Phần 47
Đệt mới có 02:8′ mà thằng lol nào gọi lắm thế nhở. Đã định không nghe rồi nhưng sao mà dai quá.
– Nghe.
– Ckkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk.
– Gì thế? Mới hai giờ sáng mà.
– Mấy giờ hả?
Thôi bm 4h hơn mình ngủ thì 2 cái qq à?
– Xem lại ngay.
Ơ sao lại thành 09:8 nhờ. Bm rồi xoay màn hình lại thì 8:06′ rồi. Nãy giờ nhìn ngược.
– Thì hơn 8h.
– Sao vk gọi nãy giờ không được. Giờ xe đi rồi, ck làm sao thì làm vk chờ đó.
– Ơ mà…..
– Tút tút.
Thôi xong em rồi. May là quần áo các thứ đã chuẩn bị rồi nên không mất thời gian. Nhưng con xe của em đang được đưa đi bảo trì rồi. Mà mấy con giấc mơ tàu thì đi sao kịp. Gọi ông L thì đang bạn ở xa không được, chợt nhớ ra ông Huy.
Đi taxi thẳng đến nhà ông Huy. Mà quên mất, nhỡ ông không có nhà thì toi à? May sao vừa đến nơi thì gặp ông ngay cửa.
– A đệ hả, lâu lắm mới nhớ đến huynh đấy.
– Huynh, có việc này. Em vào chủ đề luôn
– Có việc gì vậy đệ?
– Cho đệ mượn một con xe đi tạm. Nay cần gấp mà xe đệ hỏng rồi.
– Ok đi theo huynh.
Ông Huy dẫn đến một nhà xe, ệt nhìn éo xuể, nhưng toàn ôtô lớp 10 dám đi moto là đã quá rồi, đằng này 4 bánh.
– Chú thích con nào?
– Xe này được này. Em chỉ con chắc có họ ducati sơn bọc đen toàn bộ.
– Chú thích anh cho chú luôn. Ducati BMW S1000RR.
– Thích nhưng mượn thôi.
– Chê của anh à, chả coi trọng anh gì.
– Sao cho ghê vậy em không lấy đâu.
– Chú lấy xe đi thì phải nhận luôn. Anh cho rồi đấy.
– Được rồi cứ coi là thế đi. Chào ông anh.
Lấy xe phóng một mạch để đuổi theo.
Đến địa phận Bắc Giang em gọi Nhi.
– Đâu rồi vk.
– Quán xyz. Đoạn abc ý. Địa phận Bắc Giang rồi.
– Chờ ck một lát, tới ngay đó.
Phi một mạch đến quán ấy. Xuống xe dựng chân like anh boss ngay lối cổng. @@. Nhưng chưa bó mũ bảo hiểm vội. Cứ đội vậy đi vào quán. Nghe thằng Hậu ml nói xấu ngay.
– Thằng nhà quê ấy đi xe bò lên à? Lâu vậy?
Vào đến quán thì thôi bm rồi, ông V trước ở nhà hàng rồi còn dạy mình nấu ăn đây mà.
– A thằng em. Ông V hô to.
Thằng Hậu éo hiểu sao khúm núm chào ông ý. Chắc ông ở đây mang tiếng gì rồi và thằng Hậu đang tưởng chào nó.
-…..
– Bỏ cái mũ ra, không qua được mắt anh đâu.
– Hề. Anh V.
– Mày chạy đâu hả em? Ông V bỏ ngơ thằng Hậu, sách hai chai ken đi ra chỗ em. Trước ánh mắt ngỡ ngàng rồi thêm sự cay cú của Hậu ml.
– Em chạy đâu.
– Đi đâu nay rồng đến nhà tôm.
– Ai tôm ai rồng?
– Nay bảnh dữ.
– Chuyện em mà lại. Mà tưởng anh chuyển đi đâu hoá ra lên Bắc Giang này à?
– Lên đây không khí thoải mái mà.
– Anh thì sướng rồi.
– Xe mới đẹp đấy.
– Đi mượn đấy. BMW S1000RR.
– Sao mượn?
– Thì gặp ông anh đại gia nên thế đó.
– Chú thiếu tiền à? Nhà giàu vậy lại còn mới có quán coffe à?
– Sao biết?
– Anh mà lại.
Lúc này nhìn ra thì cả đám đều nhìn mình, thôi quên cmn mất, kế hoạch bao lâu của mình.
– Thêm bia nhớ. V
– Ít thôi, em còn đi xe.
– Gặp anh mà chú éo chịu nể mặt.
– Để lần khác.
– Ok.
– Tất cả mọi người đi cùng thằng P hôm nay anh miễn phí nhé.
– Ệt.
– Sao ý kiến gì?
– Vậy tính tiền em.
– Mày có coi tao là anh không.
– Thì là anh nhưng…..
– Không ý kiến thêm. Ok
Ông mang thêm bia ra rồi ngồi luôn xuống nói chuyện.
– Mày đi đâu đây?
– Thì em đi ngang qua thôi, đi chơi với lớp kìa. Lên thăm ông anh lại thế thì em khó sử bm.
– Mày lại thế đi, anh với mày thế à?
– Tại ai hả? Cái lần anh đến quán mẹ em mua đồ mà để tiền lại xong chạy thì sao?………..
Vậy là ngồi với ông V. Lâu ngày gặp nhau ông ngồi nói, kể như chưa từng được nói.
Nhưng chuyện em không ngờ nhất là Nhi ra đứng trước mặt em mắt dưng dưng hỏi:
– Anh xem tôi là gì hả? Chưa kịp trả lời thì Nhi bỏ luôn đi. Em thì cứng họng.
Em cũng đơ luôn chả nghĩ ra cái gì cả. Hằng thì đứng lên huy đọng xuất phát. Chào ông V rồi chuồn.
Vậy là bắt đầu lên đường, Nhi giận tôi ra mặt bỏ đi thẳng một mạch lên xe ngồi, tôi biết lúc này không phải lúc để xin lỗi nên chỉ lẳng lặng ra xe đi theo đoàn.
Vì quá trình đi tạt té quá nhiều nơi nên khi tới nơi đã quá trưa rồi, may là còn tạt vào nhà hàng đặc sản ăn rồi. Hằng tập trung hai lớp lại nói to.
– Vì lên sai kế hoạch nên sẽ tổ chức đi lẻ, chiều thức dậy ai đi đâu thì đi nhưng nhớ báo lại với mọi người ở nhà, các hoạt động tập thể thì mai sẽ bắt đầu.
Em thì cũng không muốn ngủ trưa vì Nhi vẫn giận nên kiếm một chỗ vắng vẻ ngồi. Nhưng là Nhi đang ngồi đó, cứ ngồi trên tảng đá rồi nhặt các viên nhỏ ném về phía mấy gốc cây. Cứ ném mỗi lần là lại một câu.
– Tôi sẽ không thèm yêu anh nữa.
– Anh cứ thử xem.
– Lừa dối tôi, anh đáng chết lắm…..
Hết doạ nạt lại tới trách móc.
– Anh cứ bỏ đi.
– Không thèm quan tâm tui.
– Đồ đáng ghét không chịu xin lỗi……
Em đến bên cạnh, ngồi xuống cạnh Nhi, rồi cứ lấy tay chọc chọc vào hông Nhi, mỗi lần vậy Nhi lại gạt tay ra, nhưng em vẫn kiên trì như vậy. Hết cách rồi
Nhi vẫn bơ đi, không thi gan được nữa tôi vòng tay ôm chặt em vào lòng, cho em úp mặt vào ngực tôi, mặc sức mà đánh đập, cho em khóc hết nỗi buồn đi.
– Anh dấu em chuyện như vậy, hay em chỉ là một phép thử cho anh.
– Anh đã muốn nói….. Nhưng tình cảm của anh là thật lòng.
– Sao anh không nói cho em sớm hơn.
– Anh xin lỗi, tại anh
– Đừng bao giờ dấu em chuyện gì nữa nhé.
– Anh sẽ không bao giờ nữa, một lần là đã quá đủ rồi.
– Anh hứa chứ!
– Anh đã nói rồi. Anh không tin vào lời hứa, anh chỉ tin vào hành động thực tế.
– Da, ck.
Vậy là Nhi dựa vai tôi ngủ ngon lành, tôi cứ ngồi vậy, ít ra mình cũng là chỗ dựa cho Nhi. Mãi rồi Nhi cũng dậy, nhìn em nũng nịu.
– Ck, vk ngủ lâu chưa, mà ck mỏi không?
– Ngủ ngư heo, mỏi chết tôi rồi.
– Sao không gọi vk dậy?
– Mải ngắm gái… Aaaaaaaaa.
– Gái? Hử?
– Con nhợn nào dựa vai tôi ngủ ý.
– Hì vk xin lỗi. Mà ai nhợn hả?
– Nhợn đáng yêu mà.
– Nhưng hông thích.
– Vậy thích gì?
– Heo, nghe vậy dễ thương hơn.
– Ừm heo nhợn.
– Mà muộn vậy rồi lớp đi chơi hết rồi.
– Quên à, chiều nay để cho đi lẻ.
– Ừ ha. Vậy giờ đi đâu ck.
– Vậy đi dạo quanh xem chỗ này nhé.
– Dạ.
Vậy là em dắt Nhi đi dạo khắp loanh quanh khu đấy, thi thoảng cũng bắt gặp một số đám cùng đoàn đi.
Chiều khi đã đi oải chân thì tụ hết về khi sân kho nhà Hậu.
– Hậu ơi. Hằng lên tiếng
– Giờ tắm ở đâu vậy?
– Ừ tý nữa thì quên.
– Vậy giờ sao?
– Mình đã chuẩn bị rồi, các bạn cố gắng vào tắm ở khu của công nhân nhớ. Nóng lạnh đầy đủ với lại đã dọn dẹp đầy đủ.
– Ừ, phiền nhà bạn quá.
– À còn nữa.
– Gì vậy?
– Không đủ hết cho mọi người nên chia nhau ra nhớ.
Vậy là luc lượt kéo nhau đi tắm. Riêng em thì lúc chiều đã tia được một khe suối nhỏ ở chân đồi nhà nó, lẳng lặng một mình mang quần áo đi tắm. Không kêu ai vì thời tiết này có khi bọn nó bảo điên ý. Mà điên thật, nhưng nói thật là bé tới giờ sư phụ bắt chỉ tắm nước lạnh thôi, quen rồi.
Về đến nhà thì mấy thằng cũng đã tắm về, thấy em bọn nó hỏi luôn.
– Thì ra ngoài kia tắm, với lại gặp người quen luôn. Em giơ bộ quần áo bẩn cho bọn nó xem.
– Sao không ra kia tắm với mọi người. S
– Ờ thì không quen.
– Nhà có điều kiện. C
– Con nhà đại gia. Đ
– Công tử có khác. L
Và còn nói xoáy thêm rất nhiều.
Chỉ có hai thằng Q và H thì có vẻ biết em đã làm gì, chỉ cười đểu em.
Đến tối thì cả hai lớp ngồi tụ với nhau bên đống lửa lớn. Công nhận về rừng có khác, đống củi chất mà trăm mạng ngồi quây được xung quanh.
– Mọi người, tối nay mình không chuẩn bị cơm, nên sẽ làm thịt gà với lại có đống lửa nên sẽ ăn gà nướng luôn.
– Gà ở đâu? Q
– Gà nhà mình nuôi, thả đồi đó.
– Nhưng giờ làm sao kịp? H
– Mình đã chuẩn bị rồi.
– Vậy tiền nong thế nào? Hằng hỏi thẳng luôn.
– Không đây là nhà mình mời, không lấy tiền.
– Đại gia keo có khác. S troll.
– Bạn….. Nó cứng họng.
Rồi nó gọi điện cho ai đó, lát sau thì có mấy người mang gà đến.
Rồi bọn rửng mỡ nào lại kêu đàn rồi lôi đâu ra cây guitar. Và tất nhiên sau hội thi thì em lại là đứa ngồi đàn sau cơ số lời gạ gẫm và ép buộc.
– Rồi rồi đàn.
Hát hò hét hú đủ các thể loại, lại còn món gà đồi nướng của gia chủ nữa chứ, hai lớp ngồi mà vui như hội cả tối.
Em thì bị hành xác đàn hơn tiếng đồng hồ. Mãi sau có mấy mạng mới học đàn xin thử thế là mình chuyển luôn.
Nhi lại gần tôi ngồi, lúc đầu chỉ ngồi cạnh, rồi ôm tay tôi, lúc sau đã ôm hẳn ngang ngực tôi rồi dựa đầu vào ngực tôi rồi. Em ngố vậy, em ôm tôi mà em còn phải sợ vậy à? Tôi có cấm được đâu.
– Làm gì đấy? Em troll.
– Ôm ck. Vk lạnh
– Nhưng tôi nóng này, bỏ ra.
– Hông.
– Vậy ngồi đó tôi ra kia này.
– Cho vk ôm đi mừk.
– Lý do.
– Thì vk thích.
– Sao thích?
– Hông biết.
– Hâm.
– Hâm đó thì sao?
– Thì tôi yêu một cô bé hâm. Lúc này Nhi đỏ mặt cúi xuống, nhưng tôi có thể thấy nụ cười hạnh phúc trên môi em. Em cười hạnh phúc là tôi cũng thấy hạnh phúc rồi. Luôn mỉm cười khi bên tôi nhé……
Cứ vậy ngồi ôm em cho đến khi đã thấy hơi khuya. Mọi người đã vào kho ngủ hết, chỉ còn lại tôi và em.
Mới hơn 11h đêm, nhưng cái không khí lạnh lẽo ở đây làm chỉ muốn ngủ sớm thôi.
– Thôi muộn rồi vào ngủ đi, lấy sức chơi mấy ngày đấy.
– Dạ.
Nhưng mãi vẫn không đi vào.
– Ơ kìa vào ngủ đi mà.
– Vk ở đây với ck.
– Đi vào đi cho tui nhờ, lại ốm ra đấy thì chết tui.
– Vk ở đây cơ. Vk hông ốm đâu.
– Nghe lời không? Vào trong ngủ đi.
– Dạ, mặt ỉu xìu
Ra cửa lằm cạnh đống lửa để gác luôn.
Vừa lằm ngủ một lúc thì thấy có động, quay lại thì là Nhi đang chui vào ôm tôi. Giả vờ troll.
– Ơ, ai làm gì đấy?
– Vk.
– Vk nào? Tôi đã cưới ai đâu?
– Vk Nhi mà. Hông trêu vk nữa mừk.
– Làm gì đấy?
– Ôm đi ngủ.
– Bảo vào trong ngủ mà, không nghe lời hả?
– Hông.
– Dạo này hư này, ôm zai, lại còn cãi vậy à?
– Tui ôm ck tui mắc mớ gì mấy người.
– Vậy người tui tui không cho ôm này.
– Cho vk ôm đi mừk, vk hông ngủ đk.
– Không ngại à? Cả lớp kìa.
– Hông, ôm ck ngủ mới ấm.
– Hâm ngoài này thì ấm cái gì?
– Hông ck ấm lắm, không thì vk sưởi cho ck.
– Hâm.
– Hì.
Hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy, phải không?
Để lại một bình luận