhìn Nhi mỉm cười hạnh phúc. Xong đưa Nhi đến nơi em đã chuẩn bị. Nhưng vẫn phải bí mật, dùng khăn che mắt Nhi lại.
Cả một gian phòng, em dán toàn là hình Nhi, chính giữa là một bàn nhỏ bầy bánh ngọt và một số thứ.
Đưa Nhi vào, mở khăn che mắt ra.
– Anh làm cho em hả? Nhi dưng dưng
– Anh không thể làm cho em thứ tốt nhất, nhưng anh sẽ làm cho em bất cứ điều gì anh có thể, khi anh làm cho em hãy hiểu đó là toàn bộ tâm huyết và tình cảm của anh. Sau đó là đưa Nhi một bó hoa hồng. (143 Bông, số hoa ấy là tượng trưng cho số ngày tính từ ngày đầu tôi gặp em. ) Em nhớ ngày đầu ta gặp nhau chứ? 143 Ngày rồi đó, bó hoa này cũng như số ngày anh quen em đó.
– Hức hức. Nhi cứ vậy đứng khóc, em không dỗ, vì dỗ là cho lúc đau buồn chứ không phải hạnh phúc. Xong ghé tai em thỏ thẻ. ” Em yêu anh nhiều lắm, không có anh thì không hiểu em sẽ như thế nào nữa”.
Ôm N vào lòng, giữ chặt như sợ khi buông N sẽ biến mất vậy.
– Đừng ngốc vậy, anh sẽ không để em xa anh đâu.
– Anh hứa chứ.
– Anh không tin vào lời hứa, anh chỉ tin vào hành động thực tế và anh sẽ chứng minh.
– Dạ, nhưng nếu….
– Nếu em buông trước thì anh sẽ tôn trọng ý kiến của em.
– Vk sẽ không bao giờ đâu.
Xong ôm em thật chặt. Nhanh như vậy sao? Dù đang rất hạnh phúc nhưng vẫn có một lỗi lo mơ hồ, sợ cái gì nhanh quá, dễ dàng quá thì cũng rất khó bền vững, lâu dài.
Rồi sau đó đưa Nhi đi chơi lang thang khắp HN rồi về để chuẩn bị đi giữ “miếu”.
Đến tối sau khi võ trang đàng hoàng, quân nhu đầy đủ (thuốc lá coffee và ấm giữ nhiệt) thì cũng đến để đi “gác”.
Khi đến thì vẫn khá nhộn nhịp, vào trại thì hai thằng Q, H đang thủ, thấy mình đến như thấy bố. Chạy ra đon đả.
– Dm m thằng chó, giờ mới đến à.
– Dm sớm 2p này hai thằng chó.
– Sớm cc, 6h mà 7h mới đến.
– Ơ dizzz.
– Gì? Láo với anh hả?
– Rồi rồi tao sai. Giờ cút ngay tao nhờ.
– Ở lại mạnh giỏi nhé con trai.
– Ông già mày.
– Cẩn thận đêm con ma nữ nào nó vào hốt đi đấy.
– Cút.
– Có khi em nào vào bắt mất.
– Dm
– Nó bê đê mà, thằng nào hốt chứ.
– Bấm phím lướt, hai thằng chó.
– Thôi anh về nha.
– Thăng cm chúng mày đê.
Hai thằng chán rồi cũng bỏ về.
Ngồi không cũng chán đi lại loanh quanh thì đến chỗ lửa trại.
Chỗ lửa trại tưởng ít mà cũng phải có khoảng trên 50 người, một đống củi lớn, mọi người quây quần, tuy toàn người xa lạ nhưng lại đang cùng bên nhau cùng san sẽ nguồn ấm, cho cảm giác thân thuộc lạ kì. Rồi bỗng nhiên có tiếng guitar. Nhìn qua thì chắc là giáo viên, một ông thầy trẻ đang ngồi say sưa với cây đàn. Rồi một giọng hát vang lên, là một đứa con gái, khá ưa nhìn và giọng hát thì nghe trong trẻo quyến rũ, nếu thi hát với đội mình thì cũng ăn thua đấy, nhưng người hát hay mà người đàn thì hơi dở, chắc chỉ là học qua loa thời sinh viên. Mọi người thì im lặng lắng nghe từng giai điệu từng câu hát. Em cũng vậy lắng nghe nhưng không nhìn về phía hai nghệ sĩ. Rồi chợt có cảm giác ai đó đang nhìn mình, em quay lại thì là cô ca sĩ kia đang nhìn mình, rồi khẽ gật đầu chào em, em cũng chào lại rồi lại quay về tư thế cũ. Sau đó là những bài hát đồng khởi, mọi người cùng hoà tiếng hát. Nhưng lúc ấy không hiểu sao lại muốn yên tĩnh nên lẳng lặng đeo tai nghe vào rồi dựa vào một góc ngủ.
Tận 2h sáng mới có một thằng đánh thức em dậy, lúc ấy cũng đã giải tán hoàn toàn để về ngủ trông trại. Thế này thì là trông cái gì nhỉ, thức thì bỏ đi tụ tập, tới lúc ngủ thì như chết dịch tập thể luôn. Về trại thì ngồi nhấm thêm điếu thuốc. Đang ngồi thì thấy có người ngồi xuống bên cạnh.
– Mình ngồi đây được chứ? Cô bạn hát ở chỗ lửa trại lúc nãy.
– Ngồi rồi còn hỏi gì nữa.
– Hì. Mình tên Yến. Học 10a1
– Mình P.
– Mình biết.
-…… Cười nhạt.
– Sao lại cười?
– Chẳng nhẽ khóc.
– Hì.
– Bạn hay hút thuốc vậy à?
– Thi thoảng, khi có tâm trạng hay là về đêm.
– Hì. Nghe không hợp với tuổi lắm.
– Có gì đâu. Mà con gái cũng giữ trại à?
– Con gái không được sao? Nay cũng nhiều con gái mà. Nghe hơi ấp úng.
– Nhưng không giữ một mình.
– Thì mình thích một mình. Gượng rồi đấy.
– Mình nghĩ khác…….
– Sao khác?
– Chắc sẽ có câu trả lời từ chính bạn chứ?
Tròn xoe mắt, thấy em đã đoán đúng nên bắt đầu.
– Mình có chút chuyện muốn hỏi.
-…… Vẫn chỉ cười nhạt.
– Bạn không thắc mắc à?
– Đoán trước rồi nên không lạ.
– Bạn hay thật đó.
– Vào việc chính đi.
– Bạn chắc chắn biết Ngọc ở XY chứ? Mình hỏi không sai đúng không?
– Sao?
– Bạn ấy là người yêu bạn?
– Từng.
– Cô ấy và Hậu đang yêu nhau.
– Ừ.
– Bạn không ngạc nhiên hay thấy khó hiểu gì sao?
– Sao phải ngạc nhiên với một việc mà mình đã quá rõ.
– Mình thấy cô ấy…
– Không như vẻ bề ngoài.
– Ừm.
– Đừng để bị che mắt.
– Mình hiểu nhưng Hậu đâu chịu hiểu.
– Ừ. Cũng thấy thương nó đấy. Nhưng chưa là gì cả, với cô ấy mình còn trải qua hơn Hậu nhiều. Mà mình thấy cũng sớm thôi nó cũng sẽ chịu không nhỏ đâu.
– Là sao?
– Từ từ sẽ hiểu.
– Vậy còn chuyện của bạn?
– Gì?
– Có thể kể cho mình chứ?
– Chuyện đã qua rồi, không muốn nhắc lại.
– Mình xin lỗi.
– Có lỗi gì đâu mà xin.
– Nhắc lại chuyện buồn của bạn.
– Nó đâu thực sự buồn. Nó là một bài học, mà có thể coi là một món quà đó.
– Hả?
– Cuộc sống mà. Em nói một câu như chả ăn nhập gì với cuộc nói chuyện.
Để lại một bình luận