Phần 90
Chập tối thứ 6. Kim từ công ty về thẳng nhà Trâm Anh, trên đường về, hắn tạt qua chợ mua cái gì đó.
Về đến nhà Trâm Anh thì khoảng 7h giờ thì phải, thấy bên trong sáng đèn, nhìn qua khe hở của cổng thì thấy cả nhà đang ăn cơm, có mẹ con Trâm Anh và ông bà Thùy. Kim theo thói quen không bấm chuông mà thò tay vào cửa cổng gạt chốt, hắn xách theo một túi đồ gì đó. Bước lên bậc thềm, mọi người trong nhà nhìn ra thì biết là ai. Kim nhanh mồm:
– Con chào bố mẹ, bố mẹ đang ăn cơm à.
Cả nhà chưa kịp nói gì thì Kim nhanh mồm hơn nói tiếp:
– Con định đến thăm thằng Cu, sẵn tiện mua cho nó con Vịt quay Bắc Kinh.
Trâm Anh đang nhai dở miếng rau muống luộc, suýt nữa thì cô ọe, Vịt quay là món mà cô thích nhất. Nghe tên chồng nói mua cho con mà cô suýt nữa thì bật cười nhưng may vẫn giữ được thái độ lạnh tanh. Cô vẫn coi hắn như không khí.
Thấy Kim đặt một bịch to tướng lên bàn ăn, bà Thùy và ông Cường chồng bà cười xòa, bà trêu:
– Thằng Cu biết ăn vịt quay cơ à, thế mà bà không biết.
Bà nói xong thì mang túi đồ ăn vào trong phòng bếp để bày ra đĩa. Ông Cường định nói gì đó với thằng con rể nhưng chưa kịp nói thì Kim lại nói tiếp, giọng buồn buồn:
– Thôi, cả nhà ăn cơm đi, con qua thăm thằng Cu, giờ con phải về đây.
Nhưng ông Cường mời:
– Con đến rồi thì ăn cơm luôn ở đây đi. Hay là anh có hẹn phải đi đâu.
Kim giãy nảy:
– Đâu, con có hẹn hò gì đâu. Mấy tháng nay con chỉ quanh quẩn ở nhà, từ công ty là về thẳng nhà luôn.
Kim ý tứ nói với bố nhưng thực ra là nói với cô gái đang có khuôn mặt lạnh tanh ngồi cạnh thằng Cu.
Ông Cường đứng dậy lại gần tủ rượu của mình:
– Thế thì ngồi xuống ăn luôn đi, uống với tôi vài ly rượu. Có vịt mà không có rượu thì phí. Bà nó lấy thêm cho tôi cái bát đôi đũa.
– “Vâng”, Bà Thùy từ trong bếp vọng ra.
Thế là ông bà Thùy – Cường ngồi một bên, nhà Trâm Anh – Kim một bên, thằng Cu ngồi giữa bố mẹ.
Bữa ăn diễn ra theo kiểu liveshow riêng của ông Cường và Kim. Chén chú chén anh thế nào mà hai người cưa hết một chai Chivas 21.
Nói về Trâm Anh, cô nhìn đĩa vịt quay vàng óng, thơm lừng thì thèm không để đâu hết thèm. Nhưng bụng bảo dạ không được ăn miếng nào, cả bữa ăn Trâm Anh không nói một câu gì, thỉnh thoảng chỉ quay sang dỗ thằng Cu đang nghịch ngợm thôi. Đến nửa bữa thì cô bế thằng Cu lên tầng, bỏ mặc thằng chồng mà cô đang ghét ở dưới uống rượu với bố.
Mãi đến 10 giờ đêm, nghe thấy tiếng gõ cửa, Trâm Anh ra mở thì nhìn thấy Kim, cô chẳng buồn nói gì, quay lưng đi vào trong.
Kim bước theo sau, nhìn thấy thằng Cu đang ngủ ngon lành trên giường của mẹ nó, Kim chạm vào má thằng bé rồi nói khẽ, nhưng trong phòng Trâm Anh vẫn nghe thấy:
– Cu ngoan, bố muốn ngủ cùng Cu nhưng mẹ không cho bố ở lại, bố phải về rồi. Sáng mai là thứ 7, bố không phải đi làm, bố đến đưa Cu đi chơi vườn bách thú nhé. Cu nhớ rủ mẹ đi cùng, không thì chỉ có hai bố con mình thì buồn lắm. Mà Cu ngủ một mạch đến sáng luôn nhé, không được quấy mẹ Trâm Anh đâu. Mẹ mà mất ngủ là bố phạt Cu đấy.
Nói xong Kim thơm nhẹ vào má thằng bé một cái rồi bước về phía cửa. Trâm Anh ngồi bên kia giường quan sát.
Khi Kim đóng cửa lại, Trâm Anh mới lại gần nằm sát vào con. Lúc đó cô mới phát hiện ra một tờ giấy A5 gấp làm đôi. Mở giấy ra đọc, cô tủm tỉm: “Hãy cho anh một cơ hội, 1 lần thôi. Xa em anh mới thấy em có giá trị như thế nào đối với anh. Xa em anh mới nhận ra được, mình yêu em biết nhường nào. Kim”
Nghe tiếng xe oto ở dưới đường, Trâm Anh rón rén lại gần cửa sổ rồi chỉ dám ghé một mắt ra nhìn xuống bên dưới. Ở đó, Kim ngồi ghế lái, kéo cửa kính xuống, hình như hắn đang ngước nhìn lên trên thì phải.
Ngày thứ 7.
Lại độ khoảng 7h sáng Kim ta đã có mặt ở nhà Trâm Anh. Vào trong nhà, hắn thưa gửi đàng hoàng rồi xin phép đưa thằng Cu đi chơi vườn bách thú. Trâm Anh không nói không rằng nhưng cô cũng mặc quần áo và đeo một cái balo sau lưng. Kim nhìn thấy vậy thì mừng húm. Trâm Anh nửa là muốn đi theo vì sợ Kim đưa thằng bé đi chơi mà không mang nó về, nửa còn lại là cô cũng muốn đi vì để xem Kim thay đổi đến đâu.
Kể từ khi lấy chồng, có lẽ cái buổi ngày hôm ấy là Trâm Anh vui nhất. Cô vẫn lững thững, lạnh lùng, không nói một câu nào với Kim suốt cả ngày hôm ấy. Nhưng niềm vui đâu cần phải thể hiện ra nét mặt, đàn bà mà, hạnh phúc với họ đơn giản chỉ là nhìn thấy những người trong gia đình mình vui vẻ.
Và hôm nay, Trâm Anh thấy cả. Cô thấy đứa con trai như cá ở trong nước, cậu bé vui vẻ chạy hết trò chơi này đến trò chơi khác, chỉ trỏ hết con vật này đến con vật khác. Cậu bé vui lắm. Còn Kim, hôm nay là lần đầu tiên Trâm Anh thấy tên chồng mình sao khác với trong suy nghĩ của cô thế, Kim chơi với con nên cũng tự biến mình thành một đứa trẻ.
Chủ nhật, Kim ở nhà Trâm Anh từ 7 giờ sáng đến tận 10 giờ đêm mới mò về. Cái hắn cần nghe chính là một câu nói của Trâm Anh với hắn, cậu giận hờn cũng được, câu mắng mỏ cũng OK. Nhưng cái hắn nhận được vẫn chỉ là sự dửng dưng. Hắn biết, cuộc chiến giành lại người mà hắn vứt bỏ cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Thứ 2 tuần sau. Theo như kế hoạch, khoảng 9h sáng là diễn ra cuộc họp hội đồng cổ đông bất thường theo đề nghị của từ phía Kim Ngân. 8h sáng, Thụy Kha và Thụy Kha đã có mặt ở phòng làm việc. Thụy Kha cần phải chuẩn bị một số nội dung của cuộc họp quan trọng này.
Đến khoảng 8h30 thì Mai Ngọc và Ánh Tuyết vào phòng. Trên khuôn mặt hai cô lúc này nụ cười thường trực trên môi. Họ phấn chấn vô cùng giống như là mình vừa thắng trận trở về. Ánh Tuyết lau nhau báo cáo trước:
– Báo cáo chủ tịch. Cuộc họp hội đồng cổ đông bất thường đã bị hủy theo đề nghị bằng văn bản từ phía Kim Ngân. Theo kết quả của phòng nghiên cứu thị trường chứng khoán, phiên giao dịch ngày thứ 6 tuần trước giá cổ phiếu của công ty chúng ta đã tăng kịch trần, ngày hôm nay, vừa mở cửa thị trường, giá cổ phiếu lại tiếp tục tăng kịch trần. Từ thứ 6 tuần trước, Kim Ngân đã chào bán ra thị trường lượng cổ phiếu mà họ đang nắm giữ. Lượng bán rất lớn nhưng lượng mua vào cũng không kém. Với tình hình này, em nghĩ chỉ cần khoảng 1 tháng là thị trường chứng khoán sẽ ổn định trở lại bằng với lúc chưa gặp khủng hoảng.
Thụy Kha mỉm cười hài lòng. Cô chưa kịp nói gì thì Mai Ngọc báo cáo chen vào:
– Báo cáo chủ tịch, ngay từ ngày thứ 6 tuần trước, khi các nhà thầu mới ký kết hợp đồng thi công vào chiều hôm trước chuyển máy móc vào các công trình thì giao dịch mua bán căn hộ của chúng ta đã sôi động trở lại, bộ phận bán hàng còn không đủ nhân lực để đáp ứng nhu cầu mua. Đầu giờ sáng ngày hôm nay chúng ta đã tiếp không kịp khách hàng mới đến đặt mua sản phẩm của chúng ta. Các ngân hàng mà chúng ta đã hợp tác cũng có văn bản gửi đến đề nghị được tái cung cấp dịch vụ tài chính cho chúng ta. Các nhà thầu, đối tác cũ cũng như vậy. Trong tất cả các văn bản, họ đều xin lỗi vì ứng xử không đúng trong thời gian qua, họ nói lý do là bị những thông tin trên truyền thông tác động. Có thể nói là công ty chúng ta đã vượt qua được khủng hoảng rồi ạ.
Mai Ngọc nói xong mà lòng rưng rưng, Ánh Tuyết cũng như vậy cái bụng bầu to quá không cô nhảy cẫng lên trong giờ phút này mất. Còn Thụy Kha thì không có phản ứng thái quá như vậy, kế hoạch phản công của cô đã thành công mỹ mãn theo đúng dự tính. Nhưng cô biết, thành công ngoài mong đợi có được như bây giờ là do chính anh Thìn mang lại.
Mai Ngọc nói tiếp:
– Thưa chủ tịch, em không thể ngờ được là cái video clip cuộc họp nội bộ của chúng ta lại có tác động xã hội to lớn đến như vậy, mấy ngày qua, tin tức về cuộc họp nội bộ của chúng ta được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Tất cả có được như vậy là nhờ chủ tịch cả.
Thụy Kha ngồi xuống ghế salon đối diện với Ánh Tuyết và Mai Ngọc:
– Sau chuyện này, chúng ta cũng cần nghiêm túc đánh giá lại toàn bộ hoạt động sản xuất kinh doanh của công ty. Chú trọng vào khâu đề phòng những rủi ro, khủng hoảng tương tự như vừa rồi có thể xảy ra trong tương lai.
– “Vâng thưa chủ tịch”, cả Mai Ngọc và Ánh Tuyết cùng đồng thanh. Vậy là một tổng giám đốc, một trợ lý đã cùng với Thụy Kha vượt thêm một cửa ải nữa trong quá trình đưa Hưng Thịnh tiến lên theo con đường đã lựa chọn kể từ ngày thành lập công ty. Ba chị em họ còn tiếp tục gắn bó thêm rất rất nhiều năm nữa, Mai Ngọc dần dần trở thành một tổng giám đốc thực thụ của công ty Hưng Thịnh. Sau đây 3 năm thì Ánh Tuyết được điều đi thành phố Hồ Chí Minh, cô được phân công nhiệm vụ làm giám đốc chi nhánh miền Nam của công ty Hưng Thịnh, Ánh Tuyết chuyển cả gia đình vào trong đó và định cư luôn.
Thụy Kha thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô rất vui mừng vì kết quả đạt được ngày hôm nay, cô không còn phải bước vào một cuộc chiến mới với Kim Ngân nữa. Cô thoáng nhìn sang anh, anh đang ngồi ở chiếc ghế chủ tịch của cô, cô biết chính anh chứ không phải ai khác mới là người giải được bài toán của Kim Ngân. Vậy là anh đã thêm một lần nữa bảo vệ cô được an toàn, lần này không phải là an toàn về mặt thân xác mà là an toàn trong việc kinh doanh.
Thụy Kha nở một nụ cười mỉm trên môi, cô đang nghĩ về cái hợp đồng bảo vệ mà cô đã ký với anh, lương 15 triệu/tháng. Đây có lẽ sẽ là thương vụ kinh doanh có giá trị nhất mà cô từng ký kết trong cuộc đời gắn bó với sự nghiệp kinh doanh của mình.
Đang mải mê tự thưởng cho bản thân, bỗng Thụy Kha nghe thấy tiếng Ánh Tuyết kêu:
– Ối mẹ ơi, ối các chị ơi, sao tự dưng em đau bụng thế này.
Thụy Kha và Mai Ngọc hốt hoảng nhìn sang, Thìn cũng thôi không nhìn vào màn hình điện thoại nữa mà nhìn Ánh Tuyết. Cô ấy ngồi phệt xuống ghế salon, ôm bụng nhăn nhó kêu gào.
Một dòng nước màu hồng hồng chảy ra từ háng Ánh Tuyết lan ra bên ngoài, Mai Ngọc phát hiện ra, cô là người đã từng chửa đẻ nên có kinh nghiệm nhất, hốt hoảng Mai Ngọc kêu to cấp cứu:
– Vỡ ối rồi.
Thìn nhanh chóng bế Ánh Tuyết ra thang máy đi xuống thẳng tầng hầm, Thụy Kha và Mai Ngọc chạy theo sau. Vừa đi Mai Ngọc vừa điện thoại cho Quang IT.
Có một sự việc rất chi là buồn cười trong xe oto khi cả bọn đưa Ánh Tuyết đến bệnh viện sinh con. Chả là Ánh Tuyết đau quá, đau quằn quại mặc dù Mai Ngọc ngồi cùng hàng ghế sau liên tục động viên, cô nói là với vỡ ối trở dạ thôi, ít nhất phải 1 tiếng nữa mới sinh được, mà từ công ty ra đến bệnh viện chỉ khoảng 15 phút thôi. Nhưng Ánh Tuyết đúng là đau quá chẳng biết gì, vậy là cô chửi:
– Mẹ cha cái thằng Quang IT, mày làm cho bà đau như thế này à, bà mà gặp mày bà giết.
– Ối làng nước ơi, sao tôi lại đau như thế này. Quang IT kia, mày làm gì bà mà sao lại đau thế này. Ối anh Thìn ơi nhanh lên không em chết mất.
– Ba đời tổ tông nhà thằng Quang IT, suốt ngày virus mới phần mềm, mày cấy virus vào người bà làm bà đau quá đây này.
Cứ thế, xe cứ đi còn Ánh Tuyết cứ chửi, cô học ở trên mạng mẹo dân gian là chửi bố đứa bé để làm giảm cơn đau.
Còn Thìn, Thụy Kha và Mai Ngọc thì không thể nhịn nổi cười. Ánh Tuyết sau đó sinh một bé trai, không được to lắm vì giống bố, bé nặng có hơn 2 kg một chút thôi nhưng rất khỏe mạnh.
Khi Ánh Tuyết mẹ tròn con vuông, Quang IT ở bên chăm sóc, cả 3 người về thẳng nhà Mai Ngọc luôn, ở đó có mâm cơm ngon canh ngọt do Nụ nấu chờ sẵn.
Ăn uống xong, Thụy Kha khéo léo bảo Thìn dẫn bé Cún xuống tầng 1 chung cư chơi, cô muốn ở lại nói chuyện riêng với Mai Ngọc.
Nụ rửa bát ở khu bếp gần chỗ bàn nước phòng khách. Thụy Kha bắt đầu mở đầu câu chuyện:
– Mai Ngọc này, có chuyện này chị muốn nói với em.
– “Vâng thưa chủ tịch”, Mai Ngọc vẫn giữ thái độ lễ phép như vậy.
Thụy Kha nhìn vào mắt Mai Ngọc:
– Ở nhà đừng kêu là chủ tịch, gọi chị thôi được rồi.
Nhưng Mai Ngọc đâu có quen:
– Vâng thưa chủ tịch, à, vâng chị.
– Chuyện liên quan đến em và bé Cún.
Mai Ngọc nghe đến chuyện liên quan đến mình và con thì bắt đầu hồi hộp. Chuyện đời cô từ khi có bé Cún đều do chủ tịch sắp xếp. Mai Ngọc gật gật đầu rồi hơi cúi xuống, hai tay vặn vẹo đan vào nhau. Thụy Kha nói:
– Anh Thìn muốn đưa bé về quê để cho ông bà và gia đình nhận cháu. Không biết ý em thế nào?
Chuyện này đối với Mai Ngọc không có gì là lạ, đáng ra phải làm lâu rồi nhưng thời gian qua công ty có nhiều việc bận quá nên hoãn lại thôi. Nhưng Mai Ngọc đang phân vân, không thấy chủ tịch có nhắc gì đến mình cả. Cô nhỉ nói nhỏ:
– Vâng ạ, em không có ý kiến gì.
Thấy Mai Ngọc buồn làm Thụy Kha buồn lây, cô đang tự phán đoán trong đầu là Mai Ngọc buồn vì muốn có một danh phận bên cạnh anh Thìn. Thụy Kha nói tiếp:
– Chị và em giờ đây cũng chẳng có gì phải giấu nhau. Chị chắc chắn sẽ làm vợ của anh Thìn, anh chị chỉ chờ đến khi trường đào tạo vệ sĩ xây dựng xong, anh Thìn làm hiệu trưởng nữa là sẽ tổ chức đám cưới. Thế nên, nếu em muốn có danh phận bên cạnh anh Thìn thì chị chỉ có thể đồng ý em làm một người vợ không chính thức của anh ấy thôi, làm lẽ. Không biết ý của em như thế nào?
Thụy Kha đã biết ý anh Thìn như thế nào rồi, nhưng còn một chủ thể khác nữa cô cũng cần biết.
Mai Ngọc nghe chủ tịch sắp xếp như vậy, nếu là trước kia cô có thể mừng nữa là đằng khác, cô trước giờ chưa từng có mơ mộng hão huyền là được ở bên anh một cách trọn vẹn, nhưng giờ đã khác, khác rất nhiều, còn khác như thế nào chính bản thân cô cũng không thể giải thích một cách cụ thể. Cô trần tình với chủ tịch:
– Chị, em cảm ơn chị đã có ý quan tâm đến em. Nhưng thưa chị, thâm tâm thực sự là không muốn như vậy. Em cũng chẳng biết tại sao nữa, đúng là trước đây em có thích anh Thìn, nhưng kể từ lần em trót dại mà lầm lỡ với anh ấy trong viện thì em đã nhận ra rằng mình thực sự không có thích hoặc là yêu anh ấy. Nhất là dạo gần đây, em thấy thích… một người khác. Giờ em chỉ cần cuộc sống như hiện tại là được chị ạ, em không mong muốn gì hơn nữa đâu. Mong chủ tịch hiểu cho em.
Mai Ngọc hơi liếc nhìn về phía Nụ đang rửa bát ngay cạnh đấy.
– “Em thích người khác?”, Thụy Kha nghe lạ tai, theo thông tin cô có được, Mai Ngọc trên công ty, rồi các đối tác không có ai là đối tượng của cô ấy, hết giờ làm thì 10 ngày như 1 đều ở nhà không đi đâu cả. “Người khác” là ai?
Mai Ngọc gật đầu nhẹ:
– Chuyện này em cũng không biết chắc nữa chị ạ, chỉ là cảm giác của em thôi. Để sau em báo cáo với chủ tịch được không ạ.
Thụy Kha nghe nói vậy thì cũng không truy hỏi đến cùng. Trước cô có ý cho Nụ sang đây một phần cũng là để thay cô giám sát Mai Ngọc, trước khi mọi chuyện rõ ràng, cô cần giữ Mai Ngọc cho anh. Nhưng nay cả Mai Ngọc và anh đều từ chối sự sắp xếp của cô thì rõ ràng Mai Ngọc hoàn toàn tự do đi tìm hạnh phúc của riêng mình, cô không có quyền gì mà cấm cản cả.
– Em nói vậy thì để sau hãy nói đến chuyện này. Giờ còn chuyện bé Cún, thứ 7 này tất cả cùng về quê anh Thìn nhé. Ông bà cũng cần biết mẹ của đứa bé là ai, nói với ông bà thế nào em cứ để chị lo.
– Vâng!
Nụ rửa bát nhưng đâu có tập trung gì đâu, tim cô đập mạnh lắm, không hiểu là tại sao nữa. Chuyện chị Kha và chị Ngọc nói với nhau đâu có liên quan gì tới mình, nhưng tại sao cô lại thấy hồi hộp mới lạ chứ. Có thể cảm giác chập chờn lo sợ một điều gì, lo sợ mất mát một cái gì đó làm cô hồi hộp chăng? Nụ cũng chưa thể giải thích được cặn kẽ trong lòng mình đang thực sự nghĩ gì. Chỉ biết rằng, cô cảm thấy thở phào khi chị Mai Ngọc không đồng ý làm lẽ của anh Thìn, chị không phải đi đâu hết.
Lần về quê này có mẹ con Mai Ngọc, Nụ, Thìn và Thụy Kha, chọn phương tiện di chuyển bằng máy bay đến vì bé Cún sợ đi đường xa bằng oto thì mệt. Đến sân bay Đồng Hới thì thuê xe taxi về nhà. Lúc về tới nơi mới chỉ là buổi trưa ngày thứ 7, đã được Thụy Kha báo trước nên cả gia đình đã ngồi chờ sẵn. Thụy Kha nhìn thấy cổng nhà, vừa xuống xe là cô chạy như bay vào trong, vừa đi cô vừa hét gọi:
– Bố mẹ ơi, anh chị ơi, chúng con về rồi.
Nghe tiếng í ới từ xa, bố mẹ Thìn, vợ chồng chị Hợi, vợ con anh Dần chạy ra đón, anh Dần đang đi biển không có nhà. Cả nhà cười hớn hở đón người đi xa trở về. Nhìn thấy mẹ, Thụy Kha chạy vào ôm chầm lấy, mẹ Thìn vuốt vuốt tóc con:
– Kha về đấy hả con, chưa thấy mặt đã thấy tiếng rồi. Thằng Thìn đâu.
Thụy Kha buông mẹ ra, cô mừng lắm khi lại được về đây, được sống trong tình yêu thương của mọi người:
– Mẹ, anh Thìn đang vào mẹ ạ.
Rồi bố mẹ Thìn nhìn ra, đúng là có Thìn nhưng đi sau còn là một cô gái, trên tay bế một đứa bé chừng 1 tuổi. Bà thấy có điều gì đó không lo lắng, bà hỏi Thụy Kha:
– “Kha, ai như cái Ngọc thì phải”, bố mẹ Thìn đã gặp mặt Mai Ngọc một lần rồi, lần cô về đây đón bố mẹ anh lên viện.
Thụy Kha cầm hai cánh tay mẹ rồi nói với tất cả mọi người:
– Vâng, là Mai Ngọc đấy ạ.
– “Con chào bố mẹ, anh chị”, Thìn hớn hở chào mọi người, từ Tết đến giờ cũng đã hơn nửa năm anh mới trở lại nhà.
Mai Ngọc khúm núm:
– Con chào hai bác, em chào anh chị.
Bố Thìn nhìn đứa trẻ trên tay cô Mai Ngọc, ông có cảm giác gì đó lạ lắm:
– Các con vào nhà đi.
Khi cả nhà đã ngồi trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, đằng trước là bàn thờ gia tiên, như đã bàn từ trước, Thìn nói đầu tiên:
– Thưa bố mẹ, lần này con về đây là muốn thưa với bố mẹ, các anh chị một chuyện. Đứa bé Mai Ngọc đang bế là con của con, cháu của ông bà. Cháu tên là Nguyễn Thụy Miên, ở nhà thường gọi là Cún. Cháu được 1 tuổi rồi ạ. Con mong bố mẹ và các anh chị nhận cháu là thành viên trong gia đình ta.
Thìn nói xong thì cả nhà trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, chuyện lớn và lại quá bất ngờ như thế này, mọi người chưa hiểu mô tê gì cả. Một lúc sau bố Thìn mới lên tiếng sau khi tính toán thời gian:
– Được 1 tuổi, lúc đó chẳng phải anh vẫn nằm viện?
– “Vâng bố ạ”, Thìn đáp.
– “Thế làm thế nào mà… thế ai là mẹ?”, Bố Thìn không tìm ra lời lẽ nào mà giải thích cho được, nếu là con do Thụy Kha đẻ thì không nói làm gì, nhưng ông biết chắc không phải là con của Thụy Kha.
Lúc này Thụy Kha mới lên tiếng, cũng là theo thảo luận từ trước, rằng cô sẽ giải thích cho bố mẹ hiểu:
– Thưa bố mẹ, thưa anh chị. Chuyện này đều là do con sắp xếp cả. Con hôm nay cũng là về đây xin bố mẹ tha lỗi cho con vì đã tự ý làm mà không nói với bố mẹ. Hồi anh Thìn còn nằm viện, thú thực lúc đó con không biết anh ấy có tỉnh dậy được không? Bác sĩ có khuyên con nên phòng xa mà giữ lại nòi giống cho anh. Lúc đầu con cũng định tự mình mang thai đứa con cho anh ấy nhưng nghĩ đến còn nhiều việc phải làm trong quãng thời gian ấy. Thế nên con mới nhờ Mai Ngọc làm giúp. Chính Mai Ngọc là mẹ của bé Cún. Rồi khi anh Thìn tỉnh lại, chúng con chưa kịp thưa chuyện với bố mẹ thì ở công ty xảy ra chuyện, thế nên giờ mới đứa bé Cún về đây ra mắt ông bà được. Con xin bố mẹ tha lỗi cho chúng con và thương lấy cháu.
Từ nãy đến giờ, mẹ Thìn vẫn nhìn chằm chằm vào đứa cháu nội đang trên tay Mai Ngọc.
Ông bố Thìn thì suy nghĩ một hồi rồi nói, ông vừa nhìn ra được một mớ bòng bong trong mối quan hệ lằng nhằng này. Mai Ngọc thì có con với Thìn, Thìn thì lại yêu Thụy Kha, mà Thụy Kha thì ông coi nó chính là con dâu của mình rồi. Giờ không biết xử trí thế nào cho hợp tình hợp lẽ. Ông thở dài:
– Hờ, cháu thì đương nhiên ông bà và gia đình nhận rồi, nó có thế nào cũng là con cháu, là dòng giống nhà mình. Không nhận sao đặng. Nhưng cái bố lo lại là chuyện của các con.
Mẹ Thìn sau khi nghe chồng nói xong thì đứng dậy đi sang phía Mai Ngọc mà giơ tay ra đón bé Cún:
– Nào, Cún ra bà bế nào. Xinh quá cơ, vậy mà giờ mới chịu về thăm ông bà.
Mẹ Thìn nói vậy là để tránh cho mình khỏi khóc vì xúc động, đứa cháu nào ông bà chả thương. Rồi bà bế bé Cún về phía ghế ngồi cạnh ông, ông cũng đưa tay vuốt má cháu, chị Hợi ở sau lưng mẹ cũng vậy.
Cũng theo thảo luận từ trước, giờ đến lượt Mai Ngọc, cô bẽn lẽn thưa:
– Thưa hai bác, thưa anh chị. Chuyện này là do cháu hoàn toàn tự nguyện. Cháu có nỗi khổ riêng nên chỉ sinh con được thôi, chứ cháu cũng không tình cảm nam nữ gì với anh Thìn đâu ạ. Cháu mong hai bác chấp nhận bé Cún là con cháu trong nhà, ngoài ra cháu không có mong ước gì hơn ạ.
Mai Ngọc nói xong thì cả Thìn và Thụy Kha đều gật đầu tán đồng. Bố Thìn nghe vậy thì đã hiểu ra phần nào, ông chỉ lo một điều là hai cô con gái này đều muốn làm vợ con trai ông, mà đất lề quê thói, ở đây không có chuyện vợ nọ con kia, càng không có chuyện một chàng nhiều thiếp. Lần này ông cũng thở dài, nhưng đó là cái thở phào nhẹ nhõm:
– Các con nói vậy thì bố hiểu rồi, giờ bố quyết định như thế này. Bé Cún là con cháu trong nhà. Còn cái Ngọc, không làm con dâu nhà này nhưng làm con bố mẹ thì được chứ? Còn chuyện thằng Thìn và cái Kha, cũng liệu liệu mà tính đi. Ba chục tuổi đầu rồi đấy.
Cả nhà vừa cười vừa gật gù vì quyết định hợp tình hợp lý của bố Thìn. Ông không nói rõ nhưng mọi người ngầm hiểu Mai Ngọc sẽ là con nuôi của bố mẹ Thìn, là anh em của Thìn.
Sau đó, như thường lệ, bố Thìn lại bàn thờ thắp hương gia tiên, ông khấn vái báo cáo các cụ về việc gia đình có thêm một đứa cháu và một đứa con nuôi.
Cả đoàn còn ở lại đến tối chủ nhật mới có chuyến bay về Hà Nội, trong thời gian còn lại của ngày thứ 7 và nguyên ngày chủ nhật, cả nhà đầm ấm quây quần quấn quýt bên nhau, nhất là ông bà tranh dành nhau được bế bé Cún. Thụy Kha dành nguyên buổi sáng ngày chủ nhật để cùng mẹ Thìn đi mua lại 1 mẫu ruộng muối của gia đình. Cô cầm sẵn 500 triệu trong một chiếc túi để đề phòng người ta muốn mình trả thêm tiền mới cho mua lại. Nhưng có thêm một bất ngờ nữa dành cho cô, người mua trước cũng chỉ lấy lại đúng 200 triệu mà không lấy thêm bất cứ một đồng lãi nào.
Sau đó Thìn chủ trì bàn bạc với bố mẹ về chuyện làm muối, mua lại ruộng nhưng anh không muốn bố mẹ phải làm muối nữa mà để cho thuê lại. Bố mẹ đồng ý.
Rồi chúng lại kéo nhau đi.
Con tằm ăn dâu rồi nhả tơ cho người ta dệt lụa, từ cây mạ trổ đòng đơm bông thành hạt thóc hạt gạo, cây đâm chồi nảy lộc đơm hoa kết quả… lằng nhằng quá, ý là muốn diễn tả thời gian lại một lần nữa qua đi ấy mà.
3 tháng sau tính từ khi công ty vượt qua khủng hoảng, Hưng Thịnh đã hoàn toàn trở lại và có phần mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều. Kim Ngân chỉ giữ lại 5% cổ phần của Hưng Thịnh, số còn lại đã được chào bán trên thị trường chứng khoán. Thụy Kha nhân cơ hội đó đã dồn tiền mua thêm cổ phần đứng tên anh Thìn. Cộng với lượng cổ phần 39% cô sở hữu từ trước, cô và Thìn đã sở hữu cổ phần lên đến 51%. Cô tin tưởng với việc sở hữu lượng cổ phần này, cô tuyệt đối là chủ tịch của Hưng Thịnh.
Hôm nay cũng là ngày khánh thành đồng thời khai giảng khóa đầu tiên của học viện vệ sĩ, Thìn đã đàng hoàng chững chạc phát biểu tại buổi khai mạc với tư cách là hiệu trưởng của trường. Ngay khóa đầu tiên, nhưng lượng học viên đăng ký thi tuyển đã vượt chỉ tiêu tuyển sinh.
Buổi tối hôm đó. Chỉ có Thìn và Thụy Kha trong ngôi biệt thự, họ hạnh phúc cùng nhau nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, có rượu, có nến và rất nhiều đồ ăn ngon. Ai cũng hiểu, ngày khai giảng trường đào tạo vệ sĩ sẽ là ngày mà hai người tính chuyện làm đám cưới. Giờ đây chỉ có trời sập mới cản bước được họ.
Thụy Kha nhà ta thì hôm nay cười như một con dở từ sáng đến giờ, nàng đang bấn làm vợ chàng lắm rồi. Ngồi ăn cơm mà vừa chống đũa vừa tủm tỉm nhìn lên trần nhà như kiểu đang nghĩ gì kinh lắm. Thìn hỏi thì ú ớ không dám nói thật là mình đang nghĩ đến chuyện khi làm cô dâu thì sẽ mặc áo cưới màu gì, váy cô dâu mà mặc lên người mình thì có đẹp không?
Thìn xách đàn lên sân thượng trước. Thụy Kha từ phòng tắm bước ra ngoài, trên mặt vẫn còn vài giọt nước chảy tong tong xuống chiếc váy ngủ màu xanh, cô chẳng mặc áo lót làm đôi vú tung tênh trong chiếc váy nhìn đến là bắt mắt. Bước ra nhà vệ sinh, ngó vào không thấy anh đâu, lại không nhìn thấy cây đàn, biết là anh lại lên sân thượng rồi.
Thụy Kha mừng húm, cô thông minh đoán biết thể nào hôm nay anh cũng cầu hôn với mình. Thụy Kha nhảy chân sáo lên tầng thượng, vừa nhảy cô vừa “la là lá la, la là lá la”, cũng quên chưa nói là cô còn không mặc cả quần lót nữa cô, hôm nay bím sạch, mặc chi cho mất công tí lại phải cởi ra. Ấy thế nên những động tác nhảy của cô làm một vài giọt nước ở lông bím rơi xuống bậc thang vì vừa nãy tắm vội quá lau chưa khô.
Mở cửa tum thang, Thụy Kha quá đỗi ngạc nhiên vì nhìn thấy anh trong một bộ vest lịch lãm, thắt caravat cẩn thận, lại nhìn xuống thân mình, thân hình ngọc nữ chỉ có mỗi cái váy ngủ hai dây là làm bằng vải, còn lại trống huênh trống hoác. Mồm chữ O:
– Anh, để em xuống thay đồ.
Nhưng Thìn đâu có cần Thụy Kha phải thay đồ làm gì, với anh, cô đẹp nhất lúc trần truồng:
– Thụy Kha, lại đây với anh.
Vừa nãy thì Thụy Kha vui vẻ là thế, nhưng biết được anh đang hết sức trang trọng và cầu kỳ như thế này, tự nhiên cô thấy hồi hộp. Vẫn biết rằng mình và anh đã coi nhau là vợ, là chồng từ lâu lắm rồi. Có ngày nào mà anh không hành cô đến bắn tung tóe ra đâu, có ngày nào mà bướm cô không được ăn no tinh trùng của anh đâu.
Nhưng là phụ nữ, trước giờ phút trọng đại của cuộc đời mình, cô thấy hộp hộp đến lạ. Trống vú đánh liên hồi, đôi chân khép lại đi từng bước nhỏ tiến về phía chiếc ghế băng nơi anh đang ngồi cạnh cây đàn ghi ta.
Thìn con nhà ông Tuất đã suy nghĩ rất nhiều về việc cầu hôn Thụy Kha ngày hôm nay, anh cũng nghĩ nên làm cái gì đó cho thật hoành tráng, thật lãng mạn nhưng nghĩ mãi chẳng ra. Đến mãi vừa nãy mới nghĩ rằng chẳng có nơi nào hợp hơn là cái sân thượng này, nơi đây là chốn kỷ niệm với biết bao buồn vui của cả anh và Thụy Kha. Là nơi chứng kiến tình yêu của hai người, vậy nó sẽ là thích hợp nhất để chứng kiến cảnh anh cầu hôn người ấy.
Để trang trọng, Thìn chẳng chuẩn bị nến hoa gì cả, anh mặc bộ đồ vest do chính tay Thụy Kha mua hồi xưa. Còn về lời nói thì đã tập đi tập lại từ vài ngay hôm nay rồi. Bắt đầu thôi.
Khi Thụy Kha lại gần, Thìn đưa hai tay của mình xuống với lấy hai bàn tay nhỏ bé, mịn màng của cô ấy, rồi sau đó anh nhìn sâu vào đôi mắt chớp chớp đong đưa ấy, bốn con mắt nhìn nhau đắm đuối như con cá chuối. Thìn nói:
– Thụy Kha, giờ anh sẽ cầu hôn em. Em sẵn sàng nghe lời cầu hôn của anh chưa?
Thụy Kha giả vờ bẽn lẽn gái 18 con nhà giáo viên nhân dân, cô lắc lắc hai vai mình như muốn truyền đi thông điệp “vú em to không” cho người đang cầu hôn mình:
– Em… Em… em… ngại lắm. Anh muốn làm gì… thì làm đi…
Thụy Kha lấp lửng câu nói, ý cô là “địt trước hay cầu hôn trước, em thế nào cũng được”.
Thìn tiếp tục theo bài đã soạn sẵn trong đầu, mặc dù đang bị tác động rất lớn của đôi vú căng tròn nửa kín nửa hở của Thụy Kha, nhưng anh vẫn nhớ:
– Thụy Kha này, em có tin vào tình yêu không?
Thụy Kha thú thực là thấy anh hôm nay sao khác mọi hôm quá, anh đang đi xa quá, gió trên này cứ lồng lộng thổi luồn từ dưới chân lên váy, bím đang man mát. Nhưng cô không dám làm anh mất hứng mặc dù đang nứng:
– Từ ngày gặp anh, em mới tin là có Tình Yêu tồn tại trên đời này.
Thìn vẫn cầm tay Thụy Kha như ban nãy theo kiểu dung dăng dung dẻ:
– Anh cũng vậy, lúc đầu gặp em, anh không nghĩ rằng sẽ cùng em đứng trên sân thượng này ngày hôm nay đâu. Chúng mình đã cùng nhau trải qua và vượt qua biết bao nhiêu sóng gió phải không em? Giờ phút này, anh chẳng biết nói gì hơn là Anh Yêu Em.
– Em cũng yêu anh nhiều lắm.
– Thụy Kha, nhắm mắt lại đi em.
Thụy Kha chưa để Thìn nói hết câu thì mắt đã nhắm tịt lại rồi, môi thì chúm cha chúm chím, cô xem trên phim đầy lần rồi. Cầu hôn là bắt người yêu nhắm mắt lại, hôn phát rồi nói chứ gì.
Và quả đúng như những gì trên phim người ta vẫn thương làm, Thìn nhẹ nhàng đẩy đầu mình lại đôi môi mọng đang hé mở của Thụy Kha. Lúc đầu nụ hôn ấy nhẹ nhàng lãng mạn kiểu Pháp, nhưng chỉ duy trì được độ 3 giây là nhẹ nhàng thôi còn sau đó thì chuyển sang kiểu Mỹ, rất mạnh mẽ. Thụy Kha mở to miệng mình ra để đón lưỡi của anh sang chơi. Nhưng chuyện đơn giản như vậy thì nói là gì, khi lưỡi anh đẩy sang thì Thụy Kha nhận thấy có một sự khác lạ, là một vật thể lạ đang ở trong miệng cô, nó vừa được truyền từ miệng anh sang.
Rời nụ hôn vì nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, trong khi Thụy Kha nhằn nhằn cái vật thể lạ ấy thì Thìn nói:
– Thụy Kha, làm vợ anh nhé?
Thụy Kha đưa tay lên mồm lôi cái vật thể lạ ấy ra, đó là một chiếc nhẫn vàng không hoa văn, không trạm trổ, một chiếc nhẫn bằng vàng ta mộc mạc giống như chiếc nhẫn mà người ta mua về để tích trữ.
Thìn lại lấy lại cái nhẫn ấy rồi đút vào ngón tay áp út của Thụy Kha, vừa như in. Thụy Kha chưa trả lời Thìn vì cô bất ngờ vì hành động cầu hôn này của anh, nó không giống những gì mà cô tưởng tượng:
– Em làm vợ anh lâu rồi.
– Thế em có đồng ý cưới anh không?
– Anh thử không cưới em xem.
– Thế em…
Thụy Kha chặn họng Thìn bằng một cái ôm thật chặt làm móp cả bầu vú:
– Em sẽ mãi mãi là vợ anh. Mình sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời chồng nhé.
Thêm một nụ hôn dài bất tận nữa để kết thúc màn cầu hôn của Thìn dành cho Thụy Kha rồi hai người xuống dưới phòng làm chuyện chính. Thụy Kha chẳng để ý Thìn đang ở đâu giờ này nữa, cô giơ giơ chiếc nhẫn vàng ở tay ra rồi hỏi:
– Anh, anh mua nhẫn này ở đâu vậy?
Thìn đang vục đầu vét máng Thụy Kha, nghe tiếng cô ấy hỏi thì anh ngẩng mặt lên, khuôn mặt ướt nhoét nước giống y như là những người công nhân thoát nước vừa chui từ dưới cống ngầm lên mặt đất:
– Là nhẫn cưới của bố mẹ đấy. Đợt vừa rồi về mẹ đưa cho anh đôi nhẫn cưới của bố mẹ. Em có thích không?
Thụy Kha vẫn chẳng thèm nhìn Thìn lấy một lần, cô lật bàn tay rồi úp bàn tay ngắm nghía chiếc nhẫn. Với cô nó rất đẹp, đẹp bởi sự đơn giản, nhẫn của bố mẹ, vậy là nó đã có cách đây mấy chục năm rồi. Thấy Thìn vẫn ngẩng mặt lên như chó cún đợi cục xương, Thụy Kha hô:
– Kìa anh, tiếp đi. Kệ em.
Vậy là Thìn lại vục mặt xuống lồn Thụy Kha, anh đánh hột le tanh tách nghe thật là vui tai. Rõ khổ.
Đám cưới về trên làng quê.
Thụy Kha và Thìn chọn tổ chức đám cưới tại Quảng Bình, sau đám cưới tại đây sẽ là lễ báo hỉ ở trên Hà Nội.
Theo phong tục địa phương thì cô dâu không được ở nhà chú rể rồi. Thế nên buổi sáng tổ chức ăn uống thết đãi linh đình tại nhà anh Thìn thì cô có mặt, rồi đến cỡ độ 10 giờ sáng thì cô về nhà chị Hợi cách nhà chú rể khoảng 500 mét, ở đó sẽ có người trang điểm cô dâu và lúc đó cô sẽ mặc váy cưới và chờ đến giờ lành anh sẽ sang rước cô về.
Thụy Kha còn một điều lo lắng trong lòng, bởi vì giờ này cô vẫn chưa được gặp bố mẹ đẻ. Ông bà Dương – Hà theo lịch thì khoảng 10h sẽ có mặt tại đây, ông bà vừa mới về đến Hà Nội đêm hôm qua.
Ngồi cạnh Thụy Kha lúc này là Mai Ngọc, Nụ và Ánh Tuyết. Quang IT thì ở bên nhà Thìn, nói là để tiếp rượu thay Thìn nhưng thực ra là bế đứa con nhỏ mới 4 tháng tuổi.
Thấy chủ tịch lo lắng, Mai Ngọc hỏi:
– Chị, hình như chị có gì lo lắng thì phải?
Thụy Kha vẫn ngồi im cho người trang điểm vấn tóc, cô nói:
– Uh, bố mẹ chị giờ này phải về đến nơi rồi chứ.
– Anh Dần ra đầu làng đón mọi người rồi chị ạ, chị cứ yên tâm. Em cũng vừa gọi cho hai bác, chắc cũng sắp về đến nơi rồi.
Vừa nói xong thì Nụ hớt hải chạy vào:
– Chị Kha, bố mẹ chị về rồi, còn có nhiều người nữa mà em không biết mặt.
Thụy Kha xin phép người đang vấn tóc cho mình rồi đứng dậy. Trông cô yểu điệu thục nữ trong bộ áo dài truyền thống, chỉ có mái tóc là vẫn chưa hoàn thiện thôi. Thụy Kha sốt sắng muốn gặp bố mẹ, ngày con gái lên xe hoa về nhà chồng, kẻ đáng thương nhất chính là bố mẹ cô dâu.
Vừa nhìn thấy mẹ, Thụy Kha rớm nước mắt:
– Mẹ!!!
Bà Hà cũng chạy lại ôm con, còn ông Dương bước theo sau, vừa đến nơi thì ông âu yếm:
– Cuối cùng tôi cũng tháo được quả bom trong nhà.
– “Bố này”, Thụy Kha nũng nịu đánh nhẹ vào cánh tay bố.
Rồi Thụy Kha nhìn thấy đoàn người theo sau, người duy nhất mà cô từng gặp mặt chính là Kim, cạnh Kim là một cô gái mà Thụy Kha đoán không nhầm chính là Trâm Anh, người yêu cũ của anh Thìn.
Còn nữa, một người trạc tuổi bố mà Thụy Kha đoán chính là ông Hoàn, chủ tịch tập đoàn Kim Ngân. Không hiểu sao tập đoàn đã từng là đối thủ của mình lại tụ họp ở đây, lại còn đi cùng bố mẹ nữa chứ. Thấy con gái có phần chưa hiểu đầu cua tai nheo, ông Dương giới thiệu:
– Thụy Kha con, để bố giới thiệu từng người cho con biết nhé. Kim thì con biết rồi phải không? Đây là chú Hoàn, chủ tịch tập đoàn Kim Ngân, cũng là người bạn thân với bố từ hồi còn học bên Nga. Còn người nữa mà bố muốn đặc biệt giới thiệu cho con, có thể con sẽ sốc đấy. Là Trâm Anh, vợ của Kim, nhưng Trâm Anh cũng là em gái con đấy.
Trâm Anh và Thụy Kha nhìn nhau, hai người con gái đều xinh đẹp tương đương nhau, giờ nhìn hai người mới thấy có vài nét trên khuôn mặt giống nhau. Thụy Kha nói trước:
– Em gái con? Là sao? Sao con không hiểu gì vậy?
Mẹ Hà nhìn Kha gật đầu. Ông Dương giải thích:
– Trâm Anh và con tuy không cùng một mẹ sinh ra, nhưng Trâm Anh là con gái của bố, bố cũng chỉ vừa mới được nhận lại Trâm Anh đêm hôm qua khi vừa về đến Hà Nội. Chuyện này còn rất dài, để sau đám cưới bố mẹ sẽ giải thích cho con nghe.
Lúc này, Thụy Kha mới nhìn kỹ vào khuôn mặt cô em gái, oan gia ngõ hẹp, người yêu cũ của anh Thìn lại chính là cô em gái cùng cha khác mẹ với cô. Nhưng chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa rồi, Trâm Anh đã có chồng, nghe nói là ly thân nhưng nhìn Kim ở bên cạnh thì chắc là làm lành rồi, Thụy Kha vốn bản tính thiện lương, cô lại gần Trâm Anh, tình cảm chưa đủ sâu sắc vì mới chỉ gặp nhau nên không có giọt nước mắt nào, nhưng ánh mắt thì rất thân thương:
– Trâm Anh, em gái của chị. Vậy mà giờ đây chị mới gặp được em.
Trâm Anh cũng bồi hồi khó tả, mới nhận lại cha ruột ngày hôm qua. Cũng chỉ mới đêm hôm qua thôi cô mới biết bố Cường không phải là cha ruột của mình mà là một người khác. Người cô kính trọng nhất chính là bố Cường, ông không phải là cha ruột cô nhưng bao nhiêu năm nay vẫn coi cô như con ruột của mình mà hết lòng đối tốt với cô. Rồi cô cũng được nghe bố chồng nói về việc ông Dương có nỗi khổ riêng mà chưa dám nhận lại con, chỉ âm thầm quan sát và hỗ trợ từ xa.
– Chị Thụy Kha!
Hai chị em ôm nhau một cái thật chặt, mối quan hệ của họ giờ đã mở sang một trang mới. Buông em gái ra, giờ đến lúc Thụy Kha lên mặt đàn chị, cô chỉ vào Kim, hắn đang bế thằng cu:
– Tên em rể kia, giờ còn muốn thôn tính Hưng Thịnh nữa không?
Kim nghe tử thần gọi tên, hắn không để đâu hết ngượng, một tay ôm con, một tay gãi đầu:
– Chị, chuyện qua rồi mà.
Bỗng nhiên ông Dương và ông Hoàn cười ha hả vang vọng cả căn phòng. Thụy Kha nghi ngờ hỏi:
– Có phải là bố với chú đứng sau vụ này không?
Nhưng không phải như Thụy Kha nghĩ, ông Hoàn không phải là người đạo diễn, ông nói:
– Không, hoàn toàn không phải như cháu nghĩ, chuyện Hưng Thịnh và Kim Ngân là có thật, việc thật. Bọn ta chỉ là muốn nhân chuyện này để làm một số thứ thôi. Ha ha ha ha ha.
Ông Dương thêm vào:
– Là để con học hỏi thêm bản lĩnh trên thương trường, ta thấy con vượt qua khủng hoảng như vậy là tốt đấy, nhưng cần phải làm sớm hơn nhanh hơn. Con nên nhớ, phản ứng tức thời trên thương trường chính là phản xạ của người làm kinh doanh. Và ta cũng thử thằng con rể, xem nó có xứng đáng với con gái ta không thôi. Ha ha ha ha.
Lúc này Kim mới lên tiếng:
– Vậy chuyện con bắt Thìn, à không… Anh Thìn có phải là do bố bày cho anh Đoàn trợ lý của con không?
Ông Hoàn cười ha hả như xác nhận, rồi ông nói với thằng con:
– Không có vụ hôm ấy liệu anh có biết nhận ra đâu là chân lý cuộc sống không? Anh có nhận ra cái gì mới là quan trọng nhất trong cuộc đời người đàn ông không? Chính là gia đình, là vợ là con đấy. Ha ha ha ha ha.
Mọi chuyện đã được giải quyết, chỉ có Trâm Anh là chưa làm lành hẳn với Kim thôi.
12h trưa, giờ hoàng đạo đã điểm. Đoàn người toàn nam thanh nữ tú của cả một vùng quê theo chân các vị bô lão và Thìn đến nhà chị Hợi, Thụy Kha ngồi trong buồng chờ chú rể đến rước.
Khi một bô lão kêu Thìn vào đón cô dâu, khi đi vào trong anh mới nhìn thấy đám người mới tới, có bà Hà là anh nhận ra ngay, còn người ngồi bên cạnh bà Hà chắc là bố vợ anh rồi. Cái ngạc nhiên nhất chính là anh nhìn thấy Kim và Trâm Anh. Nhưng lúc đó không kịp hỏi han gì nhiều, anh cúi chào rồi bước vào phòng. Nhìn thấy Thụy Kha đang mặc một bộ váy cưới màu trắng, lưng quay vào trong, Thìn lại gần, đặt tay lên hai vai cô rồi âu yếm:
– Thụy Kha, anh đến đón em về làm vợ anh.
Thụy Kha ngoảnh lại nhìn anh:
– Nhanh lên, em đợi mãi.
Thìn khuỳnh tay để Thụy Kha bám vào, đôi uyên ương bước ra khỏi buồng cô dâu trong tràng pháo tay rền vang của tất cả mọi người. Nhìn họ tươi cười rạng rỡ, nhìn họ đẹp đôi và hạnh phúc biết bao.
Thế rồi, cô dâu chú rể đi đầu, họ có một đoạn khoảng 500m gọi là rước dâu, con đường ven biển bên cạnh hàng phi lao rì rào lúc này thật đẹp, tiếng sóng biển, tiếng gió vi vu như bản hòa tấu chúc mừng hạnh phúc cho đôi bạn trẻ.
Một vài em bé đứng ven đường ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp, chúng hát bản đồng dao mà mỗi lần gặp đám cưới đều hát: “Cô dâu chú rể, đội dế lên đâu, đi qua đầu cầu, đánh rơi nải chuối, cô chết đuối, chú rể khóc nhè”
Đêm hôm ấy, tại phòng của cô dâu chú rể, tiếng kẽo kẹt của chiếc giường làm bố mẹ Thìn ở cái phòng ngủ đối diện không tài nào ngủ được. Mẹ Thìn ngại lắm nhưng cũng phải sang gõ cửa buồng, gõ 3 tiếng “cộc cộc cộc” xong thì bà nói:
– Hai đứa xuống dưới đất mà nằm.
Nói xong bà lại quay về buồng ngủ với ông.
Ở bên trong, Thìn mồ hôi đầm đìa đang nằm trên bụng của Thụy Kha, cô đang dạng hai chân to hết cỡ rồi quặp lên trên lưng anh. Nghe mẹ gõ cửa rồi nói, cả hai đứa cùng bịt miệng cười.
Ở một khách sạn trên thị trấn cách nhà Thìn độ 5 km. Khi thằng Cu đã ngủ, Kim nhẹ nhàng bế nó đặt sang sát mép giường rồi nằm thế vào chỗ của nó, cạnh Trâm Anh. Trâm Anh vẫn chưa ngủ, cô nhắm mắt và tim đang đập rất mạnh, lâu lắm rồi cô mới lại hồi hộp như thế này. Thấy có động, cô cứ nằm im xem sự thể ra làm sao. Kim nhẹ nhàng đặt một tay mình vòng lên trên bụng Trâm Anh, hắn đang úp thìa cô. Kim nói khẽ vào tai Trâm Anh:
– Trâm Anh, tha lỗi cho anh đi mà. Anh biết mình sai rồi. Vợ chồng mình làm lại từ đầu nhé.
Trâm Anh không trả lời, cô thút thít khóc làm bầu vú rung rung lên. Kim thấy vợ khóc thì biết là mình đã được tha thứ, có yêu có hận thì mới có khóc. Đó là cảm xúc của con người. Kim ghì chặt vợ mình mạnh hơn nữa để tiếng khóc dịu dần đi. Một lúc sau, Trâm Anh mới cất tiếng nói, tiếng nói đầu tiên với chồng sau mấy tháng trời:
– Lần sau mà còn hư nữa thì đây không tha cho đâu.
Tại một buồng ngủ nhà chị Hợi, nơi đôi vợ chồng Ánh Tuyết và Quang IT cư ngụ. Em bé ngủ say rồi Quang IT mới chọc chọc ngón tay vào đít Ánh Tuyết:
– Vợ ơi, 4 tháng rồi.
Ánh Tuyết tủm tỉm, đúng là từ lúc cô sinh em bé đến giờ, bướm chưa hồi lại nên cô chưa cho Quang IT địt lần nào. Biết là tên chồng nhỏ thó này đang bấn lắm, nếu không cho hắn xả biết đâu lại sinh hư. Cũng căn ke lồn đã hồi, Ánh Tuyết quay lại rồi nó khẽ như sợ con nó tỉnh:
– Xuống dưới sàn, nhẹ thôi đấy, lồn vẫn còn đau lắm.
Mẹ con Mai Ngọc thì ngủ ở phòng của Nụ ở nhà của cô ấy. Bé Cún ngủ nằm ở sát mép giường, Nụ vẫn một tay đặt lên hờ lên bụng bé, cô vừa ru bé ngủ xong. Mai Ngọc chưa ngủ đâu, nhưng cô giả vờ ngủ từ nãy đến giờ. Bỗng cô trở mình xoay người gác một chân mình lên chân Nụ, tay cô trong cái vô tình của lúc trở mình đặt lên một bên vú của Nụ.
Nụ đã ngủ đâu, cô biết tay chị Ngọc đang ở trên vú mình, cũng muốn nhẹ nhàng gỡ bàn tay ấy xuống lắm, nhưng chẳng hiểu sao một cảm giác tê tê, thích thích cứ ùa về nơi cô. Thế nên Nụ mặc kệ bàn tay ấy ở trên vú mình cả đêm. Chuyện Nụ và Mai Ngọc có thành một cặp đôi hay không thì còn lâu mới có thể trả lời được, nhưng qua sự việc của đêm nay, có thể khẳng định, họ đã bước những bước đi đầu tiên trên con đường đó.
Tái bút của tác giả:
Khi tôi đang lang thang trên bãi biển đêm hôm đó, tôi tựa lưng vào một cây phi lao chắn gió, điếu thuốc đang đỏ lựng trên môi, trước mặt tôi là biển cả mênh mông, sau lưng tôi là làng mạc của làng chài ven biển, ở đó có cuộc làm tình trong sự đê mê, trong tình yêu và hạnh phúc của Thìn và Thụy Kha.
Ở sau lưng tôi có cuộc làm tình của cặp đôi Ánh Tuyết – Quang IT. Ở xa xa một tí là cuộc làm tình trong sự nhẹ nhàng và da diết của Trâm Anh và Kim, một cặp vợ chồng lấy nhau được vài năm rồi mới bắt đầu những ngày đầu tiên của việc tìm hiểu nhau. Ở đó còn có một cặp đôi mà ta chưa gọi là làm tình được, chỉ có những sự va chạm nhẹ nhàng, vô tình mà như cố tình, chỉ có những tiếng đập mạnh của con tim là cuồng nhiệt mà thôi, Mai Ngọc – Nụ.
Điếu thuốc trên môi cũng cháy đến lọc, câu chuyện tôi kể cho các nghe về các nhân vật trong truyện Người bảo vệ cũng đến hồi kết thúc.
Tôi lại châm cho mình một điếu mới, ánh nhìn của tôi lại hướng ra biển cả mênh mông, trên một chiếc thuyền cá hoán cải, có một cô gái đang làm việc, cô ấy là Cave, địa điểm hành nghề của cô ấy là ở trên biển, chính vì lẽ đó nên tôi gọi cô ấy là Cave Biển Đông.
— Hết —
Tác giả: Cu Zũng
Để lại một bình luận