Phần 62
Bố mẹ Thìn ngồi trên chiếc giường bệnh tại phòng của Thụy Kha, anh chị Thìn thì ngồi ở cái ghế tựa cạnh đấy, còn Thụy Kha thì đang ngồi ở giữa. Vừa rồi, cô thuật lại nguyên văn tình hình bệnh tật của Thìn cho cả nhà nghe. Vừa kể cô vừa sụt sịt. Cuối cùng, hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực, Thụy Kha giãi bày:
– Thưa hai bác, thưa anh, thưa chị. Con chẳng dám giấu hai bác nửa lời, con yêu anh Thìn.
Cả nhà ngơ ngác nhìn Thụy Kha, cả Mai Ngọc và Ánh Tuyết cũng ở đó. Thụy Kha nói tiếp:
– Nếu anh Thìn có mệnh hệ gì, anh ấy có sống thành người như thế nào? Con cũng xin được cả đời được ở bên anh ấy. Thay anh ấy chăm sóc báo hiếu bố mẹ. Hu hu hu hu. Con xin bố mẹ, xin anh chị hãy nhận con làm con trong nhà. Hu hu hu hu.
Nói đến đây Thụy Kha bật khóc thành tiếng nức nở, cô cố gắng kìm nén lắm, chuyện này cô đã suy nghĩ cả đêm hôm qua. Anh Thìn nếu có may mắn sống được thì mười phần có đến chín cũng không thành người bình thường được, cô tự thấy mình phải thay anh ấy chu toàn cho bố mẹ, không phải là trả công hay trả ơn gì gì đâu, là cô tự nguyện cam lòng dựa vào tình yêu và lương tri mách bảo.
Thấy Thụy Kha khóc ròng, mẹ Thìn như một người mẹ hiền lại cầm lấy tay Thụy Kha, bà ưng ưng bụng đứa con gái trắng trẻo xinh đẹp mà lễ phép này rồi. Nhưng bà đã lớn tuổi, cái nhìn đời của bà cũng có khác người còn trẻ:
– Con à, đừng khóc nữa. Thìn nó có bị như thế này bố mẹ không trách con, đó là nhiệm vụ nó phải làm, bố mẹ luôn dạy nó phải hết lòng vì công việc. Tấm lòng con bố mẹ xin nhận, bố mẹ và anh chị sẽ coi con như người nhà. Còn về chuyện của Thìn, cứ đợi xem tình hình thế nào đã. Nếu nó mệnh nhỏ bố mẹ sẽ mang nó về quê, bố mẹ không dư dả gì nhưng sẵn sàng đón đứa con trai trở về.
Đôi mắt trĩu nặng, mẹ Thìn như già đi mấy tuổi, bà thương con nhưng cũng tính toán thiệt hơn, nghe Thụy Kha vừa kể bệnh tình của Thìn, ông bà đã sẵn sàng đón nhận tất cả, nếu con chết thì mang con về vùi dưới cát biển quê cha đất tổ, nếu nhờ trời nó còn sống thì có điên, có mất trí, có thành cái dạng gì bà cũng không tiếc thân già này mà hy sinh nốt cho con.
Bố Thìn và hai anh chị cũng gật đầu đồng ý với lời của vợ, của mẹ vừa nói.
Thụy Kha thấy mình phải trấn tĩnh lại, cô cần phải mạnh mẽ, không được yếu đuối giờ phút này, quệt nước mắt, Thụy Kha nói:
– Con tin là anh Thìn sẽ trở lại bình thường. Con tin chắc chắn là như vậy. Con sẽ làm hết sức mình để cứu anh ấy. Kể cả phải mang anh ấy ra nước ngoài điều trị con cũng làm. Xin bố mẹ, xin anh chị hãy tin ở con.
Với ánh mắt khẩn cầu và thể hiện sự quyết tâm, Thụy Kha đã làm cho những người ngồi đây có thêm niềm tin, có thêm hy vọng rằng sẽ có một điều thần kỳ xảy ra. Nhưng mọi thứ vẫn còn phải đợi, bác sĩ Thông có nói, ít nhất 1 tuần nữa mới biết chắc chắn điều gì sẽ xảy ra với Thìn. Mà bây giờ mới là chiều 30 tết.
Lo và thương là vậy, nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, ngày Tết còn hàng trăm việc phải lo, thấy ở lại cũng không có giúp được gì, cũng không gặp được Thìn nên bố Thìn, anh Dần và chị Hợi đành buồn bã về Quảng Bình ngay, đi luôn mới kịp đón giao thừa ở nhà. Chỉ có mẹ Thìn là ở lại Hà Nội. Thụy Kha cho xe đưa 3 người ngược về Hà Nội. Đêm nay anh lái xe của công ty cũng phải đón giao thừa trên đường. Mai Ngọc đã trực tiếp động viên và nhờ anh vất vả chuyến này, ngày Tết không ai lấy quyền hành gì mà bắt người ta phải xa gia đình, mọi thứ phải là tự nguyện.
Thụy Kha, Ánh Tuyết, Mai Ngọc và Quang IT đưa mẹ Thìn về ngôi biệt thự của Thụy Kha để bà có chỗ nghỉ ngơi, bà được sắp xếp ở phòng của Thìn, cái phòng đối diện của cô. Mai Ngọc và Ánh Tuyết thì ở phòng của Thụy Kha, còn Quang IT thì ở phòng dưới gầm cầu thang, nếu Ánh Tuyết muốn xuống cùng để anh người yêu khai chày thì chắc cũng không vấn đề gì.
Cô cũng nói Ánh Tuyết cố gắng tìm mua những thứ đồ dùng, thức ăn, thức uống cần thiết cho ngày Tết để mẹ Thìn không cảm thấy trống trải khi phải đón Tết trên này. Lúc gần 11 giờ đêm, cô xin phép mẹ Thìn cho cô trở vào bệnh viện, cô muốn đón giao thừa cùng anh. Mai Ngọc xin đi theo, Thụy Kha đồng ý. Vậy là ở nhà chỉ có mẹ Thìn và đôi bạn trẻ Ánh Tuyết – Quang IT.
Tiếng pháo nổ do nhà ai đốt trộm từ xa vọng về bệnh viện, nhìn lên trời cao về phía Hồ Gươm là những chùm pháo hoa đẹp mắt đủ màu đang rực sáng. Vậy là thời khắc chuyển giao năm cũ sang năm mới đã điểm.
Đứng bên ngoài phòng bệnh của Thìn, Thụy Kha nhìn vào bên trong phòng như nguyện cầu điều gì đó:
“Anh thân yêu! Sang năm mới em chúc anh sớm khỏe trở lại để em được nói lời yêu anh. Cả anh và em, chúng mình phải cùng cố gắng anh nhé. Em yêu anh nhiều lắm”.
Mai Ngọc thì điện thoại về cho gia đình, cô chúc bố mẹ và anh chị em trong gia đình mạnh khỏe, cô nhận lại được lời chúc sớm lấy chồng.
Nhân bảo như thần bảo, đúng như tôi đã dự đoán từ trước, thể nào đêm giao thừa này cũng xảy ra chuyện, y như rằng, tại cái phòng gầm cầu thang nhà Thụy Kha. Quang IT vừa mới vào phòng chưa được lâu, vừa rồi cậu cùng với Ánh Tuyết và mẹ của anh Thìn đón giao thừa với những thủ tục đơn giản, những câu chúc tụng giản đơn mong cho anh Thìn sớm tai qua nạn khỏi. Rồi thì ai về phòng nấy, trước đó cậu còn nhận được cái nháy mắt đầy ẩn ý của cô bạn gái Ánh Tuyết.
Và Ánh Tuyết như một con mèo, chẳng thèm tuân thủ phép lịch sự tối thiểu là vào phòng phải gõ cửa. Ánh Tuyết mở hé cửa ra rồi lách người vào, người qua nhưng mông chưa qua vì nó to quá nên Ánh Tuyết phải mở cửa dạng ra thêm một tẹo mới vào vừa. Cửa vừa đóng, Ánh Tuyết nhìn Quang IT đắm đuối như con cá chuối:
– Anh, làm tí khai xuân không?
Quang IT thì vừa tắm táp qua một chút, trên người mặc độc cái quần cộc hoa màu xanh, cái loại quần mà người ta rất thích mặc khi đi biển. Trên người vẫn chưa kịp mặc áo để lộ hai hàng xương sườn, Quang IT ngược lại với cô người yêu mũm mĩm của mình, cậu “hơi gầy một tí, đề nghị bồi dưỡng thêm”. Nhìn thấy cô người yêu mặc một chiếc áo hai dây mỏng dính, áo lót thì chẳng thèm mặc để hai cái đầu ti thòi lòi ra. Nhìn xuống bên dưới mà xem kìa, trời thì lạnh mà mặc mỗi một cái quần cộc dài hơn quần lót một tẹo, bó sát vào háng làm mu bướm nổi cộm lên nhìn mà phát thèm.
Ở quê Phú Thọ của Quang IT người ta có một phong tục ngày Tết khá là thú vị như thế này. Những việc làm đầu tiên của một năm mới đều được tính toán một cách cẩn thận để lấy may cho cả năm. Ví dụ như: Ai xông nha? Bước chân ra khỏi nhà hướng nào? Ăn gì ngày đầu năm? Xuống đồng ngày nào. V. V. Và có cả địt đầu năm nữa.
Thấy Quang IT không trả lời mình mà đang ngồi bấm bấm đốt ngón tay, Ánh Tuyết ngạc nhiên hỏi:
– Anh làm gì đấy?
– Anh tính xem giờ này có đẹp không? Khai chày không phải thích là nhích đâu? Xem nào, hơn 1 giờ sáng, giờ Sửu, em sinh năm 1991, tuổi con Dê. Thìn – Tuất – Sửu – Mùi, tứ hành xung. Không được.
Quang lắc đầu nguầy nguậy làm Ánh Tuyết cụt đi mất một nửa hứng, nước ở bướm rỉ ra một tẹo lúc nãy giờ lại hút vào bên trong. Nàng tiến lại gần cái giường rồi quay đít lại phía Quang IT lắc kiểu giận dỗi:
– Ứ biết đâu, giờ làm thế nào?
Quang IT lấy kính đeo lên để nhìn rõ đít của người yêu, chàng phán:
– Phải để qua 3 giờ, sang giờ Dần mới chơi được.
Ánh Tuyết nhẩm tỉnh còn gần 2 tiếng nữa mới được địt, biết làm gì đây? Đành tâm sự cho nhanh hết giờ vậy? Nói thế Ánh Tuyết liền phi lên giường rồi nhanh tay lột chiếc áo hai dây, nhanh chân tụt cái quần cộc xuống, nàng trần truồng chui vào chăn cho ấm. Xong nàng để mở chăn ra rồi nói với kẻ đang ngồi ở mép giường:
– Vậy mình chờ đi, anh, tụt quần ra lại đây?
Ngó lại thấy một thân hình vệ nữ đang trần truồng mời gọi, Quang IT như một ông già, rất từ từ cởi cái quần đùi ra rồi tháo kính cất vào trong hộp để gọn gàng trên chiếc bàn nhỏ đầu giường. Xong xuôi đâu đấy hắn cũng chui vào chăn, quặp chân lên Ánh Tuyết rồi rúc đầu vào đôi vú to mọng của Ánh Tuyết lấy hơi ấm, giờ mới thấy đêm 30 lạnh phết.
Thấy đầu người yêu đã ở giữa vú mình, cảm nhận được buồi của Quang IT mũm mĩm đang chạm vào đùi non của mình, Ánh Tuyết xoa lưng Quang rồi bắt đầu tâm sự:
– Anh này, mình yêu nhau thật đi.
Quang IT mải vùi đầu vào vú, ngậm mồm vào một ti nhay nhay rồi liếm liếm nên không nghe rõ Ánh Tuyết nói gì, ngửa đầu ra hỏi xong rồi lại ngậm tiếp:
– Em bảo gì cơ, anh không nghe rõ.
Điên tiết, Ánh Tuyết cầm hai tay nhấc đầu Quang ra khỏi vú mình:
– Không bú nữa. Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Mình yêu nhau thật đi?
Bị nhấc đầu ra khỏi đôi vú ấm, Quang IT tiếc rẻ nhưng đành phải tạm rời xa vú, đưa tay xuống sờ lồn Ánh Tuyết, Quang nói:
– Thế trước đến nay không phải là yêu à?
Bị sờ lồn nhưng Ánh Tuyết chưa tập trung ở chỗ đó cho lắm, chỉ thấy mơn man dễ chịu thôi:
– Thì… Thì… chưa hẳn. Em muốn yêu nghiêm túc cơ. Yêu để… cưới… ấy.
Được sờ cái lồn mum múp của Ánh Tuyết làm Quang phê không tả nổi, theo bản năng buồi cứng lên được tẹo đang hẩy hẩy nhè nhẹ vào khe đùi Ánh Tuyết, Quang để đầu mình ra xa một chút khỏi người Ánh Tuyết để nhìn rõ mặt cô nhưng vì cận thị nên chỉ nhìn thấy mờ mờ, cậu đành chớp chớp đôi mắt:
– Anh yêu em nghiêm túc từ lâu rồi. Giờ chỉ cần mình em thôi.
Ái chà chà, suốt ngày virus mới phần mềm mà phọt ra được câu chất phết. Ánh Tuyết lần đầu tiên thấy anh chàng người yêu của mình cũng “người nhớn”, cũng soái ca, có khi còn hơn anh Thìn ấy chứ, vậy mà trước nay mình không để ý ta, người ta nói cái quý giá nhất chính là cái của mình. Ánh Tuyết cảm động lắm, cô ưỡn người lên một chút để ngón tay của Quang chạm vào cửa động của mình, dang rộng hai chân một tẹo để kẹp buồi người yêu:
– Vậy hả. Thế mà giờ em mới biết. Anh, em yêu anh.
Chỉ thấy môi Ánh Tuyết hấp háy không nhìn rõ, nhưng Quang nghe rõ:
– Anh yêu em Ánh Tuyết ạ.
Và thế là Quang ta từ từ ghé môi mình lại môi Ánh Tuyết, nhưng cũng vì nhìn không rõ nên điểm hạ cánh của đôi môi lại là chóp mũi. Ánh Tuyết há mồm ra đớp nhưng mũi lại bị ngứa:
– Đồ cận thị, nhầm rồi.
Có lỗi nhưng ngay lập tức Quang IT vá lỗi đưa môi mình xuống bên dưới, và họ hôn nhau. Một nụ hôn nồng nàn, tình cảm, ướt át nhất từ trước đến giờ. Nụ hôn hôm nay khác hẳn những nụ hôn trước mà hai người đã trao nhau. Nụ hôn có thêm dư vị của tình yêu.
– “Ưm ưm ưm”, Ánh Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống Quang IT, thấy lưỡi Quang thò ra khỏi mép mồm, nàng đớp ngay và ngậm chặt lấy kéo ra ngoài. Hai cái lưỡi lùa lấy nhau quấn quýt như đôi chim non.
Nụ hôn lâu lắm, kéo dài tận chục phút chứ không ít. Mỏi mồm và khát nước mới chịu dừng lại. Dứt nụ hôn, Ánh Tuyết như vẫn còn thèm khát:
– Ngọt phết nhỉ.
Quang IT hỏi Ánh Tuyết:
– Mấy giờ rồi em. Ánh Tuyết nhìn lên cái đồng hồ treo tường:
– 1h20.
– Còn hơn tiếng rưỡi nữa. Biết làm gì đây?
Ánh Tuyết lật tung chăn ra:
– Bú lồn có phải chọn giờ đẹp không?
Quang lắc đầu nguây nguẩy:
– Chỉ địt thôi.
Ánh Tuyết như một con hổ, cô đứng dậy ngay trên giường, đầu gần kịch trần vì cái phòng này ở gầm cầu thang nên trần thấp, rồi cô lo Quang lại nhầm lồn nên dùng hai tay ốp vào hai mang tai Quang rồi dí vào lồn mình:
– Bú lồn em đi anh.
Để lại một bình luận