Phần 53
No phè phỡn cả hai cái bụng, Thụy Kha ăn bù cho cả ngày hôm nay không bằng, cô xoa xoa vào bụng hài lòng:
– Tôi nấu ăn như vậy được chưa Thìn?
Thìn đang lấy xương cá xỉa răng, cậu động viên chủ tịch:
– Mới học nấu ăn có mấy tháng mà được như vậy là OK rồi. He he he he. Cứ ăn uống kiểu này là phải chăm chỉ tập luyện không béo lên đấy.
Thụy Kha liếc xuống thân mình kiểm tra, không biết có phải mình béo, mình xấu không, đó là phản xạ của phụ nữ, cô buột miệng:
– Béo đâu nhỉ?
– Đấy là nói vậy thôi, Thụy Kha không béo, vừa phải. Đẹp.
Thụy Kha được khen thì híp mắt cười. Thìn xin phép chủ tịch đi việc riêng:
– Thụy Kha này, ăn xong tôi xin phép ra ngoài một chút nhé. Tôi đi có việc riêng. Khoảng hơn tiếng tôi về.
Thụy Kha thôi không cười nữa, người thì vừa về xong, nhìn nhau còn chưa đã, ấy vậy mà đã đòi đi chơi rồi. Khuôn mặt buồn rầu, tiu nghỉu, Thụy Kha khẽ gật đầu:
– Ừ, đi nhanh rồi về.
Sợ Thụy Kha hiểu lầm, Thìn nói ra lý do:
– Tôi đi mua mấy bộ quần áo thôi, ăn mặc tuềnh toàng quá. Xong việc tôi về ngay.
Thụy Kha biết lý do thì không còn sợ gì nữa, cô vui lắm nhưng vẫn giả bộ buồn rầu:
– Cho tôi… đi cùng được không? Ở nhà… một mình tôi buồn lắm.
Thìn thực sự không muốn Thụy Kha đi cùng, cậu không phải ngại dắt chủ tịch đi, cái cậu ngại chính là sợ chủ tịch lại trả tiền hộ mình. Như có thần giao cách cảm đoán được ý Thìn, Thụy Kha bẽn lẽn:
– Đi mà… tôi chỉ đi cùng thôi. Thìn mua gì thì mặc kệ Thìn. Tôi không can thiệp được không?
Thấy chủ tịch đã nói như vậy, để nàng ở nhà một mình kể cũng tồi tội. Thìn miễn cưỡng gật đầu.
Vừa gật đầu xong cái đã thấy Thụy Kha đổi thay nét mặt sang vui như trẻ vừa được cho quà, phụ nữ đúng là trở mặt còn nhanh hơn cả người ta trở bàn tay.
Vậy là thanh niên Quảng Bình là chở nữ doanh nhân Việt Kiều Mĩ trên chiếc Harley Davidson vòng vèo ở phố cổ Hà Nội. Thụy Kha chỉ việc ngắm phố phường thôi, còn mặc Thìn đưa đi đâu thì đi. Đã có giao hẹn rồi chứ nếu để cô chủ động thì lên thẳng Tràng Tiền Plaza cho nhanh hoặc bèo nhất cũng phải là Vincom Bà Triệu. Khốn nỗi lên đấy thì chưa chắc Thìn đã mua nổi cái quần sịp.
Vào một cửa hiệu nhìn cũng tương đối, trong đó có đủ các loại quần áo nam, giầy dép và phụ kiện. Thìn đẩy cửa bước vào, Thụy Kha lẽo đẽo theo sau.
Thìn bước đến ngay một khu treo toàn bộ đồ vest, hôm nay cậu dự định dành ra khoảng chục triệu để mua vài bộ đồ vest, cho hợp với nghề vệ sĩ bảo vệ doanh nhân của mình, cũng là trông cho nó bớt cọc cạch với vị chủ tịch xinh đẹp quý phái của mình. Cơ bản nhất vẫn là nghề nghiệp thôi, chứ không phải đú với đời, càng không phải cố gắng để đú với Thụy Kha.
Thụy Kha vẫn lẳng lặng theo sau, cô tủm tỉm ở đằng sau vì biết Thìn chọn vest. Cô hài lòng lắm, chính bản thân muốn Thìn mặc kiểu như vậy, muốn mua cho hắn từ lâu lắm rồi, nhưng cô biết tính Thìn, nếu cô nói ra hoặc chủ động thì sẽ làm hắn tự ái. Ơn giời, hôm nay là tự hắn.
Việc đầu tiên của việc Thìn chọn đồ chính là nhìn vào mác, nơi có gắn giá tiền. Đồ ở đây nhìn thì đẹp, chất vải cũng rất tốt nhưng mỗi tội giá hơi mắc, bộ nào bèo nhèo nhất cũng hơn 6 triệu, có bộ còn mười mấy triệu lận. Thìn nâng lên đặt xuống biết bao nhiêu bộ nhưng chưa dám quyết. Cậu tặc lưỡi nhặt một bộ giá hơn 8 triệu mang vào trong phòng thay đồ.
Thụy Kha muốn vào lắm nhưng ngại nên đành đứng ngoài đợi.
Vài phút sau, một người hoàn toàn khác bước ra, một người đàn ông lịch lãm nhưng không kém phần trẻ trung hiện lên trong mắt Thụy Kha. Thìn đang diện trên người một bộ vest đen, áo sơ mi trắng không đeo cà vạt, bộ áo như được may đo dành riêng cho Thìn. Thoáng ngỡ ngàng vì sự đẹp trai, cuốn hút của Thìn, Thụy Kha mãi mới lắp bắp được câu khen tự đáy lòng mình:
– Đẹp phết.
Thìn nhìn vào trong gương và cũng hài lòng với bộ đồ. Ai bảo chỉ có đàn bà mới thích làm đẹp, đàn ông cũng thích lắm chứ bộ. Ngắm mình xong xuôi, Thìn nói với Thụy Kha:
– Tôi mặc bộ này đi làm vệ sĩ cho Thụy Kha nhé? Thấy được không?
Thụy Kha chỉnh lại một chút ở cổ áo vest, vừa rồi Thìn gập chưa đúng nếp cổ. Trông cô giờ như đang là người vợ chỉnh áo cho chồng trước khi đi làm, hành động này làm Thìn có chút bối rối, cũng làm cho Thụy Kha có chút hồi hộp:
– Thìn mặc cái gì cũng được hết, tôi không có quan trọng chuyện ăn mặc. Nhưng mặc kiểu này nhìn đẹp thật. Mua bộ này đi, chọn thêm mấy bộ nữa.
Thìn thấy chủ tịch ưng thì đã quyết. Cậu vào lại trong phòng thay đồ.
Một lúc sau, Thìn mang bộ này ra bàn thanh toán:
– Em đóng gói bộ này vào cho anh, anh chọn thêm mấy thứ nữa rồi thanh toán một thể.
Vậy là Thìn đi chọn cho mình một đôi giày da đen bóng lộn, một cái thắt lưng da. Đang chọn đồ thì Thụy Kha lại gần giật giật vào gấu tay áo, cô như đang xin phép một điều gì đó, di di một chân xuống nền đá hoa, Thụy Kha nói khẽ như sợ Thìn giận:
– Thìn này… cho Thụy Kha… cho Thụy Kha mua tặng Thìn một ít đồ nhé. Được không?
Cái câu “được không?” Thụy Kha nói trề môi kéo dài ra như kiểu sắp khóc, nhìn đến là tội nghiệp. Thìn không muốn thế:
– Nhưng…
Thụy Kha đỡ luôn lời:
– Một ít thôi… Một tí thôi không nhiều đâu. Đi mà… Đi mà… Là người ta mua tặng vệ sĩ của mình thì có sao đâu mà.
Vừa nói mà Thụy Kha vừa giật mạnh gấu áo, vừa vẩy vẩy cái mông đít nhìn phát ghét, giọng nói thì điệu chảy nước ra. Mấy chị bán hàng nhìn thấy cảnh này thì lấy làm lạ, từ hồi mở cửa hàng chưa thấy bao giờ. Người ta chỉ thấy phụ nữ mè nheo đòi bạn trai mua đồ thôi, đằng này thì ngược lại.
Thấy Thìn vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ, Thụy Kha biết nếu mình cố thêm chút nữa chắc được, cô lại làm nũng:
– Đi mà Thìn. Chiều người ta một lần này thôi.
Và kế mỹ nhân phát huy tác dụng, Thìn thực tâm là không muốn dùng tiền của chủ tịch mà mua đồ dùng cá nhân, nhưng ở trong hoàn cảnh này, cậu cũng không thể để chủ tịch năn nỉ như con nít trước bao ánh mắt của nhân viên bán hàng, cậu nói:
– Ừ, nhưng ít thôi đấy.
Thụy Kha nhảy cẫng lên thiếu điều ôm hôn thắm thiết Thìn một cái:
– Hihiihihihi, Thìn chọn giầy và thắt lưng đi, kệ Thụy Kha tự chọn. Hihihihihii.
Nói xong cô lủi đi mất, để lại Thìn cái tủm tỉm vì hành động dễ thương nữ tính của chủ tịch. Các cụ nói mật ngọt chết ruồi quả không sai.
Thìn đặt đôi giày da đen và cái thắt lưng màu đen lên bàn lễ tân để thanh toán thì thấy Thụy Kha tay không lại gần:
– Xong chưa, tôi xong rồi. Hì hì hì hì.
Thìn thấy Thụy Kha tay trống không thì hỏi:
– Ơ, sao bảo mua đồ tặng tôi.
Thụy Kha vẫn cười cười:
– Hì hì hì, xong rồi, tí nữa người ta chuyển đến nhà, còn phải sửa một chút nữa mới xong. Kìa, thanh toán tiền đi còn về.
Thìn mở ví ra đếm tiền, đúng như dự toán của cậu, hơn 10 triệu một chút.
Thìn và Thụy Kha về đến nhà cũng là gần 9 giờ tối. Vào đến cửa thì Thụy Kha nói:
– Thìn lên nhà trước đi, tôi ở đây đợi người ta mang đồ đến.
Thìn lên phòng mình trước.
Một lúc sau có tiếng bấm chuông, một chiếc ô tô con trước cửa nhà Thụy Kha, là nhân viên của cửa hàng quần áo vừa mới bấm chuông.
– Em bê vào đây cho chị.
Cô nhân viên cùng 2 người nữa kệ nệ bê 3 thùng carton to vào đặt giữa phòng khách. Xong xuôi, cô nói:
– Thay mặt cửa hàng, chúng em cảm ơn chị đã mua đồ của chúng em. Từ khi mở cửa hàng đến giờ, chúng em chưa bao giờ có một khách hàng mua cùng một lúc nhiều đồ đến như vậy. Chưa bao giờ có bill nào hơn 150 triệu cả.
Nhưng Thụy Kha còn đang lo lắng trong lòng:
– Không có gì cả, thôi các em về đi muộn rồi. Chị còn đang lo anh nhà chị mắng vì mua nhiều quá đây này.
– Vâng, chúng em xin phép ra về ạ, chúc anh chị hạnh phúc.
Câu chúc này được à nha:
– Cảm ơn em.
Nhân viên cửa hàng ra về, lúc này Thụy Kha mới thực sự lo lắng, cô bê một thùng kệ nệ từng bậc cầu thang đi lên. Định gõ cửa phòng Thìn thì nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, biết là Thìn đang tắm nên cô tự mở cửa đi vào.
Bóng Thìn trần truồng phản chiếu qua tấm kính mờ cửa nhà vệ sinh, Thụy Kha thoáng chút thất thần nhưng nín nhịn mà bê đồ lại gần tủ quần áo. Cô cẩn thận treo từng bộ, từng bộ, từng bộ lên móc.
Thùng thứ 2.
Thùng thứ 3.
Khi công việc vừa kết thúc, chưa kịp đóng cửa tủ lại thì Thìn mở cửa nhà vệ sinh bước ra, thấy Thụy Kha đang ở trong phòng mình, cậu chưa kịp mặc áo nên vẫn để mình trần, tóc vẫn còn hơi ướt, một vài giọt nước còn đọng lại trên khuôn ngực.
– Thụy Kha, Thụy Kha làm gì ở đây?
Thụy Kha như ăn trộm bị bắt quả tang:
– Tôi… Tôi… treo đồ cho Thìn, người ta vừa mới mang tới.
Nói xong Thụy Kha đóng cửa tủ lại như sợ Thìn nhìn thấy. Thìn nghi ngờ tiến lại gần tủ quần áo của mình, anh vẫn để mình trần, mùi hương cơ thể thơm nồng toát ra bay vào mũi Thụy Kha.
Thìn mở cửa ra, cậu không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Ngăn thứ nhất là đếm sơ khoảng chục bộ vest, toàn là bộ mà Thìn xem giá mười mấy triệu cả. Ngăn thứ hai chưa đầy quần âu, áo sơ mi, áo phông có cổ. Ngăn thứ 3 thì là những chiếc quần bò lửng, áo cộc tay, áo ba lỗ, lại còn xếp ngay ngắn rất nhiều đồ lót nam nữa.
Thụy Kha lúng túng đứng như trời trồng. Thìn quay lại nhìn vào mắt Thụy Kha:
– Thụy Kha, từng đây mà Thụy Kha bảo là một ít thôi sao. Thụy Kha bê cả cửa hàng người ta về à?
Bi tra khảo dã man, Thụy Kha không chịu được đành khai thật, cô cúi gằm mặt mình xuống lí nhí:
– Vẫn còn… mà.
– “Thụy Kha ơi là Thụy Kha. Thụy Kha biết tính tôi rồi mà. Tôi không phải kẻ ăn xin”, Thìn căng giọng như mắng.
Thụy Kha khụy chân ngồi thụp xuống giường, cô như trực khóc vì bị bắt tội. Thìn vẫn chưa dừng lại, tính cố chấp và lòng tự trọng của mình bị xâm phạm, Thìn đâm ra nổi nóng:
– Thụy Kha có biết là nhà tôi rất nghèo, bố mẹ tôi già rồi vẫn phải còng lưng đi cào muối, anh chị tôi cũng một nắng hai sương mới đủ cơm ăn áo mặc. Nhưng từ nhỏ tôi được bố mẹ dạy rằng có nghèo đến mấy cũng đừng để mình trở thành một thằng hèn. Thụy Kha vừa biến tôi thành một thằng hèn đấy Thụy Kha có biết không?
Nghe Thìn mắng mình thì Thụy Kha cũng không còn nũng nịu nữa, cô thấy giờ đây mà mè nheo sụt sịt không còn thích hợp nữa, cô đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Thìn, nói giọng cũng đanh đá ra trò:
– Đấy là tự bản thân Thìn nghĩ như vậy thôi. Thìn có xin tôi đâu, là tôi tự mua đấy chứ. Quần áo chỉ là vật ngoài thân, không là cái gì hết. Tôi có quyền được mua cho vệ sĩ của mình, người đã không tiếc cả tính mạng của mình mà hút máu độc cứu tôi, người đã dám một mình xông vào nhà máy với cả nghìn công nhân cứu tôi, người mà tôi đã… TÔI LÀM NHƯ VẬY CÓ GÌ SAI?
Nói xong thì Thụy Kha như hết sức chịu đựng, cô òa khóc nức nở:
– Hu hu hu hu. Có thế mà cũng mắng người ta. Không thích thì vứt hết đi. Vứt hết đi. Hu hu hu hu.
Thụy Kha thật là một cao thủ trong các cao thủ, cô sử dụng liên hoàn cước cương nhu phối hợp đánh gục một người có bản lĩnh cao cường là Thìn.
Thìn cũng tự mình ngẫm lại, cậu cũng chưa phạm phải lẽ sống của chính mình, không đi xin. Thụy Kha cũng chỉ là có lòng tốt mới mua đồ cho mình, cô ấy bản thân cũng là thấy cần phải báo đáp sau những gì mà mình đã làm cho ấy, chuyện đơn giản chỉ có vậy. Mà nghĩ cho đúng thì “quần áo chỉ là vật ngoài thân”, có cũng được mà không có lại càng hay. Cũng tại bản thân mình suy nghĩ chưa thấu đáo nhìn nhận ra bản chất vấn đề. Thấy mình nóng giận có phần sai, Thìn bắt đầu hối lỗi.
Cậu tiến lại phía Thụy Kha vẫn đang sụt sịt ngồi ở mép giường như một con mèo hen, sức mạnh từ đâu ra làm cậu bạo dạn đặt hai tay lên vai chủ tịch, hai người cũng đủ gần nhau để có thể làm được cái việc đó, đến mình trần ôm nhau ngủ cả đêm cũng đã làm rồi thì đặt tay lên vai có gì là không được.
Đôi tay Thìn đặt lên đôi vai đang rung rung của Thụy Kha, cậu hối lỗi:
– Tôi hiểu rồi. Thụy Kha… xin lỗi. Đừng khóc nữa!
Thụy Kha cảm nhận rõ hơi ấm từ tay Thìn truyền qua vai mình, cô biết mình đã ra chiêu chuẩn xác, cô đứng dậy song song với Thìn rồi đấm bùm bụp vào ngực trần của hắn, giọng vẫn còn đanh đá cá cày lắm, lại còn vẫn vương tiếng khóc chưa dứt nữa mới chết con nhà người ta chứ:
– Hix hix hix, bụp bụp bụp, chỉ giỏi bắt nạt em. Hix hix hix.
Nói xong biết lỡ lời, Thụy Kha ngượng ngùng, cái đấm cũng nhẹ đi trông thấy. Để không bị đấm thêm nữa, Thìn nắm lấy cổ tay Thụy Kha rồi khẽ nói:
– Thụy Kha có muốn nghe tôi kể về quê hương mình không?
Thụy Kha gật đầu. Thìn tiếp lời:
– Lên sân thượng đi, tôi sẽ kể cho Thụy Kha nghe về nơi tôi sinh ra. Từ Tết đến giờ tôi chưa về. Tôi rất nhớ nhà.
– “Thìn lên trước đi, tôi tắm xong rồi lên”, Thụy Kha giằng tay Thìn ra rồi chạy vụt ra khỏi phòng, chỉ chậm vài giây thôi là cô đã không kiềm chế được bản thân mà ôm chầm lấy tấm thân trần của Thìn rồi.
Để lại một bình luận