Phần 57
Lại nói về chiếc Audi Q5.
Đám đàn em Tiến cùi sau nhiều tháng trời theo dõi mọi hành tung của Thụy Kha nhưng không tìm ra sơ hở để có thể tiếp cận làm Tiến cùi hết sức lo lắng, tiền đã nhận của đại ca đủ rồi mà việc thì chưa xong. Nhưng Tiến cùi với đẳng cấp của mình không hề nản chí, hắn luôn động viên anh em phải thay nhau bám đuôi, chỉ cần một thoáng tách được tên vệ sĩ ra là hành động ngay. Và hôm nay là một ngày đẹp trời. Nhận thấy Thụy Kha vẫn ở trong xe khi vệ sĩ đi vào trong chợ, tên đàn em lập tức hành động, chiếc khăn có tẩm thuốc mê làm Thụy Kha vẫn đang bất tỉnh nhân sự bên ghế phụ.
Khi xe Audi vừa qua khỏi cầu Thăng Long, tên đàn em rút điện thoại ra gọi cho đại ca Tiến cùi:
– Đại ca, em bắt được con bé rồi.
Tiến cùi mừng như bắt được vàng, cuối cùng sau bao ngày lao tâm khổ tứ việc cũng đã thành, hắn truyền lệnh:
– Mày đang chạy đến đâu rồi? Thằng đi cùng mày đâu?
Vừa lái xe, tên đàn em vừa nói điện thoại:
– Em vừa chạy qua cầu Thăng Long, còn thằng Cu Tít đi cùng em đang chạy xe máy theo sau.
– Tốt, đưa ngay về đại bản doanh, báo anh em canh phòng cẩn mật, gặp biến thì cứ như lệ cũ mà làm. Tao đến ngay.
– “Vâng anh”, tên đàn em cúp máy rồi liếc nhìn con mồi đang nằm sõng soài trên bên ghế phụ. Nó chẹp chẹp miệng nghĩ: “Mẹ, con này ngon thật”.
Tiến cùi tắt máy, hắn cần gọi ngay một cuộc, không ai khác chính là ông Toàn.
Thìn phi lên được đến cầu Thăng Long thì chậm lại một chút và rút điện thoại ra định vị xem vị trí chủ tịch đang ở đâu, trên màn hình báo là Thìn còn cách chủ tịch khoảng 10 cây số nữa, hiện đang di chuyển trên đường từ cầu Thăng Long ra Sân bay Nội Bài. Thìn lại để điện thoại trong túi áo ngực rồi vít ga hết ga đuổi theo. Chiếc xe này này chạy hết ga mới lên được tầm 80 cây số một giờ, nếu phải chiếc Harley Davidson thì có lẽ cậu đã đuổi kịp rồi.
Cứ thế, một oto, một xe máy đang tăng hết tốc về một địa điểm tại một vùng nông thôn của huyện Sóc Sơn.
Thìn chạy đến đoạn ngã tư sân bay Nội Bài thì định vị một lần nữa. Giờ này tín hiệu đã không còn di chuyển, nó nằm ở một khu vực bên sườn một ngôi làng, cách vị trí của Thìn khoảng độ 3 cây số.
Thìn bắt đầu một tay cầm điện thoại, một tay lái xe, giờ cậu đã bắt đầu cần hướng dẫn đường đi chính xác rồi.
Khi còn cách vị trí định vị khoảng vài trăm mét, Thìn đỗ xe xuống và quan sát, ở hướng định vị có một nhà xưởng lợp bằng tôn rất rộng, xung quanh là cánh đồng lúa, không có nhà dân. Thìn phán đoán gần như chắc chắn là chủ tịch đã bị bắt về đây. Nhưng nghiệp vụ được học là cậu cần phải bình tĩnh quan sát, nắm chắc địa hình địa vật rồi mới đưa ra phương án tác chiến. Trời cũng đã xẩm tối, Thìn bỏ lại chiếc xe máy vào một bụi cây ven đường, không quên khóa càng khóa cổ để còn có cái mà trả lại cho bác xe ôm già tốt bụng.
Tiến gần hơn một đoạn, Thìn đã nhìn thấy đuôi chiếc xe Audi màu trắng quen thuộc, vậy là chắc chắn Thụy Kha bị nhốt ở đây.
Thìn chọn một hướng tiếp cận từ bên sườn của nhà xưởng, từ hướng cánh đồng, cậu lội bộ men theo bờ mương dẫn nước, vừa lội vừa núp xuống mương, đề phòng có cảnh giới bên ngoài, tránh bị phát hiện.
Đi vòng được ra đằng sau mà không có động tĩnh gì, Thìn yên tâm là chúng vẫn không phát hiện ra mình. Nhìn thấy bên sườn nhà xưởng có một chỗ giống kiểu cửa sổ, cũng bằng tôn, Thìn trèo lên mương nước và quyết định tìm chỗ hở mà quan sát vào bên trong. Nhẹ nhàng trườn mình giống kiểu đặc công, bò được khoảng 30 chục mét thì đã tiến sát tới bên sườn nhà xưởng, Thìn ghé tai vào nghe ngóng động tĩnh, có tiếng nói của rất đông người, nhưng không nghe rõ lắm.
Trời cũng tối hẳn nên Thìn khá dễ dàng ẩn mình, chiếc áo vest đen càng làm cậu như người vô hình trong đêm tối.
Mon men thêm một đoạn đến chỗ cửa sổ, Thìn nhìn thấy một tia sáng hắt ra từ bên trong, là lỗ đinh. Đứng dậy, Thìn ghé mắt vào bên trong.
Chợt cậu thấy thương và xót xa vô cùng, trong một căn xưởng trống rộng đến khoảng 200 mét vuông, Thụy Kha đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, hai tay bị bẻ ngoặt ra đằng sau và trói lại, hai chân bị buộc vào hai chân ghế. Trên miệng của Thụy Kha thì có một cái băng dính dán chặt lại, cô ấy đang giãy giụa, tóc rũ rượi bù xù, ánh mắt thì hoảng sợ tột cùng. Nhưng Thìn cũng phán đoán là chủ tịch chưa có tổn thương gì nghiêm trọng, bằng chứng là cái váy bó vẫn nguyên trên hông, cái áo sơ mi trắng vẫn còn nguyên trên người, mặc dù nhàu nát.
Cách đó khoảng chục mét là một nhóm khoảng 10 tên đang ngồi trên một cái chiếu cói, ở giữa là một thùng bia, có lẽ chúng nó đang uống mừng cho chiến thắng, Thìn nghe tiếng chúng nói chuyện với nhau lung tung không đầu không cuối:
– Con này ngon anh em nhỉ?
– Hà hà hà, tưởng thằng vệ sĩ thế nào, tao cắt phát một. Hà hà hà.
– Địt mẹ, không biết đại ca có cho anh em mình thơm lây giống vụ con Phương Lan á hậu không?
– Vụ con á hậu ấy ngon nhỉ, địt mẹ tao còn nhớ được chơi con ấy sướng đến tận giờ.
– À Cu Tít, mày chuẩn bị máy quay và máy ảnh xong chưa? Tí đại ca đến mà chưa xong là mày no đòn đấy.
– Bố mày làm xong từ nãy rồi.
– Ê, không thằng nào canh cửa à.
– Canh cái địt, ở đây thì ai mà mò được.
– Không lo thằng vệ sĩ tìm ra à, nghe đại ca bảo nó có nghề lắm đấy.
– Lo cái địt, nó tìm ra bằng niềm tin à?
Thụy Kha càng giẫy giụa mạnh hơn khi nghe bọn bắt cóc mình nói chuyện, cô hoảng sợ thật sự khi hiểu phần nào mục đích của bọn chúng, chúng sẽ hiếp cô rồi quay phim chụp ảnh. Thụy Kha không biết giờ này Thìn đang ở đâu, hai tay cô bị trói nên cô không thể bấm vào cái vòng cấp cứu được. Vừa nãy lúc mới bị bắt vào đây có tranh thủ bấm được vài lần nhưng chắc là Thìn không nhận được tín hiệu đâu, Thụy Kha càng lo lắng. Cô khóc thì phải, cô không muốn mình bị như vậy, hiếp không chết được nhưng như thế có khác gì chết đâu, cô còn mặt mũi nào mà gặp lại Thìn, còn mặt mũi nào mà ở bên cạnh người cô yêu nữa. Cứ nghĩ như vậy là Thụy Kha lại khóc, khóc vì lý do đó chứ chưa hẳn vì cô sợ.
Thìn đã nắm được thông tin cần thiết, cậu biết rằng chúng đang chờ người đến, cần phải hành động thật nhanh trước khi có quân tiếp viện. Thìn để ý kỹ cái cửa sổ khung sắt ốp tôn, nó không có chấn xong, mở theo kiểu đẩy từ trong ra ngoài. Mà hình như nó không bị chốt trong. Đây là con đường sáng duy nhất mình đột nhập vào trong, lượng sức mình thì Thìn tin là có thể đối phó được 10 tên này, chúng chắc là không có hàng nóng, cùng lắm chỉ là đao kiếm mà thôi.
Nhẹ nhàng từng chút một, Thìn mở cửa sổ một cách từ từ, khi cửa đã mở được phân nửa, đám lâu nhâu vẫn đang mải nhậu không để ý, nhưng Thụy Kha đã nhìn thấy, Thìn đặt tay lên môi báo hiệu Thụy Kha im lặng, tránh để chúng phát hiện. Rồi không thể bí mật nữa, Thìn mạnh tay đẩy cánh cửa sổ lên cao rồi nhanh như một con sóc, cậu bẩy nhảy lên cửa rồi cúi mình chui qua vào được bên trong.
Gần như ngay lập tức bọn thanh niên phát hiện ra, chúng cũng phản ứng lanh lẹ đứng dậy, nhưng Thìn có lẽ nhanh hơn một chút, cậu chạy về phía chủ tịch trước khi bọn chúng kịp tiếp cận. Thìn chỉ kịp nói một cậu động viên Thụy Kha:
– Thụy Kha, đừng sợ, mạnh mẽ lên.
Thụy Kha chỉ ú ớ trong mồm, gật gật đầu. Rồi Thìn đẩy sát ghế ngồi của Thụy Kha vào sát tường, đứng chắn trước chủ tịch, hướng sự quan sát của mình vào đám thanh niên, mặt thằng nào thằng nấy đỏ gay, tay lăm lăm đao, kiếm, tuýp các loại. Thìn tâm lý chiến:
– Từ từ, các anh biết mình vừa bắt ai không?
Một thằng đại diện:
– Mày là thằng vệ sĩ, khá khen mày tìm được đến đây. Nhưng hôm nay mày phải chết rồi. Đại ca có lệnh, theo lệ cũ mà làm.
Thìn biết không thể dùng miệng lưỡi mà làm bọn này dừng tay, cái “lệ cũ” mà một tên vừa nhắc tới chắc là giết rồi. Thìn giở chiêu cuối:
– Người các anh bắt rất giàu có, nói đi, các anh cần bao nhiêu tiền cũng có thể đáp ứng được. Đừng làm chuyện dại dột.
Nhưng trong thời khắc này, tiền không là gì hết, chúng có tha người thì đại ca cũng xử chúng bằng cái chết thôi. Không còn cách nào khác:
– Đừng nhiều lời, hôm nay mày phải chết.
Nói đi đôi với làm, chúng tỏa ra xung quanh, một mặt tấn công Thìn, mặt khác muốn tiếp cận Thụy Kha, dành lại con tin về phía mình.
Một thằng lao về phía Thìn, con dao chọc tiết lợn nhằm ngực Thìn phi tới. Thụy Kha nhắm tịt mắt lại, tim cô đang đạp cực mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô lo cho Thìn lắm nhưng không biết làm gì, muốn hét lên mà mồm mở không nổi.
Nhưng Thìn không phải dạng dễ bắt nạt gì cho cam, mọi loại võ thuật cậu đều thuộc nằm lòng, đặc biệt là những thế võ của lính biệt kích do các chuyên gia thực chiến hàng đầu thế giới giảng dạy. Thấy mũi dao ngằm thẳng ngực mình lao tới, Thìn uyển chuyển lách người sang một bên rồi bẻ ngoặt tay cầm dao của đối thủ, rất nhanh chóng Thìn nhẹ nhàng cướp được con dao này, cậu đang rất cần nó. Nhưng Thìn không quên một chuyện trong khi đối đầu với đám đông, đó chính là phải loại bỏ đối thủ ra khỏi chiến trường, không để hồi lại, chiêu này là cậu học của Dũng lì, một nhân vật trong truyện mà cậu rất mến mộ.
Thìn cướp được dao thì ngay lập tức chém một được vào bả đùi của hắn rồi tung cước đạp nó văng ra bên ngoài, máu văng tung tóe lên cả chiếc áo vest của cậu, vài giọt máu văng ra sau lưng bắn lên mặt Thụy Kha.
Thụy Kha hé mắt nhìn xem Thìn có bị làm sao không, nhưng nhìn thấy anh vẫn bình thản, trên tay lại có một con dao, đang chỉa về phía đám người lô nhô trực lao vào.
Thấy bạn mình bị nhát chém chí mạng lòi cả xương ra, cả đám dù sao cũng không phải đầu mủ đầu đinh gì cho cam, cũng có chút gờn gợn. Thìn thị uy:
– Tất cả các anh không đánh lại tôi đâu. Biết điều thì chạy đi còn kịp, tôi báo công an rồi.
Gợn thì gợn vậy thôi, nhưng chúng cũng không phải là thanh niên mới bước vào đời. Biết Thìn dọa, hai thằng nữa cũng muốn thể hiện máu mặt trước đồng bọn, chúng cùng lúc xông vào Thìn, một thằng giơ cao thanh kiếm vừa lao vào vừa bổ xuống, một thằng rụt tay cầm con dao nhọn lại phía sau lấy đà xỉa vào Thìn.
Một cái nguy trên đầu, một cái hiểm ở vùng bụng. Thìn cũng như lần trước, cậu bình tĩnh nhảy nhẹ về phía trước tiếp cận thằng cầm kiếm, tóm được tay cầm kiếm, tay còn lại cầm dao chọc tiết cậu vòng qua quặt vào cổ nó chẹn họng, ở thế này Thìn hoàn toàn có thể cắt cổ phát một giết người ngay lập tức, nhưng cậu không làm vậy.
Thằng cầm dao nhọn bị đâm trượt, ngay lập tức nó thu lại rồi đâm thêm một phát nữa vào hướng Thìn vừa nhảy sang. Lúc này trong tay Thìn đã có một lá chắn sống, cậu ghì đầu thằng cầm kiếm và vật nó sang đỡ nhát dao vừa mới đâm tới. Không kịp rụt dao lại, người ta nói không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Vậy là thằng cầm kiếm ăn trọn một cú đâm hết tầm của thằng cầm dao, hắn chỉ kịp hét lên:
– Á Á Á, địt mẹ, mày đâm tao rồi.
Thêm một đối thủ bị chấn thương nặng, Thìn buông tay để nó ôm lấy chuôi dao vẫn còn ngập trong bụng mình. Thìn lập tức nhảy thêm một bước nữa về phía thằng vừa xỉa mình, đồng thời con dao chọc tiết trong tay cậu vút xuống đùi, lại thêm một cái xương đùi trắng hểu lòi ra, máu phun ra xối xả đúng như cảnh người ta chọc tiết.
– Á Á Á.
Chưa kịp hét hết thì nó lại tiếp tục bị một cú nhảy 360 độ của Thìn tạo thành một cú đạp trúng ngực, bắn ra xa nằm cách thằng đầu tiên đúng nửa mét, hai thằng bị vết thương gần như y hệt nhau, bác sĩ sau này chỉ cần chụp chiếu 1 thằng là có thể xử lý cho cả hai thằng.
Thấy ba người anh bị những vết thương cực nặng có thể nguy dẫn đến mất mạng vì hết máu, 7 thằng còn lại chùn chân. Thìn nhận thấy sự lo sợ trong nét mặt của bọn chúng, Thìn nói to để làm nhụt chí chúng thêm một lần nữa:
– Chúng mày muốn chết hết thì vào đây, giờ chạy vẫn còn kịp, muộn là không cứu nổi 3 thằng kia đâu.
Thụy Kha nhìn rõ cận cảnh loạt đánh thứ 2 của Thìn, rất nhanh gọn đã hạ được hai tên, cô vừa được xem một bộ phim hành động bằng con người bằng xương bằng thịt. Từ lúc Thìn làm vệ sĩ cho cô, mới chỉ thấy Thìn đánh nhau có một lần vào ngày đầu tiên mà Thìn đi làm, lúc hai người ở quán miến gà, nay thấy Thìn bình tĩnh trước cả đám người, lại đã hạ được 3 tên trong nháy mắt, cô tận mục sở thị biết được khả năng võ thuật của Thìn, tôi không biết có phải Thụy Kha đang nghĩ: “Mình hời quá ha, có 15 triệu/tháng” không mà thấy đùi cô ấy rung rung.
Để lại một bình luận