Phần 68
Lúc này, một cuộc tranh cãi nổ ra bên ngoài hành lang phòng tổng thống giữa hai chị lao công. Chị lao công A:
– Này, cậu có nghe thấy tiếng gì không?
Chị lao công B đang dẩu tai lên nghe tiếng từ bên trong phòng tổng thống vọng ra, chị gật gù:
– Có, nghe như tiếng ma chơi.
Chị lao công A cãi:
– Không, là tiếng người ta lấy đũa gõ vào đít nồi.
– Không đúng lắm, giống tiếng kéo thép ở lò rèn quê tớ.
– Chưa hẳn, tiếng… đánh rắm… hihiii.
Cứ thế hai chị lao công mãi cãi nhau đến quên cả làm việc.
Thụy Kha vừa kết thúc bản nhạc, vẫn ôm đàn trong lòng rồi quay ra nhìn Thìn:
– Em đánh đàn có hay không anh? Đây là bản Romance rất nổi tiếng.
Nói đến đây, Thụy Kha nhìn vào khuôn mặt Thìn thì cô kinh hãi phát hiện ra, hai bên thái dương của Thìn có hiện tượng co giật, lần đầu tiên cô thấy một biểu hiện như vậy kể từ lúc anh nằm trong này. Rất nhanh chóng cô bấm vào nút màu đỏ trên đầu giường.
– Bác sĩ!
Chỉ độ 3 phút sau thì bác sĩ Thông cùng vài người nữa hộc tốc phi vào. Thụy Kha kể lại biểu hiện của Thìn cho bác sĩ nghe. Đặt ống nghe vào tim Thìn đo nhịp tim, bác sĩ Thông nói:
– Nhịp tim của cậu ấy có nhanh hơn bình thường một chút, đây là phản ứng rất quan trọng. Cháu làm gì mà cậu ấy giật thái dương?
– Cháu đánh đàn ghi ta cho anh ấy nghe. Anh ấy đánh đàn ghi ta giỏi lắm ạ.
– Tốt, cháu thử đánh lại bác nghe xem nào.
Và rồi Thụy Kha lại ôm đàn, cô chơi lại bản Romance vừa rồi:
“Tửng tửng… toong toong toong… teeng teeng teeng tèng… tục tục tục túc túc… ngoech ngoech ngoech… ooc ooc ooc oocc ooc…”
Bác sĩ Thông thấy ruột gan phèo phổi mình hình như đảo lộn lung tung khắp khoang bụng, bác vẫy tay ra hiệu:
– Thôi, dừng lại. Bác hiểu rồi. Giờ bác về phòng đây, sáng mai sẽ cho Thìn đi chụp não. Cháu cứ tiếp tục đi. Tốt đấy.
Nói xong nhanh như một cơn gió, bác sĩ Thông và vài người khác nữa lập tức rời khỏi phòng. Vừa ra đến cửa bác sĩ thở phào một cái, bác có cảm giác mình vừa từ dưới địa ngục chui lên khỏi mặt đất.
Tiếng đàn của Thụy Kha giờ đã trở thành một huyền thoại được toàn bộ các y bác sĩ và nhân viên bệnh viện truyền tai nhau.
Thậm chí có một vài bệnh nhân cùng tầng kiên quyết yêu cầu bệnh viện cho chuyển đi tầng khác, nếu không được đáp ứng thì đổi luôn bệnh viện.
Tiếng đàn ai oán như hờn như dỗi, tiếng đàn đong đưa như đánh như đấm, tiếng đàn vang vọng như từ cõi âm ti địa phủ vọng về trần thế, tiếng đàn mông lung như người ta cầm cái dùi đục vào tai.
Nếu đây là thời chiến, tiếng đàn của Thụy Kha có thể mang ra chiến trường làm nhụt ý chí quân thù mà buông súng đầu hàng.
Tiếng đàn Thụy Kha có một sức mạnh kinh thiên động địa, có khả năng giải tán đám đông hơn bất cứ biện pháp nghiệp vụ nào.
Tiếng đàn Thụy Kha nếu ở trong rừng có khả năng làm chim muông thú dữ chạy sang một khu rừng khác.
Nếu Thụy Kha đánh đàn dưới hồ nước có thể làm cho cá nhảy bờ mà không cần câu.
Ấy thế nhưng, tiếng đàn của Thụy Kha lại làm cho Thìn có những biểu hiện hết sức tích cực, bằng chứng là tần suất Thìn co giật thái dương đã nhiều hơn, nhịp tim cũng thay đổi thất thường, đó chính là những biểu hiện của trạng thái Thìn đang tự đấu tranh với chính bản thân mình để tỉnh giấc.
Bác sĩ Thông dạo này ít gặp Thụy Kha hẳn, hay đúng hơn là bác sĩ sợ, mỗi lần canh me Thụy Kha đi ra ngoài bác mới dám đến khám cho bệnh nhân, với những biểu hiện như vậy, bác tin là Thìn sớm tỉnh lại thôi.
Chỉ cần một cú hích nào đó mang tính quyết định là Thìn sẽ tỉnh lại.
Một buổi trưa tháng 5, thời tiết bên ngoài nắng chói chang oi ả, Thụy Kha đang bóp chân cho Thìn sau một đoạn nhạc mà cô mới học được thì có tiếng bấm chuông cửa phòng bệnh. Thụy Kha ra mở cửa thì thấy Mai Ngọc, cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, không đúng với phong cách ăn mặc thường thấy của cô khi giờ đây là ngày làm việc. Thụy Kha thắc mắc vì mình không gọi Mai Ngọc đến.
– Ơ Mai Ngọc, sao lại đến giờ này. Ở công ty có chuyện gì à?
Mai Ngọc tránh ánh mắt nhìn thẳng vào chủ tịch, chuyện cô đến đây là cô đã phải lấy dũng khí cả tháng nay rồi. Cô lí nhí:
– Thưa chủ tịch, công ty không có chuyện gì. Em đến… đây là… có chuyện riêng cần gặp chủ tịch ạ.
Thụy Kha cũng định bụng gặp Mai Ngọc vì những sự thay đổi gần đây của cô ấy, nhưng dạo này chưa có dịp vì kết quả điều trị của anh Thìn là rất khả quan và có triển vọng nên đành tạm gác lại, thấy Mai Ngọc đến, Thụy Kha cũng tiện thể mà hỏi luôn:
– Vào đi, vào trong nói chuyện.
Thấy Thụy Kha chỉ hướng tay về phía phòng khách, Mai Ngọc chần chừ chưa muốn đi, cô hít một hơi thật sâu rồi cúi gằm mặt xuống khẽ khọt:
– Chủ tịch có thể cho em thăm anh Thìn một chút có được không?
Thụy Kha thấy chuyện này là hết sức bình thường, cô nói nhanh:
– Được chứ, vào đi em.
Dẫn Mai Ngọc vào phòng anh Thìn, vừa đi Thụy Kha vừa nói với giọng hết sức vui mừng:
– Anh Thìn dạo này có biểu hiện rất tích cực em ạ. Chị tin là anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Mai Ngọc kể từ ngày vào thay Thụy Kha trông anh Thìn đến nay đã gần 4 tháng rồi chưa từng trở lại. Đứng bên cạnh giường nhìn anh, thấy Thụy Kha đang làm cái gì đó ở đằng sau lưng, Mai Ngọc trộm tay đưa lên xoa bụng mình, hai hàng mi hơi ướt, cô đã cố gắng kiềm chế không được có biểu hiện gì kẻo chủ tịch nghi ngờ nhưng không được. Mai Ngọc cố gắng nhìn anh Thìn thật sâu để ghi nhớ khuôn mặt anh trong tâm khảm của mình.
Không dám chạm vào tay anh, Mai Ngọc từ từ đi sang bên phòng khách và ngồi xuống ghế salon, Thụy Kha rót một nước lọc đặt trước mặt Mai Ngọc. Nhìn tư thế ngồi thẳng lưng của Mai Ngọc, nhìn cái bụng lùm lùm ra mặc dù cái váy rộng nhưng vẫn không thể che nổi, Thụy Kha có chút lo lắng chuyện chẳng lành:
– Em tìm chị không phải chuyện công ty thì là chuyện gì?
Mai Ngọc vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Thụy Kha, hớp một ngụm nước nhỏ xíu rồi cô lấy trong túi mình ra một tờ giấy A4 rồi đặt sang bên phía chủ tịch.
Thụy Kha giở tờ giấy A4 ra rồi đọc tiêu đề được viết bằng chữ in hoa: “ĐƠN XIN TỪ NHIỆM”.
Không đọc tiếp, Thụy Kha gấp lại tờ giấy đó rồi nhìn thẳng vào mắt Mai Ngọc, cô trở lại thành một chủ tịch quyền uy:
– Mai Ngọc, nói cho tôi biết là vì lý do gì?
Nhưng Mai Ngọc ấp úng cúi mặt xuống nhìn li nước:
– Em… em… thưa chủ tịch… lý do em viết trong đơn.
Nhưng Thụy Kha ngắt lời luôn:
– Tôi muốn nghe trực tiếp từ em nói, lý do cá nhân là lý do gì?
Nhưng Mai Ngọc vẫn im như một pho tượng làm Thụy Kha phải nói tiếp:
– Em có bầu rồi phải không?
Vẫn chỉ là sự im lặng, chính Thụy Kha đang run chứ không phải Mai Ngọc, là phụ nữ cô linh cảm thấy điều này không bình thường, Thụy Kha gắt:
– Chuyện có bầu thì là bình thường, sao phải xin nghỉ?
Mai Ngọc thấy chủ tịch gắt thì run bắn người, cô đành phải lí nhí:
– Em… Em… em…
– Bao nhiêu tuần rồi?
Mãi Mai Ngọc mới dám nói nhỏ:
– 15 tuần rồi ạ.
Thụy Kha sững người, cái cô sợ nhất chính là con số 15. Trước khi hỏi Mai Ngọc cô đã nhẩm tính thời gian cô đi Mỹ đến nay vừa tròn 15 tuần.
Thụy Kha run bắn người, cốc nước trên tay cô đang rung rung làm vài giọt nước văng ra ngoài. Nuốt nước bọt, Thụy Kha dằn lòng mình hỏi một câu mà làm trái tim cô tan nát, cô đang cực kỳ đau khổ:
– Nói cho tôi biết, bố đứa bé là ai?
Mai Ngọc lén nhìn lên chủ tịch, thấy khuôn mặt chủ tịch lạnh băng nhưng ánh mắt vô cùng đau khổ đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ấy làm Mai Ngọc khụy ngã vì tội lỗi mà cô đã gây ra cho người đàn chị, cho người ân nhân mà cô ngày đêm tôn thờ kính trọng. Cô ấp úng:
– Em xin lỗi… em không thể nói được… Em xin lỗi chủ tịch, em sẽ rời Hà Nội, em sẽ… không bao giờ gặp lại hai người nữa.
Nói xong Mai Ngọc đứng dậy thật nhanh rồi chạy ra cửa. Nhưng vừa ra đến cửa thì nghe một tiếng: “Choang” làm cô giật thót người đứng sững lại khi chưa kịp thò tay vào nắm cửa. Là tiếng vỡ của chiếc ly thủy tinh trên tay Thụy Kha, kèm với đó là tiếng gọi thất thanh của chủ tịch:
– Mai Ngọc, em đứng lại đó cho tôi.
Vừa rồi, Mai Ngọc đã nói “không bao giờ gặp lại hai người”, điều đó làm Thụy Kha khẳng định rằng Mai Ngọc đang trốn tránh cô và anh Thìn, rằng đứa con trong bụng của Mai Ngọc là của anh Thìn.
Để lại một bình luận