Phần 86
Kể từ khi Thụy Kha hạ lệnh thực hiện kế hoạch phản công, ngay lập tức toàn bộ hệ thống từ cấp cao nhất đến các nhân viên, khắp cả ba miền Bắc – Trung – Nam, tất cả các chi nhánh, nhà máy, công trình của Hưng Thịnh trong cả nước gấp rút làm việc giống như là lệnh tổng động viên vậy. Một không khí mới, một niềm tin mới, một hưng phấn mới như tỏa đều và đậm đặc tới toàn bộ cán bộ công nhân viên của công ty. Họ tin rằng, mọi việc sẽ trở lại như xưa.
Đêm hôm qua, hơn 12 giờ đêm bộ tứ Thụy Kha – Thìn và Ánh Tuyết – Mai Ngọc mới về đến nhà. Tất cả các công việc thuộc tầm quản trị, thuộc phạm trù ra quyết định bình thường nếu đúng quy trình phải mất đến cả tháng trời, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, mọi thứ được giải quyết chỉ tính bằng giờ.
Đến khoảng 13 giờ trưa ngày hôm sau, hầu như tất cả mọi thứ đã được hoàn thiện theo đúng kế hoạch mà chủ tịch đặt ra. Nhân việc này mới thấy được giá trị của công ty mà Thụy Kha đã gây dựng kể từ ngày thành lập, đó chính là Hưng Thịnh từng bước, từng bước đã xây dựng được một hệ thống quản trị chuyên nghiệp, hiệu quả phân lớp phân tầng hết sức khoa học.
Mỗi cá nhân, mỗi bộ phận, mỗi cấp quản lý phụ trách những công việc cụ thể theo đúng chức năng nhiệm vụ. Cả ngàn con người nhưng tất cả đều giống như một chi tiết của một cái máy, rất hợp lý không thiếu không thừa. Chỉ cần bấm nút là cả bộ máy ấy chạy êm ru. Chả thế mà Thụy Kha hầu như không bao giờ trực tiếp tham gia vào những vấn đề chi tiết, có cần chỉ đạo gì, cô chỉ cần tóm cấp dưới trực tiếp của mình, là Mai Ngọc, thế là xong.
Mai Ngọc và Ánh Tuyết phấn khởi bước vào phòng chủ tịch, Thụy Kha và Thìn cũng vừa ăn trưa tạm tại văn phòng. Mai Ngọc hưng phấn nói đầu tiên:
– Báo cáo chủ tịch, mọi thứ đã được chuẩn bị xong đúng như kế hoạch của chủ tịch. Em chỉ điều chỉnh những chi tiết nhỏ cho phù hợp thôi ạ.
– Các em làm tốt lắm. Đúng 14h chúng ta bắt đầu.
Ánh Tuyết ưỡn phè cái bụng lên, sáng sớm nay, được anh chồng nhỏ thó của mình đưa đi làm, Ánh Tuyết trước mặt chồng còn xoa xoa vào cái bụng mà nịnh con: “Giai của mẹ, có định chui ra thì cũng đợi hết ngày hôm nay nghe con. Hôm nay mẹ bận nhiều việc lắm” làm anh chàng Quang IT nhà ta cười nắc cả nẻ.
Ánh Tuyết nói về vấn đề không phải thuộc phạm trù báo cáo giống như những lần trước, một chuyện mà đến hôm nay, khi cô đã cùng công ty trải qua đầy đủ những giờ phút thăng trầm, từ lúc phát triển quá nóng đến lúc gặp khủng hoảng, cô mới dám nói với chủ tịch, như một đứa em gái:
– Chị Thụy Kha, em và chị Mai Ngọc là người gần gũi chị nhất. Chúng em hiểu và luôn tin tưởng vào chị sẽ giúp Hưng Thịnh vượt qua giờ phút khó khăn này. Việc chị giao, chúng em đã hoàn thành 100%, nhưng từng đó chưa nói lên được điều gì. Tất cả thắng thua thế nào cả công ty trông đợi vào chị. Chị ơi, cố lên!
Thìn, Thụy Kha và Mai Ngọc mắt tròn mắt dẹt nhìn Ánh Tuyết như kiểu cô ta vừa từ trên mặt trăng rơi xuống. Cũng là lần đầu tiên, những lời nói không mang ý nghĩa công việc được Ánh Tuyết hồn nhiên nói. Mai Ngọc thì gắn bó với Thụy Kha từ những ngày đầu tiên thành lập công ty, còn Ánh Tuyết mới được gần gũi chủ tịch được gần 2 năm chứ không nhiều.
Trong mắt của Mai Ngọc và Ánh Tuyết, chủ tịch Thụy Kha tuy là gần gũi nhưng cũng xa vời tít tắp. Chủ tịch tuy chẳng bao giờ câu nệ nhưng Mai Ngọc và Ánh Tuyết luôn cảm thấy một cái uy cực lớn từ chủ tịch, cái uy ngầm ấy luôn trấn áp các cô mà nhiều khi các cô không hiểu được là nó từ đâu tới. Chẳng thế mà, mỗi lần trước khi gõ cửa phòng chủ tịch, các cô đều phải hít một hơi thật sâu, khi nhịp tim đập lại bình thường mới dám bước vào.
Thụy Kha thì từ hôm Ánh Tuyết và Mai Ngọc ăn Tết cùng mình ở trong viện đã coi hai đứa như em gái rồi. Ngoài công việc, cô đều dùng danh xưng “chị – em”. Nhưng Ánh Tuyết và Mai Ngọc đâu có dám vậy, Mai Ngọc thì chưa lần nào dám dùng từ “chị”, còn Ánh Tuyết thì hôm nay là lần đầu tiên. Các cô mở miệng ra đều là hai chữ “chủ tịch”.
Nhưng có lẽ Ánh Tuyết không biết được rằng thì là mà, cô gọi là “chị” làm chính Thụy Kha cảm thấy ấm áp biết nhường nào, cảm thấy gần gũi biết bao. Ánh Tuyết và Mai Ngọc gắn bó với Thụy Kha đến ngày hôm nay cũng dựa trên quan hệ chủ – tớ, nhưng đến giờ này có thể khẳng định, mối quan hệ ấy đã nâng lên một tầm cao mới, nó được bền chặt hơn bởi họ còn coi nhau như những người bạn, như chị em thân thiết. Mai Ngọc và Ánh Tuyết là nhân tố cực kỳ quan trọng trong quản lý và điều hành công ty, hai cô này mà có bụng dạ làm phản thì không còn cơ hội mà chống đỡ đâu.
Thụy Kha nghe được lời động viên vừa rồi thì mỉm cười, cô nhìn về phía Mai Ngọc và hỏi:
– Mai Ngọc, em có biết Ánh Tuyết đâu không nhỉ? Sao chị không thấy em ấy.
Cả căn phòng cùng cười vang vì câu hỏi của Thụy Kha. Trước trận chiến, nụ cười có giá trị ngàn vàng.
14 giờ.
Từ tầng 18 là phòng làm việc của chủ tịch, cả nhóm 4 người đi xuống tầng 3, là phòng họp lớn của công ty, toàn bộ cán bộ công nhân viên làm việc tại trụ sở chính đã có mặt ở trong đó. Nhưng bước vào phòng chỉ có 3 người, Thìn không biết từ lúc nào đã biến mất khỏi tầm mắt của Thụy Kha. Lúc này Thụy Kha chưa để ý sự vắng mặt của anh bởi tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên khi Thụy Kha dẫn đầu bước vào, theo sau là Mai Ngọc và Ánh Tuyết.
Phòng họp với diện tích khoảng hơn 500m2 được thiết kế rất hiện đại như một phòng họp dành cho các sự kiện lớn của nhà nước. Đầy đủ trang thiết bị âm thanh, ánh sáng, điều hòa. Trên cùng là sân khấu, có đặt một cái bục phát biểu với giỏ hoa tươi ở trên đó, phông nền là hình logo công ty Hưng Thịnh. Phía bên dưới là các hàng ghế giống như ghế trong rạp chiếu phim.
Mai Ngọc đi thẳng lên trên sân khấu, còn Thụy Kha và Ánh Tuyết thì ngồi ở hàng ghế trên cùng, vẫn còn một ghế trống ở ngay bên cạnh Thụy Kha, theo sắp xếp từ trước thì đó là chỗ ngồi của Thìn.
Mai Ngọc cầm micro, cô nhìn thẳng xuống dưới và cũng là nhìn thẳng vào máy quay camera:
– Thưa chủ tịch hội đồng quản trị, thưa toàn bộ cán bộ công nhân viên công ty Hưng Thịnh trong cả nước. Hôm nay, chúng ta tổ chức buổi họp nội bộ đặc biệt này để lắng nghe những chia sẻ của chủ tịch về quá trình phát triển của công ty từ lúc thành lập cho đến ngày hôm nay. Buổi họp này được truyền hình trực tiếp theo hình thức Video Conference tới tất cả các các chi nhánh, các nhà máy, các công trình của Hưng Thịnh trên cả nước. Và không để quý vị chờ lâu, ngay sau đây tôi xin được trân trọng giới thiệu và kính mời chủ tịch hội đồng quản trị, bà Lều Thụy Kha lên sân khấu.
Thụy Kha nghe đến giới thiệu tên mình, cô vừa làm động tác đứng dậy nhưng hơi quay sang Ánh Tuyết hỏi:
– Anh Thìn đâu rồi?
Nhưng Ánh Tuyết chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu.
Không còn thời gian vì tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên. Mặc dù những người ngồi trong phòng họp này làm cùng trụ sở với chủ tịch, nhưng có lẽ hôm nay họ mới được nhìn thấy chủ tịch một cách gần gần nhất, có lẽ hôm nay họ mới được nghe chủ tịch nói chuyện với mình. Tầng 18 có thang máy riêng mà chỉ có 4 người ở công ty có thẻ mới sử dụng được.
Cùng thời điểm đó, ở nhà máy giày da Hưng Yên, tại phân xưởng sản xuất.
Toàn bộ công nhân và cán bộ quản lý cũng vỗ tay rầm rầm, họ đang chăm chú nhìn lên một màn hình chiếu 300 inch được đặt ở tầm cao vừa với mắt của họ. Chỉ có anh Hùng là vỗ tay nhè nhẹ, anh nhớ lại, chính mình đã hô hào mọi người bắt chủ tịch nhốt vào trong phòng cùng với ông giám đốc cũ. Câu chuyện này đến nay mỗi lần nhắc lại là anh lại đỏ bừng mặt.
Chi nhánh miền Trung đặt trụ sở tại thành phố biển Đà Nẵng, một màn hình chiếu 300 inch đang chiếu cảnh chủ tịch đang đi từ dưới lên bục phát biểu. Tất cả cán bộ công nhân viên đang chăm chú theo dõi, trừ những cán bộ cấp cao của chi nhánh, còn lại tất cả đều chưa bao giờ gặp chủ tịch bằng xương bằng thịt, họ chỉ nhìn thấy chủ tịch của mình qua các phương tiện thông đại chúng, được nghe kể lại những giai thoại, những quyết sách của chủ tịch trong quá khứ mà thôi.
Chi nhánh miền Nam đặt trụ sở tại thành phố Hồ Chí Minh cũng như vậy.
Rồi ở toàn bộ các công trường, nơi các công trình của Hưng Thịnh đang xây dựng, những cán bộ nhân viên ở các ban quản lý dự án cũng được theo dõi trực tiếp qua màn hình chiếu.
Trở lại với phòng họp tại trụ sở chính.
Thụy Kha từ từ đi lên sân khấu, dáng đi không chậm nhưng cũng không nhanh, khuôn mặt lạnh lùng bình thản, nhìn khuôn mặt cô lúc này không ai nghĩ rằng Hưng Thịnh đang trong giờ phút nguy khốn. Thụy Kha ăn mặc không cầu kỳ, đó là một bộ vest nữ màu hồng nhạt, chiếc caravat được thay bằng một chiếc khăn nhỏ giống như nơ.
Cô nhấc chiếc micro không dây ở đặt ở bục phát biểu ra và thong dong đi về phía giữa sân khấu. Thụy Kha nhìn vào ghế của anh Thìn đầu tiên nhưng vẫn không thấy anh, linh cảm người phụ nữ báo cho cô biết anh chắc chắn có chuyện gì quan trọng mới không ngồi ở đây. Anh biết cuộc họp này là cực kỳ quan trọng đối với cô, đêm hôm qua, cuộn tròn trong lòng anh cô còn được nghe anh động viên nữa mà. Nhưng cô vẫn tin tưởng vào anh, anh trước nay làm gì đều có lý do chính đáng, chỉ không biết anh có gặp hiểm nguy gì không thôi.
Thụy Kha nhìn xuống khắp khán phòng thì tiếng vỗ tay mới dừng hẳn, cả phòng họp giờ im phăng phắc.
Đưa micro lên gần miệng, Thụy Kha nói khá chậm, nhưng chữ nào chữ ấy chắc nịch, không thừa không thiếu:
– Thưa toàn bộ cán bộ công nhân viên của công ty Hưng Thịnh có mặt trong khán phòng này và các cán bộ công nhân viên của công ty trên khắp cả nước. Cán bộ công nhân viên của chúng ta có người tuổi bậc cha chú, có người tuổi anh chị, nhưng hôm nay cho phép tôi được dùng danh xưng chung là “tôi”.
Thụy Kha sử dụng giọng thật của mình, lời nói có âm lượng vừa phải, có lúc dừng lúc nghỉ hợp lý, lúc trầm lúc bổng, lúc nhanh lúc chậm, đặt trọng tâm vào những nội dung nổi bật. Ngoài ra còn kết hợp ngôn ngữ hình thể như động tác tay, ánh mắt, hướng nhìn… ó là những kỹ năng thuyết trình mà cô đạt điểm cao nhất khi học đại học bên Mỹ, sau này còn được tôi luyện khi cô là đại sứ trong một số chương trình phi lợi nhuận của các tổ chức quốc tế như Liên hợp quốc, Unicef. V. V.
Người nghe tại đây và qua màn hình im lặng, họ nuốt từng lời và chăm chú nhìn lên vị chủ tịch của mình.
Thụy Kha dừng lại một lúc sau đoạn mở đầu, sau đó cô tiếp tục:
– Hưng Thịnh tính đến ngày hôm nay đã hoạt động được 6 năm 3 tháng và 27 ngày nhưng đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp nói chuyện với toàn thể cán bộ công nhân viên, những người đã gắn bó và cống hiến để công ty đi đến được ngày hôm nay, tôi trân trọng cảm ơn tất cả vì điều đó.
– Tôi sinh ra tại Hà Nội, rồi năm 10 tuổi theo cha mẹ ra nước ngoài sinh sống và học tập. Tôi tốt nghiệp đại học sau đó tham gia một số chương trình vì cộng đồng của các tổ chức quốc tế. Gia đình tôi sống xa quê hương nhưng chưa bao giờ chúng tôi không hướng về Tổ quốc thân yêu, nơi chôn rau cắt rốn của mình. Năm 24 tuổi, tôi quyết định một mình trở về Việt Nam, lúc đó tôi cũng không biết mình sẽ làm gì, tôi chỉ nghĩ trong đầu là “cứ về thôi”. Rồi sau đó tôi đi lang thang khắp đất nước hình chữ S để tìm hiểu về đất nước và con người Việt Nam, từ đất mũi Cà Mau đến đến địa đầu Hà Giang. Cũng từ những ngày tháng đó, tôi đã biết mình phải làm gì.
(Hết đoạn vừa rồi, Thụy Kha dừng lại một chút rồi nói tiếp)
– Tôi quyết định thành lập Hưng Thịnh với sứ mệnh là xây dựng một công ty tạo ra nhiều công ăn việc làm nhưng đồng thời cũng phải có lợi nhuận để giúp đỡ càng nhiều càng tốt những vùng đất, những hoàn cảnh còn nhiều khó khăn trong xã hội. Với tầm nhìn là một doanh nghiệp nước ngoài nhưng phát triển bền vững, lâu dài tại Việt Nam, trở thành một doanh nghiệp của người Việt Nam, vì người Việt Nam và mang lại lợi ích cho người Việt Nam. Với số vốn ban đầu chỉ bằng 1/10 giá trị hiện tại của công ty do bố mẹ tôi hỗ trợ và các cô chú cổ đông cũng là những Việt Kiều đóng góp. Vượt qua biết bao khó khăn, gian lao vất vả, Hưng Thịnh tăng trưởng liên tục trong nhiều năm. Và giờ đây đã trở thành TOP 100 doanh nghiệp ngoài quốc doanh lớn nhất Việt Nam.
– Và tôi nghĩ rằng, Hưng Thịnh đang đi đúng con đường mà mình đã lựa chọn kể từ ngày đầu tiên. Tôi xin phép không nói về việc chúng ta xây dựng được bao nhiêu khu đô thị, khu nghỉ dưỡng phức hợp, bao nhiêu tòa nhà chung cư, chúng ta có bao nhiêu chi nhánh, bao nhiêu nhà máy, lợi nhuận hàng năm chúng ta có được bao nhiêu. Tôi chỉ nói rằng, tính đến nay Hưng Thịnh đã góp tay xây dựng được hơn 100 ngôi trường cho thầy và trò ở vùng sâu vùng xa. Hưng Thịnh đã tài trợ gần 1.000 ca mổ tim cho những trường hợp khó khăn. Hưng Thịnh đã xây được gần 500 ngôi nhà tình nghĩa cho những người già neo đơn, người có công. Hưng Thịnh đã trao học bổng trọn đời cho 5.000 em học sinh nghèo hiếu học. Hưng Thịnh luôn là doanh nghiệp tiên phong, đóng góp tích cực nhất, hiệu quả nhất cho các tổ chức từ thiện. Và còn rất nhiều điều ý nghĩa nữa đang chờ chúng ta ở phía trước. Cá nhân tôi và tất cả chúng ta, những thành viên của mái nhà Hưng Thịnh hãy luôn tự hào về điều đó. Xin quý vị đừng kể với những người thân trong gia đình, bạn bè gần xa rằng Hưng Thịnh to lớn ra làm sao, tài sản thế nào, quý vị hãy kể rằng chúng ta đóng góp được gì cho xã hội. Rằng chính bản thân quý vị, chính những nỗ lực làm việc của quý vị trong quá trình lao động miệt mài hăng say tại công ty đã góp phần tạo nên những điều vô cùng ý nghĩa đó.
(Tính cả hơn 2.000 công nhân nhà máy máy, có hơn 3.000 con người đang chăm chú lắng nghe từng lời, từng lời gan ruột của Thụy Kha, họ im lặng nhưng trong lòng đang dâng trào cảm xúc. Họ vừa mới chợt nhận ra, bao nhiêu năm nay mình được trả công không phải chỉ là đồng lương bằng tiền mặt, họ còn được trả một thứ khác nữa, có giá trị không kém tiền)
– Nhưng ngày hôm nay, Hưng Thịnh đang đối mặt với một thách thức vô cùng lớn. Chúng ta đang đối mặt với nguy cơ bị một công ty khác thôn tính, trở thành viên của một công ty khác. Nhưng bản chất của sự việc lại chính là một cuộc khủng hoảng mà tôi gọi là “khủng hoảng niềm tin”. Chúng ta chưa thực sự tin tưởng và trao trọn niềm tin cho nhau. Việc này dẫn đến một số cán bộ công nhân viên đã nộp đơn xin nghỉ việc và chuyển sang công ty khác làm. Với những cán bộ nhân viên đó, tôi không muốn giữ bởi chúng ta không thể đi xa cùng nhau nếu không có niềm tin dành cho nhau. Qua sự việc khó khăn này, cũng là cơ hội để chúng ta thanh lọc bớt những nhân sự chưa tâm huyết và không có ý muốn gắn bó lâu dài với công ty.
– Nhưng cũng qua sự việc này, với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị công ty Hưng Thịnh, tôi xin được gửi lời tri ân và cảm tạ tự đáy lòng mình tới toàn bộ công nhân và cán bộ tại nhà máy giày da Hưng Yên. Trong suốt những ngày qua, công ty không nhận được bất kỳ một lá đơn xin nghỉ việc nào của công nhân. Mặc dù tôi biết có những doanh nghiệp khác ngay bên cạnh mời chào sang làm việc với mức lương tăng gấp rưỡi, thậm chí gấp đôi. Tôi đã có 1 đêm mất ngủ vì buổi chiều hôm đó, Tổng giám đốc báo cho tôi biết là công ty nhận được hơn 2.000 lá đơn viết tay của toàn bộ công nhân nhà máy, tất cả đều đồng loạt xin được tăng ca. Lý do là để tăng sản phẩm xuất xưởng, mong muốn đóng góp phần nào giúp công ty vượt qua khó khăn. Cô chú, anh chị công nhân, cán bộ nhà máy thân yêu. Những hành động đó của cô chú, anh chị đã tiếp thêm nghị lực cho tôi, cho ban giám đốc và đội ngũ lãnh đạo công ty, giúp chúng tôi có thêm tinh thần để chèo lái Hưng Thịnh vượt qua giai đoạn này.
(Thụy Kha nói xong thì hơi cúi đầu như hành động tri ân.
Toàn bộ hơn 2.000 công nhân tại nhà máy may im phăng phắc, có rất nhiều chị đã rớm nước mắt theo giọt mồ hôi chảy xuống làm ướt cái khẩu trang vẫn còn gắn trên môi. Họ chẳng có kiến thức sâu xa gì đâu, chẳng hiểu nhiều biết rộng đâu. Họ đứng truyền may thì chỉ biết đưa hai miếng da vào máy và đính chúng lại với nhau.
Họ đứng truyền gót thì chỉ biết dùng keo gắn cái gót giầy vào miếng da. Họ đứng truyền KCS thì chỉ biết tìm những sợi chỉ thừa, những chỗ lỗi của sản phẩm. Họ đứng truyền đóng gói thì chỉ biết xếp những đôi giày vào trong hộp… chấm hết.
Họ cũng chẳng quan tâm trên mạng trên mẽo người ta nói gì về vị chủ tịch xinh đẹp của mình. Họ chỉ biết rằng, lương tháng họ nhận được không chậm trễ 1 ngày, họ chỉ biết rằng thu nhập của họ cao hơn hẳn những ngày cũ, làm lại nhàn hơn. Họ chỉ biết rằng giờ họ đã có “nhà của mình”, căn nhà dành cho công nhân mà họ đã mua của công ty với giá ưu đãi, lại còn được trả chậm bằng việc trích lại một phần nhỏ tiền lương.
Họ chỉ biết rằng cuộc sống của họ vẫn chưa có của ăn của để nhưng cũng không còn phải lo rằng ngày mai thùng gạo trong bếp đã cạn. Và họ cũng chẳng biết giúp lại công ty bằng cách nào, chỉ biết đóng góp bằng chính sức lao động, bằng mồ hôi của mình mà thôi)
Thụy Kha dừng lại một lúc thì nói tiếp:
– Một lần nữa, tôi kêu gọi mọi người hãy tin vào chúng tôi như quý vị đã từng tin và hãy cùng chúng tôi vượt qua cơn giông bão này. Với những gì chúng ta đã xây dựng, với những gì chúng ta đã đạt được và với những gì chúng ta có trong tay, tôi chắc chắn nếu tất cả chúng ta đoàn kết lại, tin tưởng vào nhau thì con thuyền Hưng Thịnh sẽ vượt qua tất cả thử thách, khó khăn, chúng ta sẽ trở lại mạnh mẽ và tiếp tục con đường mà chúng ta đã lựa chọn. Ngay sau cuộc họp này, công ty sẽ tổ chức họp báo với sự tham dự của các cơ quan báo chí và truyền thông. Tại đó, Hưng Thịnh sẽ công bố những kết luận của cơ quan quản lý nhà nước về chất lượng công trình, nhằm đính chính những thông tin sai lệch trên truyền thông thời gian vừa qua. Cũng tại đó, Hưng Thịnh sẽ công bố những hợp đồng hợp tác với các nhà thầu xây dựng khác và ngay lập tức việc thi công sẽ được trở lại vào ngày mai. Cũng tại buổi họp báo, dưới sự chứng kiến của truyền thông, Hưng Thịnh sẽ tổ chức lễ ký kết hợp đồng hợp tác toàn diện với 3 ngân hàng quốc tế có chi nhánh tại Việt Nam, những ngân hàng này đã ngỏ ý cung cấp dịch vụ tài chính với Hưng Thịnh từ rất lâu rồi nhưng trước đây tôi luôn ưu tiên sử dụng dịch vụ của ngân hàng trong nước. Xin quý vị hãy tin ở chúng tôi.
(Phân đoạn này, Thụy Kha nói khá to, rất hùng hồn, rất đanh thép, không khoan nhượng đúng chất một sát thủ trên thương trường.
Thụy Kha nói xong cũng là lúc tiếng vỗ tay tại khán phòng rầm rầm vang lên. Không chỉ tại đây thôi đâu. Tại khắp mọi nơi cuối đường truyền video conference đều là tiếng vỗ tay không ngừng kèm với những cái gật đầu quyết tâm. Sĩ khí lòng quân đang lên rất cao).
Hơn một phút sau, tiếng vỗ tay mới dừng. Hội trường im ắng trở lại để tiếp tục lắng nghe chia sẻ của chủ tịch. Thụy Kha một lần nữa lại nhìn xuống cái ghế trống của Thìn, anh vẫn không có mặt. Cô đang cực độ lo lắng bởi cô biết rất có thể có một điều gì đó tác động thì anh mới không có mặt nơi đây. Nhớ lại chuyện ông Toàn nhỏ bé lần trước mà đã làm ra chuyện kinh khủng như vậy, nay đối thủ lại hơn ông ta gấp hàng trăm lần, không biết sẽ làm ra chuyện gì đây.
– Thưa quý vị, đáng ra tôi không nên nói và bản thân cũng không muốn nói về chuyện cá nhân cho quý vị nghe. Nhưng ít nhiều những chuyện cá nhân của tôi cũng làm ảnh hưởng đến công ty, vì vậy, hãy cho tôi được chia sẻ với quý vị đôi lời, cũng là để trả lời câu hỏi: “Tôi có đàng hoàng không?”.
– Đúng, tôi và anh Thìn, chúng tôi yêu nhau. Tôi không ngại ngùng và sợ sệt gì khi công bố cho cả thế giới này biết điều đó. Tôi và anh, trai chưa vợ, gái chưa chồng, chẳng ai có thể ngăn chúng tôi đến với nhau. Có người không tin rằng giữa chúng tôi có tồn tại Tình Yêu, chuyện đó tôi không giải thích vì chỉ tôi và anh mới cảm nhận được mà thôi. Cũng có người nói tôi và anh ở hai thế giới khác nhau, tôi là một chủ tịch giàu có, còn anh chỉ là một vệ sĩ xuất thân quê mùa. Rằng anh không xứng đáng với tôi, rằng anh đến với tôi chỉ vì số tiền và địa vị mà tôi có.
Nhưng quý vị có biết không? Chính tôi, phải, chính tôi mới là người phải nỗ lực phấn đấu, phải thay đổi bản thân, phải học hỏi mọi thứ để xứng đáng với anh, với tình yêu chân thành mà anh dành cho tôi. Tôi dám chắc rằng trong các quý vị đang ngồi đây và những người đang nghe tôi nói ở xa, không có nhiều người, thậm chí là không có ai từng trải qua giờ phút mà tôi đã từng trải qua. Cái tích tắc mà tôi được chứng kiến anh lao thẳng vào người tôi, đẩy tôi ra và thay tôi đỡ một viên đạn… Viên đạn ấy găm vào đầu anh và đã có thời điểm anh đã ở bên kia thế giới… Cách đây vài tháng anh mới tỉnh lại sau 1 năm trời sống mà như một xác chết. Thử hỏi mấy người trên đời này sẵn sàng hy sinh cả tính mạng cho người mình yêu như anh ấy. Với tôi, anh là một vệ sĩ giỏi nhất thế giới, anh là một người yêu lý tưởng nhất thế giới, và anh chắc chắn sẽ là người bạn đời tuyệt vời nhất thế giới. Tôi yêu anh nhất thế gian và tôi chấp nhận đánh đổi tất cả những gì tôi có ngày hôm nay để được ở bên anh, được yêu anh và được anh yêu.
– Cũng có người nói, anh xuất thân quê mùa. Đúng, rất đúng. Anh sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển của tỉnh Quảng Bình, người dân nơi đó đỏ sặm mặt và tóc quăn lại vì nắng và gió, người dân nơi đó quanh năm chỉ có 2 nghề là làm muối và đi biển, vất vả vậy nhưng đồng tiền kiếm được cũng chỉ đủ để ăn. Tôi sinh ra ở Hà Nội, nơi phồn hoa đô hội, thủ đô của đất nước. Nhưng Hà Nội thì sao chứ? Quảng Bình thì sao chứ? Tôi may mắn được gặp người trong gia đình anh và gặp những người dân quê anh. Với tôi đó là những con người tuyệt vời nhất trên thế giới này. Họ có đầy đủ lòng tự trọng, sự sang trọng và quý phái của những quý tộc. Về với họ, tôi được sống trong tình thương, trong tình nghĩa và tình người. Bố mẹ anh chưa bao giờ có ý nghĩ vay hoặc xin của tôi một cắc lẻ nào, mặc dù họ biết tôi là ai. Bố mẹ anh cũng chưa bao giờ nhận của tôi một nghìn lẻ nào, mặc dù tôi nhiều lần muốn biếu bố mẹ với thân phận là đứa con trong nhà. Bố mẹ anh chỉ nhận của tôi những hộp ô mai Hàng Đường, những cái áo bình dân, bố mẹ nói “bố mẹ chỉ nhận tấm lòng”.
Quý vị có biết không? Có thông tin công ty gặp khó khăn. Bố mẹ anh đã bán tất cả ruộng muối gia truyền để gửi tiền lên cho tôi, là tất cả gia sản tích góp nhiều đời quý vị ạ. Nếu một người có 100 tỷ trong tay, họ cho quý vị vay 10 tỷ và một người có 200 triệu nhưng họ cho quý vị vay cả 200 triệu ấy, thử hỏi giá trị về mặt tinh thần bên nào lớn hơn. Tôi tự thấy bản thân mình còn chưa xứng đáng với gia đình nhà anh, với tình cảm mà gia đình anh dành cho tôi. Tôi vẫn phải cố gắng hơn nữa để xứng đáng với họ.
Tôi nói những chuyện vừa rồi có người hiểu, có người không. Nhưng tôi chỉ biết rằng, tôi yêu anh và anh yêu tôi không có gì sai cả, hoàn toàn không. Quý vị ạ, giờ phút này anh không có mặt ở chiếc ghế trang trọng nhất mà tôi dành cho anh, ở bên cạnh ghế của tôi dưới kia. Tôi không biết anh đang ở đâu, nhưng tôi dám chắc anh không có mặt ở đây cũng là vì tôi, vì công ty Hưng Thịnh. Có thể lắm anh lại phải một lần nữa mang tính mạng của mình ra để bảo vệ tôi, đúng như cái Hợp đồng bảo vệ mà tôi và anh mỗi người một bên đã ký cách đây vừa tròn 2 năm. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh có còn sống hay đã chết. Tôi xin mang tất cả danh dự của bản thân ra để thề rằng, tôi sẽ làm vợ anh, sẽ làm con dâu gia đình anh từ nay đến cuối đời. Thụy Kha tôi là phận nữ nhi nhưng trước sau như một, nói được làm được.
Xin cảm ơn đã lắng nghe tôi nói!
Thụy Kha chấm nhẹ ngón tay cái của mình lên hai khóe mắt, cô đang gồng mình lên để mạnh mẽ hơn, cô không thể để mình yếu đuối trong giờ phút này, trước con mắt của hàng nghìn người.
Thụy Kha đặt lại cái Micro vào bục phát biểu, cô từ từ chậm rãi đi thẳng ra khỏi cửa phòng họp ở ngay bên trái mà không xuống vị trí ngồi của mình. Cô đã xong việc, phần còn lại của buổi họp nội bộ và của buổi họp báo diễn ra ngay sau đây sẽ do Mai Ngọc chủ trì.
Cánh cửa phòng họp đóng lại, mọi người vẫn lặng im, nhưng không ai bảo ai, tất cả cùng đứng dậy. Một vài tiếng vỗ tay ngắt quãng vang lên, rồi từ đó là ầm ầm tiếng vỗ tay của tất cả mọi người. Tiếng vỗ tay vang dội cả khán vòng, kéo dài tưởng như bất tận. Họ đã hiểu ra tất cả, họ như vừa được nghe một buổi giảng đạo của vị cha sứ, họ vừa mới ngộ ra rất nhiều điều trong cuộc sống sau bài phát biểu chừng 1 tiếng của chủ tịch. Họ hiểu được bản chất của vấn đề, họ hiểu được giá trị đích thực của cuộc sống, họ hiểu được tình yêu là gì và hạnh phúc là như thế nào.
Không khí trong phòng họp tại trụ sở chính không khác là bao so với không khí ở tất cả các địa điểm được truyền hình trực tiếp.
Thụy Kha bước ra khỏi cửa, việc cô làm đầu tiên là mở máy điện thoại, vào mục cuộc gọi ưa thích và tìm số “Chồng yêu”. Nhưng chưa kịp bấm gọi thì nhận được 1 tin nhắn, là của Kim.
Để lại một bình luận