Phần 4
Cả đêm hôm đó quân Hư Không cứ liên tục lùng xục khắp cánh rừng bên dưới nhưng vẫn không tài nào tìm ra dấu vết của Caitlyn, nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, vài tên phó tướng đã kịp nhận ra trên vách núi cao nơi Caitlyn đang trốn là nơi duy nhất bọn chúng chưa tìm được. Rạng sáng ngày hôm sau, hai đội hư không bắt đầu trèo lên trên vách núi, nhưng khi trèo đến nữa đoạn thì đột nhiên những chiếc bẫy mà Caitlyn đặt được kích hoạt, những tiếng nổ liên tục vang lên khiến cho đám lính hư không rơi xuống như mưa.
“Chắc chắn ở trên kia, tập trung toàn bộ lực lượng tiến lên trên vách núi, phải bắt sống cô ta” – Tên đứng đầu hét lớn.
Sáng sớm, ánh bình minh tỏa sáng, mặt trên phiến lá, giọt sương trên đóa hoa chiếu xạ trong suốt long lanh, như là một viên trân châu chảy xuống, không khí thanh tân mang theo làn gió mát.
Lúc này bên trong hang động, John và Caitlyn sau 1 giấc ngủ đã tỉnh lại, hắn nghe được tiếng nổ rồi nhìn Caitlyn đang nằm bên cạnh cười nói: “Xem ra bọn chúng mò lên đây rồi, chúng ta đi mau thôi… không được chậm trễ.”
Caitlyn gật đầu sau đó ngồi dậy, cô giật mình khi thấy John xoay lưng về phía mình, cô hỏi: “John… anh làm gì thế?”
“Leo lên lưng đi, ta cõng…” – John cười nói.
Caitlyn lắc đầu nói: “Không sao đâu, Caitlyn có thể đi được mà.”
“Lên đi, ta biết em không thể đi được ngay đâu.” – John đáp, hàm ý của hắn muốn nói điều gì thì chỉ có Caitlyn biết, sắc mặt cô đỏ như trái gấc, miễn cưỡng trèo lên lưng hắn, miệng cứ liên tục lẩm bẩm: “Chết tiệt.”
Caitlyn cô chưa nhận ra rằng vết thương bên hông của mình đang hồi phục với tốc độ cực nhanh, tất cả đều là nhờ những chiếc nhẫn mà hai người đeo kia. Có một sức mạnh ẩn chứa bên trong chiếc nhẫn chủ và 10 chiếc nhẫn còn lại chính là phàm ai đã trở thành vợ của hắn đều được thừa hưởng ít nhiều sức mạnh trong người John.
Lúc này John nhận ra tâm trí của mình cùng với Caitlyn như thông suốt lẫn nhau, hắn còn cảm thấy rằng cơ thể của mình và của Caitlyn như hòa làm một vậy. Cơ thể của mình hình như cũng nhẹ nhàng hơn, khỏe mạnh hơn bao giờ hết… có lẽ là tác dụng của chiếc nhẫn…
“Đi thôi” – John nói nhẹ một tiếng sau đó lao vút ra bên ngoài hang động, đúng lúc này từ bên dưới rất nhiều binh lính hư không sau khi phá toàn bộ bẫy do Caitlyn tạo ra đã lao gần đến nơi, John cười nhẹ một tiếng nhún chân bay lên trời.
“Không cho hắn thoát” – Một tên cao to cầm trên tay cây đao phóng thẳng về phía trước chặn trước đầu của John, hắn gầm lên: “Bỏ cô gái kia ra ta sẽ cho ngươi đi.”
John cười nhẹ khinh thường nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ta phải nghe lời?”
“Ta là Cale, thủ lĩnh của quân đội thám sát số 8, nếu đã từng nghe qua uy danh của ta thì đừng có chống lại những gì ta nói.” – người đàn ông cao to kia tên Cale hô lớn.
John lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tay làm bộ dáng xem thường đáp: “Tiếc quá, ta chưa từng nghe qua cái tên này.”
“John… hình như xung quanh không có tên sứ giả kia, chúng ta đi mau thôi, nếu gặp hắn thì phiền phức lắm.” – Caitlyn được John cõng trên lưng nói.
Cale dùng cặp mắt như hổ báo nhìn John nói: “Xem ra nói chuyện bình thường ngươi không muốn rồi, đã thế phải dùng vũ lực thôi”
“Giải quyết hắn đi, đừng mất thời gian nữa” – một người thanh niên khác từ bên dưới bay lên đứng bên cạnh Cale.
John nheo mắt hắn cảm thấy được sức mạnh của 2 cái tên này ít nhất cũng phải hàng nhất đẳng rồi, Caitlyn còn bị thương nếu đánh nhau lúc này e rằng không hay lắm, thế là John xoay người bay đi với tốc độ cực nhanh.
Bỗng nhiên cảm giác phảng phất có dã thú hung mãnh nhanh chóng tiếp cận, vừa mới quay đầu, thì phát hiện phía sau một gốc cây đang bay đến.
“Òanh” – John lập tức xoay người đấm ra một cú chấn nát gốc cây cổ thụ to lớn kia…
Ngay khi gốc cây kia bị đấm nát, thì từ trên cao Cale lao xuống, cây đao trên tay hắn chém về phía trước, kình lực mạnh mẽ đến mức một tảng đá to bự cũng dễ dàng bị chấn nát.
Cale quả thực tựa như dã thú, càn quét tất cả những gì cản trở, hết thảy các loại cây lớn, đều bị thân thể phát ra hào quang màu tím nhàn nhạt của hắn quét cho nát bấy. Hắn như một quái thú đánh về phía John. Khuôn mặt hắn, rồi cả cơ tay cơ chân nữa đang dần dần giống với 1 con mãnh thú !
Đã không thể tránh. Vậy thì tóm lại là đánh! Nguyên tắc của hắn bảo thế.
Hai tay John bắt đầu kết rất nhiều chú ấn, miệng cứ lâm rang đọc thần chú. Một vòng ma thuật, hai vòng ma thuật, tổng cộng bảy cái vòng ma thuật xoay chuyển quanh người John với bảy loại màu sắc. Từ trong bảy cái vòng tròn phép thuật kia bắn ra bảy luồng sáng cực mạnh nhắm vào Cale.
Cale nhảy bổ tới hiển nhiên cảm giác được tử vong đang uy hiếp, bèn hét vang một tiếng đoạn xuất ra hào quang hai màu xanh, vàng bùng lên từ thân thể, loáng thoáng thấy Sói tím khổng lồ và Hổ hai đầu khổng lồ xuất hiện cạnh gã, phát ra tiếng gầm trầm trầm, những con thú hoang trong rừng gần đó đều run rẩy.
John trợn mắt kinh ngạc, tên này sao lại giống với Antolos và cả ba anh em trước kia vậy? Không lẽ sức mạnh hóa hình ma thú này là một tuyệt kĩ phổ thông tại thế giới hư không sao?
Thực ra suy nghĩ của John cũng gần đúng, khi một thanh niên trưởng thành tại thế giới hư không có quyền lựa chọn tuyệt kĩ riêng cho mình để mà học, trong đó tuyệt kĩ hấp thụ sức mạnh của những con ma thú sau đó nhập vào người mình là được nhiều người luyện nhất, thế nhưng dung nhập cả 2 con ma thú vào cơ thể thì trước giờ rất hiếm, có thể thấy Cale không phải kẻ tầm thường.
John nhìn Caitlyn đang ở trên lên cười khổ nói: “Xem ra không thể về ngay lập tức được rồi.”
Caitlyn nhăn mặt đáp: “Xử hắn mau đi rồi quay trở về…”
Để lại một bình luận