Phần 78
Sáng hôm sau, Thìn và Thụy Kha thức dậy đi xuống dưới cầu thang thì đã thấy nức mũi mùi thức ăn, là do Nụ dậy sớm chuẩn bị.
– “Oa, là em nấu đó hả?”, Thụy Kha trầm trồ vì trên bàn là cơm nóng, canh nóng, thịt kho tàu.
Nụ cũng cười theo vì được khen:
– Vâng, em đi chợ sớm mua đồ về nấu ăn.
Thìn đang đói thấy rõ, tối hôm qua làm một nháy với Thụy Kha. Sáng nay lúc dậy cũng làm thêm chập nữa. Thụy Kha giờ đã không còn đau bướm mỗi lần bị anh địt nữa. Có lẽ lồn Thụy Kha đã quen rồi hay sao hay ý:
– Nhìn có vẻ ngon đấy, không biết ăn có ngon không?
Nụ nhìn anh Thìn nói:
– Anh chị ăn thử đi, em mà nấu không ngon anh chị dạy thêm cho em.
Và cả ba người ăn sáng, một bữa ăn giản đơn nhưng rất là ngon, có lẽ cảm giác ngon nhất là Thìn và Thụy Kha, hai kẻ vừa mới lao động khổ sai xong.
Ăn xong, Thụy Kha nói Nụ ở nhà, sau đó cô và Thìn lên xe đến nhà Mai Ngọc.
Mai Ngọc ở một căn hộ trên tầng 18 của một chung cư quận Thanh Xuân. Mai Ngọc cũng mới lên Hà Nội hôm qua, lên đến nơi cô đã nhắn tin cho chủ tịch rồi.
Thụy Kha bấm chuông, Thìn ở ngay sau lưng. Một lúc sau, người ra mở cửa là Mai Ngọc. Cửa vừa hé ra, Mai Ngọc ôm miệng ngạc nhiên:
– Chủ tịch, anh…
Mai Ngọc không dám thốt ra tiếp câu nói cho nó đầy đủ. Thụy Kha chen vào:
– Anh Thìn tỉnh được mấy hôm rồi. Bé Cún đâu?
Thìn cũng sốt ruột muốn gặp con, anh chỉ liếc nhìn Mai Ngọc một cái rồi thôi. Mai Ngọc có xinh không? Thụy Kha mười thì Mai Ngọc cũng được bảy tám phần chứ không kém. Nhưng trái tim Thìn đã dành trọn cho Thụy Kha, anh không phải là người lăng nhăng, cũng không phải là người tham lam muốn ăn mía cả cụm. Lâm vào tình hình này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Mai Ngọc mở rộng cửa để hai người vào:
– Thưa chủ tịch, bé Cún ở trong nhà ạ. Em vừa ru bé ngủ xong.
Thụy Kha đi đầu, Thìn theo sau, Mai Ngọc đóng cửa đi cuối cùng. Thụy Kha dường như đã quá quen thuộc căn hộ này, cô đi thẳng vào phòng ngủ của Mai Ngọc, cô đoán bé Cún đang ở trong đó. Thìn cũng bước theo.
Bé Cún đang nằm trong một cái nôi cạnh giường ngủ. Thụy Kha quỳ xuống bên cạnh nôi, cô chạm nhẹ vào má bé cưng nựng:
– Cún ơi, mẹ Kha dẫn bố Thìn đến cho con rồi này. Mẹ thực hiện được lời hứa với Cún rồi nhé.
Thìn nhìn thấy một em gái mặc bộ váy màu hồng, tóc bé lưa thưa mượt mà, khuôn mặt sữa bầu bĩnh, sống mũi cao, khuôn miệng chúm chím, má hồng, đôi mắt bé nhắm lại vì đang trong giấc ngủ. Bé rất xinh.
Thìn lại gần cái nôi, cậu ngồi phía đối diện với Thụy Kha. Đặt ngón tay trỏ mình vào bàn tay của bé. Như một phản xạ của tay, bé nắm chặt tay lại ôm lấy ngón tay Thìn. Có người cha nào nhìn thấy đứa con mình lại không xúc động cơ chứ, là giọt máu của mình đây mà, bé còn rất xinh, rất dễ thương nữa:
– Con gái của bố!
Câu nói của Thìn làm Mai Ngọc đứng ở cửa òa khóc chạy ngược ra phía phòng khách. Cô không hòng danh phận gì cho bản thân mình. Cái lần cô không làm chủ được bản thân không nói làm gì, lúc đó chỉ có cơn nứng lồn là làm chủ thôi.
Nhưng cái lần cô quyết tâm giữ lại đứa con này cũng là lúc cô mong mỏi hơn bao giờ hết rằng đứa con cô cũng được đủ đầy mẹ cha giống như bao đứa trẻ khác được sinh ra trên cõi đời này.
Nay thấy anh Thìn gọi con gái mình là con, xưng bố.
Cô òa khóc vì sướng sung, vì hạnh phúc của con chứ không phải vì bản thân mình.
Nếu anh Thìn vì giận mình mà không nhận con cô cũng không có cớ gì mà trách anh.
Anh hoàn toàn có thể phũ mà nói với cô: “Chuyện do cô làm, cô phải tự chịu trách nhiệm”, nhưng anh đã không làm thế, anh đã nhận con của mình.
Mai Ngọc biết, chuyện này ít nhiều có tác động của chủ tịch.
Đôi mắt đen láy của bé Cún mở ra vì thấy động, bé mở mắt nhưng không khóc tẹo nào. Bé nhìn sang bên phải thấy mẹ Kha, bé ngoảnh đầu nhìn sang bên trái thấy bố Thìn, và bé mở cái miệng chúm chím của mình ra như phản xạ của em bé thôi nôi tỉnh dậy đòi ti mẹ, cũng có thể cái chúm chím ấy là một nụ cười.
– Cún của mẹ dậy rồi à? Ui dễ xương quá, Cún của mẹ Kha dễ xương quá. Mẹ bế Cún nào. Bé dậy chào bố Thìn đi. Bố Thìn yêu bé lắm đấy.
Thìn mỉm cười vì cả nét dễ thương ngộ nghĩnh của bé Cún, cũng là mỉm cười vì tình cảm mà Thụy Kha dành cho con gái của mình.
Thụy Kha bế bé Cún ra ngoài phòng khách, Thìn cũng đi ra theo.
Giờ cả ba người đã ngồi ở cái ghế salon, Thụy Kha nựng nựng vào má bé Cún rồi nói, hôm nay đến đây, trước nhất là để cha con nhận nhau, nhưng sau là Thụy Kha cũng muốn ba mặt một lời để xem quyết định của Thìn như thế nào. Cô nói với Mai Ngọc:
– Mai Ngọc, chuyện bé Cún chị đã nói với anh Thìn rồi. Như chị đã nói với em, mọi quyết định thế nào là do anh Thìn. Giờ em nói trước đi.
Mai Ngọc cúi gằm mặt xuống nhìn bàn chân của mình, cô không dám đối diện với anh. Nhưng chủ tịch đã nói vậy thì cô đành lí nhí:
– Chủ tịch, anh Thìn. Chuyện này hoàn toàn do lỗi của em. Bây giờ chủ tịch và anh quyết định như thế nào em cũng xin chịu cả. Chỉ xin chủ tịch và anh đừng bắt mẹ con em phải xa rời nhau.
Là Mai Ngọc sợ một viễn cảnh có thể xảy ra, rằng anh Thìn sau khi nhận con thì sẽ mang con của mình đi mất. Đó là điều cô sợ nhất. Nhưng làm người ai nỡ làm thế. Thìn nhìn bé Cún nói:
– Mai Ngọc, chuyện đã qua anh không nhắc lại nữa. Đúng sai thế nào em cũng đã hiểu ra, Thụy Kha hôm qua đã nói cho anh biết cả rồi. Người anh yêu và muốn lấy làm vợ chỉ có Thụy Kha. Anh không thể vì chuyện này của mình mà phụ tình cô ấy. Nhưng anh cũng là cha bé Cún… anh cũng mong em để anh được làm tròn bổn phận của một người cha. Anh cũng sẽ cố gắng hết sức mình để bé Cún có được một cuộc bình thường như bao đứa trẻ khác. Còn với em, anh cũng thể gượng ép bản thân để làm gì khác được, chuyện tình cảm không thể gượng ép. Em hiểu ý anh không?
Thụy Kha thở phào, vậy là anh đã lựa chọn ở bên cạnh mình, cũng không từ chối trách nhiệm làm cha. Đó chính là điều cô muốn và coi là toàn vẹn nhất trong hoàn cảnh này. Cô sợ nhất chính là anh bác bỏ trách nhiệm làm cha đứa bé, con người như vậy thật là không xứng với tình cảm của cô.
Mai Ngọc cũng không thể mong gì hơn, hiện tại như vậy đối với cô đã là quá tốt rồi, cô vẫn được bên con, con cô vẫn có mẹ lại có cả cha, lại được chủ tịch thương yêu. Thôi chuyện hiện tại như vậy là được rồi, còn tương lai thế nào đành nước dâng đến đâu thuyền nổi đến đấy vậy. Cô khẽ gật đầu:
– Vâng, em hiểu rồi. Em cũng chỉ mong điều ấy thôi. Em không mong có danh phận gì với anh cả, anh và chủ tịch đã tha lỗi cho em, lại còn nhận con nữa là em hạnh phúc lắm rồi, không mong gì hơn.
Mai Ngọc nói xong thì Thụy Kha thêm vào:
– Anh này, em cũng là mẹ của bé Cún. Cả em cũng sẽ cùng anh và Mai Ngọc nuôi bé Cún thật tốt nhé. Em nghĩ thế này anh ạ, con cái là lộc trời cho. Con đến với mình theo cách nào đi chăng nữa cũng là cái duyên cái số, đều như nhau cả mà thôi. Còn chuyện với Mai Ngọc để từ từ em liệu.
Thụy Kha đang ngầm tính trong đầu chuyện tương lai của Mai Ngọc, chuyện danh phận của Mai Ngọc. Chuyện này mới thực sự là lớn, cần thời gian để suy tính thiệt hơn rất nhiều thứ. Nhưng hiện tại như vậy là tốt rồi.
Thìn gật đầu đồng ý, Mai Ngọc cũng vậy, cuộc sống của cô từ lâu đã do chủ tịch sắp xếp. Cô có được ngày hôm nay cũng phần lớn là do chủ tịch, từ một cô gái ở tỉnh tốt nghiệp Đại học xong cố gắng bám trụ lại thành phố, rồi may mắn xin được việc làm là thư ký cho chủ tịch. Nay cô đã trưởng thành lên rất nhiều, là tổng giám đốc một công ty tầm cỡ quốc gia, đã mua được nhà riêng, nay lại còn có một đứa con gái dễ thương nữa. Còn đối với anh Thìn mà nói, cô có yêu anh nhưng trước cũng như nay chỉ là thứ tình yêu đơn phương, một phía, chưa bao giờ cô hy vọng rằng tình yêu của cô sẽ đơm hoa kết trái cả.
Thụy Kha nói tiếp:
– Chị thấy như thế này, em ở đây có một mình. Ở quê anh Thìn có một đứa em tên là Nụ, chị mới đón lên hôm qua. Con bé ngoan ngoãn lại rất biết việc, để chị cho Nụ sang đây ở phụ giúp em trông bé nhé?
Mai Ngọc nghe chủ tịch nói vậy thì đúng là mừng như bắt được vàng, cô ngoài con ra vẫn còn công việc nữa, vả lại như đã trở thành một phản xạ, mọi thứ cô đều tin và nghe theo sự sắp xếp của chủ tịch:
– Vâng ạ, được như vậy thì tốt quá ạ.
Thụy Kha quay sang hỏi Thìn:
– Như vậy có được không anh?
Thìn gật đầu đồng ý.
Thụy Kha không đơn giản như vậy, cô cũng có ý để Mai Ngọc sang ở luôn nhà mình cho tiện, vừa để anh Thìn và mình được gần bé Cún đỡ phải chạy đi chạy lại. Nhưng thời điểm này cô tính toán trong đầu là chưa thích hợp, bởi lẽ cô chưa có con, cô tin vào anh Thìn nhưng chưa thực sự tự tin vào bản thân mình sẽ giữ được tình cảm của anh trọn vẹn, chuyện người đàn ông vì yêu con rồi có tình cảm lây sang mẹ của nó không hiếm ở trên đời này.
Thụy Kha cũng dần hình thành trong đầu một tư tưởng sắp xếp để Mai Ngọc sẽ là “một người vợ” không chính thức của Thìn, nhưng chuyện đó quả là khó khăn với chính bản thân cô. Cô liệu có đủ bao dung, liệu có đủ rộng lượng và bản lĩnh để làm chuyện đó không? Đó là chuyện của tương lai.
Còn đối với hiện tại, chuyện cô sắp xếp Nụ sang đây ở với Mai Ngọc cũng là có lý do sâu xa của nó. Trước và đương nhiên là quan trọng hơn cả, chính là việc Nụ sẽ hỗ trợ Mai Ngọc chăm bé Cún. Sau đó cũng chính là một việc thể hiện trách nhiệm của mình và anh Thìn đối với con. Cô và anh cùng lắm cũng chỉ tuần vài buổi sang chơi với con, không thể thường xuyên chăm sóc được. Nhưng sâu hơn cả chính là cô muốn Nụ giám sát Mai Ngọc, hiện thời cô chưa chấp nhận Mai Ngọc là vợ lẽ của anh Thìn nhưng cũng không thể chấp nhận chuyện Mai Ngọc có người đàn ông khác.
Nhưng nhân tính không bằng trời tính, chuyện cô để Nụ sang đây chính là một bước ngoặt cho cuộc đời của Mai Ngọc và của chính Nụ.
Vậy là mọi việc đã ổn thỏa, Thụy Kha ở lại còn Thìn thì đánh xe về nhà đón Nụ sang nhà Mai Ngọc luôn lúc đấy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Mọi chuyện đi vào ổn định, Mai Ngọc vẫn ngày ngày đi làm, tối… con. Nụ vẫn hoàn thành rất tốt công việc của mình, bé Cún lớn nhanh và rất ngoan. Thìn và Thụy Kha vẫn cách ngày lại chạy sang chơi với con, hai người cưng bé Cún lắm. Tất cả quần áo, đồ ăn thức uống của bé đều được chính tay Thụy Kha mua sắm từng thứ một.
Nhưng sóng yên bể lặng cũng là dấu hiệu của một cơn bão. Sóng gió cuộc đời vẫn đến để thử thách Thụy Kha và Thìn. Gần hết tháng Giêng Âm lịch thì có một sự kiện như thế này.
Chả là thành phố Hà Nội có một buổi gặp mặt đầu xuân với các lãnh đạo doanh nghiệp trên địa bàn, và tất nhiên Thụy Kha được mời ở hàng ghế VIP rồi, cô là chủ tịch một doanh nghiệp lớn, lại nằm trong top 50 người giàu nhất thị trường chứng khoán.
Lãnh đạo thành phố biểu dương tinh thần của các doanh nhân, cảm ơn các doanh nhân đã đóng góp vào sự phát triển của đất nước nói chung và của thành phố nói riêng.
Lãnh đạo cũng hứa sẽ tạo điều kiện hơn nữa để các doanh nghiệp được phát triển mạnh hơn nữa.
Cuối buổi gặp mặt là một tiệc buffet, Thìn tất nhiên ở bên cạnh Thụy Kha rồi, cô không giới thiệu với mọi người Thìn là vệ sĩ, cô tự tin và hãnh diện giới thiệu Thìn là bạn trai của cô. Đa số những người ở đây đều biết Thìn là ai, xuất thân… trò thực sự là gì, chuyện anh một mình chống lại chục tên để bảo vệ Thụy Kha trong nhà xưởng, rồi chuyện anh đỡ viên đạn cho Thụy Kha rồi sống thực vật cả năm trời đã một thời là chủ đề nóng hổi trên khắp các mặt báo.
Nhưng có một người mà cả hai không nên gặp, đó là Kim, đại diện cho Tập đoàn đa ngành Kim Ngân. Kim hiện thời đang là Tổng giám đốc tập đoàn, chỉ còn một bước nữa hắn sẽ thực sự nắm quyền, lên làm chủ tịch hội đồng quản trị thay người cha nay đã đến tuổi về hưu.
Cùng là doanh nghiệp lớn với nhau trên thành phố, đương nhiên Kim đã được nghe nói và đọc về Thụy Kha. Nhìn Thụy Kha trên báo mạng, Kim không khỏi trầm trồ về nét đẹp quyến rũ, về thân hình gợi cảm cảm của Thụy Kha.
Nhưng đó chưa phải là lý do chính mà hắn muốn tiếp cận Thụy Kha, lý do chính phải là thằng nhà quê tên Thìn.
Nó chỉ là một thằng nhà quê võ biền, không hiểu sinh vào giờ nào mà trước thì yêu vợ mình, mình đã phải làm đủ mọi cách để cướp được Trâm Anh từ tay nó.
Nay nó lại có phúc làm bạn trai của một nữ chủ tịch xinh đẹp giàu có Thụy Kha.
Một lần nữa Kim ghen tức lồng lồn, hắn một lần nữa rắp tâm cướp Thụy Kha ra khỏi tay Thìn, hắn muốn chứng minh cho Thìn biết, quê thì mãi mãi là quê, nghèo thì sẽ mãi mãi đi đôi với hèn.
Kim cầm ly rượu vang lại gần Thụy Kha, cô xinh đẹp quyến rũ trong một bộ đầm váy đầm, Thụy Kha đang nói chuyện với Thìn mà chẳng thèm đi giao lưu giống như bao người ở đây. Kim lịch thiệp:
– Xin chào chủ tịch công ty Hưng Thịnh, nghe danh đã lâu mới có dịp gặp mặt.
Kim nâng ly rượu về phía Thụy Kha, hắn coi Thìn là không khí đang ở cạnh Thụy Kha.
Thụy Kha đang nói chuyện với người yêu, thấy có người đến phá đám thì khó chịu trong lòng, nhưng là một doanh nhân chính cống, phép lịch sự trong giao tiếp của cô đã là chuyên nghiệp tầm quốc tế rồi. Đưa ly rượu lên nhưng không chạm cốc, Thụy Kha hỏi:
– Không biết quý ông đây là…
Thìn chăm chú quan sát, người này cậu chưa gặp mặt bao giờ. Đúng là Thìn chưa bao giờ chạm mặt Kim.
Kim đặt một tay vào vạt áo vest của mình, ra dáng một quý tộc phương Tây:
– Ấy chết, xin đừng gọi tôi là quý ông. Tôi là Kim, tổng giám đốc của tập đoàn Kim Ngân.
Nghe giới thiệu, Thìn nhận ra đó chính là chồng Trâm Anh, người yêu cũ của cậu. Nhưng biết vậy thôi chứ Thìn không có phản ứng gì, cậu vẫn cầm ly rượu của mình trên tay từ nãy đến giờ nhưng buông thõng xuống để ngang bụng. Thìn hôm nay cũng diện bộ vest lịch thiệp.
Thụy Kha nghe giới thiệu thì cũng đoán biết được thân phận. Tập đoàn Kim Ngân nếu so với công ty cô thì quả là lớn hơn khá nhiều. Thâm niên nhiều đời vài chục năm, còn Hưng Thịnh chỉ là công ty vốn nước ngoài hoạt động tại Việt Nam tính đến nay mới hơn 6 năm một chút. Thụy Kha lại nâng ly lên:
– Rất hân hạnh! Hai công ty chúng ta có chung nhiều lĩnh vực hoạt động đấy. Hy vọng rằng chúng ta có dịp nào đó hợp tác với nhau.
Kim nâng ly rồi uống một ngụm nửa cốc rượu, còn Thụy Kha thì làm động tác uống, rượu còn chưa chạm vào môi cô đã dừng lại. Kim tiếp lời:
– Rất hân hạnh, chắc chắn sẽ có dịp nào đó. Để tôi đoán người đi bên cạnh chủ tịch Thụy Kha nhé, là Thìn, vệ sĩ lừng danh phủ sóng khắp các mặt báo một thời phải không?
Kim không giấu nổi thái độ châm biếm, đó là cái kém và yếu của hắn. Hắn đã nhấn mạnh chữ “chủ tịch” và “vệ sĩ” trong câu nói vừa rồi. Ngay lập tức Thụy Kha nhận ra bản chất của hắn không được tốt đẹp gì. Cô có thái độ khinh bỉ ngay lập tức nhưng tuyệt nhiên không để lộ một nét nào ra khuôn mặt.
Còn Thìn cũng vậy, nét mặt dửng dưng không một chút biểu hiện ra bên ngoài, cậu không có lý do gì phải ngượng vì thân phận và nghề nghiệp của mình.
Nhưng Thụy Kha bốp chát ngay:
– Anh nói đúng nhưng chưa đủ đâu. Anh Thìn còn là bạn trai tôi nữa. Chúng tôi sắp làm đám cưới rồi.
Nói xong, Thụy Kha ôm vào một cánh tay không cầm rượu của Thìn, cô nhìn vào mặt Thìn âu yếm, bộ ngực căng tròn trong áo đầm còn khẽ chạm vào cánh tay anh.
Kim bực dọc trong lòng vì Thụy Kha ngay giữa khán phòng này còn sẵn sàng thể hiện tình cảm của mình trước mặt người khác. Hắn khinh bỉ nhìn Thìn, hắn nghĩ: “Hoa lài cắm bãi cứt trâu, địt mẹ cái thằng nhà quê. Để tao xem mày có gì mà hơn tao, tao cướp của mày được 1 lần thì còn cướp được nhiều lần nữa”.
Nhưng hắn vừa nghĩ xong thì Thụy Kha lại nói tiếp:
– Nếu không còn chuyện gì thì hẹn gặp lại anh sau. Giờ chúng tôi phải đi rồi. Ở đây ngột ngạt quá.
Nói xong, Thụy Kha quay về phía Thìn:
– Mình về đi anh, em mệt rồi.
Và thế là Thìn và Thụy Kha quay đi mà không thèm đợi Kim trả lời. Kim đứng sững một mình giữa căn phòng, hắn bóp mạnh ly rượu vang trên tay: “Để rồi xem, tôi không địt được cô, tôi không còn là thiếu gia họ Kim nữa”
Để lại một bình luận