Phần 71
Từ lúc được các bác sĩ đẩy đi chụp chiếu rồi ở tại phòng vật lí trị liệu, Thìn đã rất nhanh chóng mở được mắt ra nhìn mọi người xung quanh. Rồi thì tất cả những y bác sĩ, điều dưỡng, nhân viên bệnh viện xúm xít lại hỏi thăm, họ cũng tranh giành nhau kể cho Thìn nghe tất cả những sự việc kể từ lúc mà cậu được đưa vào đây cấp cứu. Nhưng nổi bật hơn cả chính là họ nể phục và cảm kích trước tấm lòng của Thụy Kha dành cho anh.
Họ kể rằng Thụy Kha đã ngất lịm trước cửa phòng phẫu thuật khi được bác sĩ Thông thông báo tình hình bệnh tật.
Họ kể rằng cô tất tả vượt Thái Bình Dương mời được giáo sư hàng đầu thế giới về tận bệnh viện chữa bệnh cho anh, cả đi và về có đúng 7 ngày. Họ cũng kể về giáo sư Robert là người đã từng điều trị cho các nhân vật tầm cỡ thế giới, rằng để mời được ông về đây không phải dùng tiền mà được.
Họ kể lại rằng, có nhiều đêm lúc 3 – 4 giờ sáng vẫn còn nghe tiếng thì thầm nói chuyện của Thụy Kha ở trong phòng bệnh vọng ra ngoài.
Họ kể lại rằng, Thụy Kha đã bóp chân bóp tay cho anh đến nỗi cánh tay cô ấy tê rần, mỏi nhừ không nâng nổi một cốc nước.
Họ kể lại rằng, Thụy Kha thường leo bộ từ tầng 1 lên tầng tầng 5 mỗi lần cô ấy đi ra ngoài trở về bệnh viện chỉ vì chờ thang máy quá lâu.
Họ kể lại rằng, Thụy Kha đã trốn trong nhà vệ sinh mà khóc vì bác sĩ bảo là anh không có tín hiệu gì tích cực.
Họ kể lại rằng, Thụy Kha đã đến tận nhà bác sĩ ở bệnh viện châm cứu trung ương chỉ để học cách xoa bóp bấm huyệt.
Họ kể lại rằng tiếng đàn của Thụy Kha giờ đã trở thành một giai thoại lưu truyền trong khắp bệnh viện.
Họ kể hết, kể nhiều lắm những sự việc đã qua trong cả 1 năm vừa rồi. Cuối cùng, giường như tất cả đều đồng thanh nhờ việc Thìn một việc khẩn: “Đừng để Thụy Kha đánh đàn nữa!”
Trở lại với không gian trong phòng bệnh của Thìn. Sau khi nhìn kỹ khuôn mặt Thụy Kha, Thìn nói:
– Thụy Kha, cảm ơn Thụy Kha nhiều lắm.
Thụy Kha không còn gì vui hơn:
– Thìn nhìn được Thụy Kha rồi à?
Thìn gật đầu:
– Chưa hết đâu.
Và rồi cậu tự mình chống hai tay xuống chiếc giường bệnh và ưỡn lưng vươn lên, cậu đã tự mình ngồi lên được rồi, hai chân vẫn để duỗi thẳng xuôi theo giường. Thụy Kha lại thêm một niềm vui nữa đến, anh đã tỉnh, anh đã nói chuyện, anh đã nhìn được, và rồi anh còn tự ngồi dậy được nữa:
– Ôi Thìn ơi, Thụy Kha hạnh phúc lắm. Thìn ngồi được rồi này, tôi có đang nằm mơ không?
Thìn lắc đầu như để nói với Thụy Kha đây là thật chứ không phải mơ. Hai người nhìn nhau đắm đuối như đã cách xa hàng thế kỷ giờ mới gặp lại. Thụy Kha định nói lời yêu anh ngay lúc này, ngay khoảnh khắc này vì cô chờ đợi nó đã quá lâu rồi, đã quá vất vả để đến được ngày hôm nay, nhưng cô ngừng lại được, cô muốn đợi chờ thêm một thời gian nữa, ở một không gian khác. Và hơn cả, cô không muốn mình là người chủ động, vì mình là con gái. Thụy Kha dụt đôi môi mình lại trước khi nó từ từ chạm vào môi anh. Cả hai ngượng ngùng vì xuýt nữa thì hôn nhau.
Và Thìn đưa hai cánh tay còn yếu ớt của mình lên chạm vào đôi má Thụy Kha, đôi má ấy vẫn còn ướt vì những giọt nước mắt hạnh phúc viên mãn vừa mới chảy ra nóng hổi.
– Có vất vả lắm không?
Thụy Kha lắc đầu quầy quậy, vất vả có nhằm gì khi được đền đáp một cách xứng đáng như vậy.
– Không, ngược lại, Thìn tỉnh lại là tôi mừng lắm rồi. Đừng bao giờ như thế nữa nhé. Tôi không chịu được thêm nữa đâu.
Thìn đưa đôi bàn tay mình lên cầm lấy bàn tay Thụy Kha, hai người nắm chặt tay nhau không rời. Họ chỉ cần nhích một bước nhỏ nữa thôi là sẽ trở thành người của nhau.
– Thụy Kha, kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra lúc tôi hôn mê đi.
Và Thụy Kha ngồi lại xuống ghế, cô để Thìn nằm xuống nghỉ ngơi sau một ngày dài tập luyện ở khoa vật lí trị liệu. Cô lại đưa tay mình xuống bóp chân cho anh, như một thói quen. Và rồi Thụy Kha từ từ kể lại cho Thìn quãng thời gian 1 năm vừa qua, rằng anh đã phải trải qua những gì, những kẻ độc ác kia phải chịu hậu quả ra sao, rồi chuyện công ty. Và tất nhiên cả chuyện bố mẹ của anh, anh chị của anh vất vả lo lắng cho anh ra sao nữa.
– Thìn này, để tôi gọi điện về thông báo để bố mẹ mừng nhé?
Thìn nằm im suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Từ từ đã Thụy Kha, tôi sợ mọi người nghe được lại tất tả lên Hà Nội ngay, Tết sắp đến rồi mọi người lại vất vả. Tôi sẽ cố gắng hồi phục để tự mình về quê, tôi đi cũng lâu rồi.
Thụy Kha nghe Thìn nói vậy thì thấy đúng, cô gật gật đầu mình:
– Ừ, vậy cũng phải, Thìn cố gắng tập luyện để sớm xuất viện. Còn 5 ngày nữa là Tết rồi, nếu kịp thì mình sẽ về ăn Tết cùng mọi người. Năm ngoái Thìn hứa đưa tôi về mà chưa thực hiện được đâu đấy.
Hai người nhìn nhau mỉm người, cái đêm 28 rạng 29 tết năm ngoái ấy chắc có lẽ chẳng bao giờ hai người có thể quên được.
– Thụy Kha, tôi muốn đến khoa vật lí trị liệu.
Thụy Kha ngẩng mặt lên cô lo lắng hỏi anh:
– Thìn vừa mới ở đó về mà, để mai đi. Tôi sợ Thìn mệt.
– Tôi khỏe mà, tôi muốn tập để có thể đi lại được, chân tôi muốn nhúc nhích lắm rồi nhưng chưa điều khiển nổi.
– Ừ, nhưng đừng có cố quá, Thìn mà bị làm sao là tôi bắt đền đấy.
Thụy Kha dịu dàng một cách rất đáng yêu, đúng như lời cô đã từng nói trong một lần cô tâm sự với anh lúc anh còn ngủ: “Em chiều chồng nhất thế gian luôn”.
Rồi ngay tối hôm đó và liên tục ba ngày hôm sau là Thìn thường xuyên ở khoa vật lí trị liệu. Thụy Kha và Thìn như đôi chim non quấn quýt không rời, từng bước đi chập chững của Thìn đều có bàn tay của Thụy Kha chực chờ đỡ khi anh có biểu hiện sắp ngã. Thìn với thể chất tốt cộng với nỗ lực tập luyện, hết ngày thứ nhất đã có thể vịn vào một cái gì đó mà lê bước chân đi, cuối ngày thứ hai đã có thể độc lập bước từng bước nhỏ một rồi. Sang hết ngày thứ 3 thì cậu có thể đi chầm chậm mà không gặp bất cứ thứ gì.
Bác sĩ có nói, tốc độ hồi phục nhanh như vậy đối với Thìn cũng không có gì là lạ. Thứ nhất là chân tay không bị tổn thương gì, thứ nữa là trong thời gian nằm im bất động thì luôn luôn được chăm sóc rất cẩn thận, tỉ mỉ, khoa học nên các cơ, xương khớp gần như vẫn hoạt động bình thường. Cái Thìn cần luyện tập chính là luyện cho trí não điều khiển các bộ phận trên cơ thể mà thôi.
Trong ba ngày này, nói ngoa một chút là hai người không rời nhau phút nào. Ban ngày và buổi tối thì đều ở khoa vật lí trị liệu, buổi đêm thì Thìn vẫn nằm trên giường bệnh, hai người nói cầm tay nhau nói đủ các thứ chuyện trên giời dưới biển, đến khuya Thụy Kha mời về phòng của mình ở ngay bên cạnh ngủ.
Thụy Kha muốn “đi xa” lắm nhưng cô tuyệt đối không dám để nhục dục của mình lấn át mặc dù bướm cô khát khao đòi hỏi, cô là nghĩ cho anh vẫn còn chưa bình phục hẳn, với lại cái không gian trong bệnh viện không phải là không gian mà cô định dành cho lần đầu tiên của mình và anh. Dù sao đây cũng là nơi công cộng, với lại đến lời “yêu” hai người cũng chửa nói với nhau mà. Cô dự định để đến khi anh xuất viện, hai người về lại ngôi nhà quen thuộc với biết bao kỷ niệm, lúc đó cô sẽ trao cho anh tất cả.
Trong tất cả những chuyện giời biển đó nhưng riêng chuyện Mai Ngọc thì Thụy Kha hoàn toàn không nói, không phải cô quên mà là cô cố tình không nhớ. Cô đã có dự tính của mình.
Sáng 29 tết, Thìn xuất viện.
Đồ đạc cá nhân của Thụy Kha đã được cô xếp gọn gàng vào các thùng carton từ đêm hôm qua, sớm nay đã có nhân viên vận chuyển thuê chuyển trước về nhà, chỉ còn lại cây đàn ghi ta là cô trực tiếp cầm về thôi.
Thìn bước những bước đi chậm rãi ra cầu thang máy để xuống tầng 1, Thụy Kha không cần đỡ, cô đi song song với anh, trên vai cô khoác cây đàn ghi ta, vật kỷ niệm của hai người, cũng là vật rất quan trọng giúp anh tỉnh lại.
Thang máy tầng 1 mở ra, có một sự việc làm cả hai Thụy Kha và Thìn bất ngờ. Tất cả các cán bộ bác sĩ, y tá, điều dưỡng, đến cả các cô lao công, bảo vệ, và còn có rất nhiều bệnh nhân được nghe kể về trường hợp của Thìn, họ đang đứng cả vài trăm người ở sảnh chính nơi chiếc thang máy hạ xuống. Nhìn thấy cây đàn sau lưng Thụy Kha mọi người có một chút run sợ, cảm giác như Thụy Kha đang đeo một khẩu súng chống tăng RPG – 7. Nhưng họ kịp chấn tĩnh, yên tâm khi thấy nó đang nằm trong vỏ.
Thìn và Thụy Kha bước ra trong tiếng vỗ tay ngập tràn của tất cả mọi người, trông họ như một cặp đôi bước trên thảm đỏ vào dự lễ công bố giải Oscar. Những tiếng vỗ tay kèm với nụ cười nở rộ trên môi, cái gật đầu tán thưởng về một câu chuyện rất đau đớn nhưng đầy nghị lực.
Đứng cuối hàng là bác sĩ Thông, người giáo sư cực giỏi về chuyên môn, hết lòng chăm sóc và thương yêu bệnh nhân, trên tay bác sĩ đang cầm bó hoa rất to, bác sĩ trao cho Thụy Kha rồi nói:
– Chúc mừng hai cháu đã được ra viện. Là cả Thìn và Thụy Kha đều được ra viện.
Tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên, Thìn và Thụy Kha cúi đầu về nhiều phía để cảm ơn mọi người. Bác sĩ Thông giơ tay ra hiệu để mọi người yên lặng, ông nói tiếp:
– Thìn, sự dũng cảm can trường sẵn sàng hy sinh bản thân mình của cháu trong công việc. Ý chí sinh tồn mãnh liệt của cháu lúc ở trên bàn phẫu thuật, lúc đấu tranh để tỉnh lại đã là truyền cảm hứng cho tất cả chúng tôi là đội ngũ y bác sĩ và cán bộ nhân viên bệnh viện, cũng truyền cảm hứng cho những bệnh nhân khác. Cháu đã tác động lên toàn bộ ngành y của Việt Nam, rằng các bác sĩ không được phép đầu hàng trước mọi bệnh tật hiểm nguy của bệnh nhân, chỉ còn một tia hy vọng thôi cũng phải nỗ lực đến cùng.
– Thụy Kha, cháu thật là cô gái mạnh mẽ. Cháu đã luôn ở bên cạnh bệnh nhân, phối hợp rất tốt với bệnh viện để tìm mọi phương pháp chữa bệnh mang lại hiệu quả tốt nhất. Cháu chưa bao giờ nản chí, không bao giờ bỏ cuộc dù đã có lúc chúng ta có cảm giác rằng mọi thứ đi vào ngõ cụt. Cháu cũng truyền đi một thông điệp thật đẹp về tình người, về tình yêu.
– Thay mặt toàn bộ cán bộ nhân viên của bệnh viện, bác cảm ơn hai cháu. Chúc hai cháu luôn luôn mạnh khỏe, vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống và luôn hạnh phúc bên nhau.
Một tràng pháo tay rền vang. Từ lúc thành lập bệnh viện đến giờ, chưa có một cuộc chia tay bệnh nhân nào như thế này từng diễn ra. Đáp lời của bác sĩ Thông, Thụy Kha cất tiếng nói làm mọi người hồi hộp lắng nghe:
– Cháu cũng xin được gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới tất các bác sĩ, y tá, điều dưỡng và nhân viên của bệnh viện. Nếu không có sự tận tâm hết lòng vì bệnh nhân của tập thể y bác sĩ, nhân viên ở đây thì chắc giờ này anh Thìn nhà cháu không được như bây giờ. Cháu rất cảm ơn ạ.
Thụy Kha dùng từ “anh Thìn nhà cháu” làm Thìn có chút xuyến xao.
Thụy Kha và Thìn cúi đầu cảm ơn những người lính mặc áo trắng, những người lính trong thời bình đang ngày đêm nỗ lực hết mình để chiến đấu chống lại bệnh tật. Mọi người gật gù, tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa. Thụy Kha nói tiếp:
– Hôm nay, anh Thìn và cháu được xuất viện. Cháu không biết lấy gì để cảm tạ mọi người cả. Cháu xin được phép tặng mọi người một bản nhạc ghi ta do chính tay cháu đàn. Hy vọng mọi người không chê.
Thụy Kha ưỡn lưng lấy cây đàn ra, cô cúi xuống kéo khóa áo đàn đánh “roẹt” một cái lôi cây đàn ra rồi ngửa mặt lên.
Nhưng hỡi ôi, vừa mới nãy thôi còn đứng chen chúc lít nha lít nhít đùn đẩy xô lấn nhau mà giờ Thụy Kha tịch không thấy một bóng người, còn mỗi Thìn đứng nhăn nhó bên cạnh. Cả cái sảnh rộng lớn là thế mà giờ sạch bách. Cô uốn môi mình hình tròn hỏi Thìn:
– Thìn, mọi người đâu hết rồi?
Thìn huýt sáo môi, cậu đưa tay lên gãi gãi gáy:
– Hình như có ca cấp cứu, mọi người ai vào việc nấy rồi. Thôi mình về đi.
Đấy, cứ bảo tôi nói điêu! Đã bảo là tiếng đàn Thụy Kha có khả năng giải tán đám đông mà lị.
Hai người về đến nhà, Thìn trở lại phòng của mình nghỉ ngơi nhưng anh không chịu nằm mà tiếp tục tập luyện đôi chân của mình, anh muốn nhanh chóng trở lại bình thường để Thụy Kha không phải vất vả nữa.
Nhà lâu ngày không có người ở báo hại trong khi Thìn tập luyện đi lại lung tung thì Thụy Kha lại còng lưng chổng mông chổng tĩ lên dọn dẹp hết từ tầng 1 lên đến tầng 2, từ phòng bếp, phòng vệ sinh đến các phòng ngủ.
Thìn cũng muốn giúp nhưng động vào cái gì là Thụy Kha mặt xưng mày xỉa lên không cho làm. Vậy là Thìn chỉ tập đi lại trên cầu thang lên xuống các tầng. Đến tối thì mọi thứ có vẻ ổn. Thụy Kha đi bộ ra cái chợ nhỏ đầu khu đô thị mua về rất nhiều đồ ăn thức uống, có cả một số thực phẩm của ngày Tết nữa. Nếu không có gì bất ngờ thì Tết này cô sẽ đón Tết cùng anh tại nhà nên phải chuẩn bị.
Bữa cơm đơn giản nhưng rất ngon, trình độ nấu ăn của Thụy Kha mặc dù chưa phải chuẩn gái Việt nhưng cũng không đến nỗi tệ. Nhất là đối với một người cả năm nay chưa có hạt cơm nào vào bụng như Thìn.
Ăn xong Thụy Kha lại dọn dẹp còn Thìn vẫn tiếp tục đi lại nhẹ nhàng khắp nhà, anh thỉnh thoảng lại quẩn quanh trong khu bếp ngắm Thụy Kha đang cong mông rửa bát. Thụy Kha nào có phải đâu là một chủ tịch quyền cao chức trọng, miệng thét ra lửa ở trên công ty đâu. Cái áo len mỏng được cô sắn lên đến tận khuỷu tay, chiếc quần gió dài đến tận gót chân, chiếc tạp giề dài từ trên ngực xuống đến tận đầu gối. Vừa rửa bát cô vừa thỉnh thoảng ngoảnh ra đằng sau mà nhìn Thìn đang đi lại sau lưng cô. Cô mỉm cười, nụ cười của hạnh phúc vì tự thấy rằng mình đang rất giống một người vợ của anh. Thụy Kha nói:
– Thìn, tập như vậy có nhiều quá không? Hay là đi tắm đi.
Thìn vẫn đi lại, không biết có phải vì ăn đang cố gắng luyện tập không, hay chỉ là đang kiếm cớ ngắm đít chủ tịch, cái đít đang căng lên mặc dù lớp quần gió cũng khá dày. Chịu, lòng người là thứ khó đoán nhất trên đời này.
– Uh, tôi cũng định đi tắm nhưng lo Thụy Kha ở dưới này một mình buồn nên chờ khi nào rửa bát xong thì cùng tắm vậy.
Thụy Kha tưng tửng lên ngay, ô kìa, hắn đang chờ mình rồi cùng tắm kìa. Nghĩ đến việc được tắm chung với hắn mà bướm Thụy Kha có chút rịn rịn ngứa ngáy. Buồi hắn hồi ở trong viện thì cứ độ 1 tuần là cô ngắm, cô nghía, cô sóc, cô bú, cô liếm, cô mút. Buồi hắn có bao nhiêu sợi lông, chỗ nào có đường gân, chỗ nào có nốt ruồi cô chả lạ, nhưng hôm nay khác à nha, hắn đang tỉnh táo mà. Cô cười bí hiểm:
– Vậy chờ tí, tôi sắp xong rồi.
Thụy Kha đảo nhanh mấy cái bát, mặc dù rửa nhanh nó không sạch khi vẫn còn loáng mỡ nhờn nhưng Thụy Kha mặc kệ, chuyện tắm táp quan trọng hơn.
– “Xong, đi tắm đi, người tôi bẩn lắm rồi này”, Thụy Kha lau qua tay vào cái tạp dề, cô giục Thìn hay là giục chính bản thân mình không biết.
Vậy là hai người chầm chậm đi lên tầng 2. Thụy Kha đi theo Thìn vào đến tận cửa phòng của hắn, thấy Thụy Kha vẫn đi theo mình, Thìn thắc mắc hỏi:
– Ơ, sao Thụy Kha không đi tắm.
Thụy Kha vẫn chưa hiểu gì:
– Ô, sao vừa nãy bảo tắm cùng?
Thìn giờ đã hiểu ra vấn đề, cậu tủm tỉm:
– Tắm cùng là tắm cùng một lúc, có bảo là tắm cùng nhau đâu.
Thụy Kha đỏ bừng mặt chạy tót về phòng.
Để lại một bình luận