Sau khi chiếm lại toàn bộ lãnh thổ Demacia từ tay của quân đội Hư Không, John chính thức trao lại toàn bộ quyền kiểm soát lãnh thổ cho những người Demacia cai quản. Đồng thời dưới sự giúp đỡ của những người trong liên minh, người đứng đầu Demacia hiện tại Hoàng tử Jarvan bắt đầu bắt tay vào công cuộc khôi phục lại đất nước của mình. 143.000 ha ruộng đất bị bỏ hoang, hàng trăm ngàn gia đình không có nhà ở, hàng chục vạn người không có việc làm, một khó khăn rất lớn đang đè nặng lên đôi vai của Jarvan và những người đứng đầu Demacia.
Nhưng với sự giúp đỡ của John, một kế hoạch đã được vạch ra, với mục tiêu biến Demacia thành một hậu phương vững mạnh cho quân đội Liên Minh giải phóng toàn bộ Valoran, hắn đã đề ra kế hoạch 3 năm trong đó bao gồm các công việc chính như: Khôi phục kinh tế, hàn gắn vết thương chiến tranh, trên cơ sở đó phát triển sản xuất, nhằm giảm bớt khó khăn cho nhân dân. Phấn đấu phục hồi mức sản xuất.
Chủ trương khôi phục nông nghiệp là trọng tâm. Ban hành nhiều chính sách khuyến nông. Xác định cuộc kháng chiến với quân Hư Không là cuộc chiến lâu dài và đầy vất vả, thế cho nên lương thực là điều không thể thiếu.
Đề ra chính sách khôi phục công nghiệp và công thương nghiệp. Ban hành nhiều chính sách bảo hộ cho các xưởng sản xuất, góp phần giúp công nghiệp được phát triển, sản xuất để phục vụ nhu cầu người dân.
Yêu cầu sự giúp đỡ từ những nhà khoa học trong liên minh, sáng chế ra những loại máy giúp năng cao năng xuất trong việc trồng các loại cây lương thực. Nhờ vậy mà nền kinh tế của Demacia bắt đầu khôi phục trở lại, cuộc sống của mọi người dân bắt đầu ổn định hơn, quân đội Liên Minh cũng dần có một Hậu Phương vững chắc.
Rất nhiều người dân thi nhau phong trào ghi danh tham gia vào liên minh, họ hi vọng rằng có thể giúp được một phần sức mình để đánh đuổi được quân đội Hư Không, giải phóng khắp Valoran khỏi sự đàn áp. Như vậy quân đội Liên Minh càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn, quân số hùng hậu, tinh thần cao vút, khả năng chiến đấu cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều, có thể thấy mặt bằng chung của quân đội Liên Minh đang dần ngang ngửa với quân đội Hư Không.
Sau khi giải phóng được Demacia và thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, khoảng chừng 1 tháng sau, Lá cờ ghi bốn chữ : “Liên Minh Huyền Thoại” – lại tiếp tục tung bay trên khắp các mảnh đất mà quân đội đi qua. Mặc dù quân đội Liên Minh nhiều lần gặp sự chống trả quyết liệt của quân đội Hư Không nhưng bằng vào ý chí của mình họ đã vượt qua tất cả. Trong chiến tranh, có thắng co thua và quân liên minh nhiều lúc cũng phải đối mặt sự việc này nhưng không vì thế mà những người lính chịu bỏ cuộc, họ vẫn dũng cảm tiến lên chiến đấu vì độc lập tự do cho cả vùng đất Valoran.
Theo sự chỉ huy của John, Elise cùng những người đến từ đảo Shadow Isles sẽ dẫn theo một đội quân quay trở về lại chính hòn đảo này để đánh đuổi quân đội Hư Không. Ashe cùng với những người đến từ vùng đất băng giá Freljord cũng sẽ dẫn theo 1 đạo quân hướng về chính quê hương của mình, đảnh đuổi toàn bộ quân đội Hư Không để dành lại quyền kiểm soát nơi này. Những người còn lại sẽ cùng với John và quân đội chủ lực vượt Serpentine River rồi tiếp tục hành quân vượt qua dãy Ironspike Mountains tiến thẳng đến thành phố Piltover.
Lúc này tại doanh trại của quân đội chủ lực Liên Minh, rất nhiều người trong liên minh đang ngồi quây quần bên đống lửa trước mặt, đây có thể xem như là một chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của họ để mà ngồi lại cùng nhau tán dóc.
John từ xa thấy rất nhiều người đang cười nói vui vẻ liền tiến lại nói: “Mọi người nói chuyện gì vui vẻ vậy, cho ta tham gia với được chứ?”
Lux ngồi gần đó nói: “John, cậu ngồi xuống đây đi, bọn họ đang kể rất nhiều chuyện về quê hương của mình đấy.”
“Ồ” – John ồ một tiếng sau đó ngồi xuống bên cạnh Lux. Giọng ồm ồm của Malphite vang lên: “Mọi người biết không, thực ra quên hương của ta không phải ở Valoran này đâu, tôi đến từ một nơi gọi là Monolith, đây được xem là tinh hoa của tất cả vạn vật, và những cư dân của nó là đều là những cá thể tồn tại bên trong. Vẻ đẹp của nó đến từ sự cân xứng, từ sự thiếu vắng gần như hoàn toàn của tính thiếu ổn định. Những sinh vật hóa thạch sống nơi đó biết rõ vị trí và công việc của mình để hoàn thành nhiệm vụ một cách tối đa, hoạt động như một xã hội hữu cơ hay một tổ ong vậy, tôi luôn cố gắng hết sức để hoàn thiện tiềm năng của mình. Bất thình lình vào ngày kia, một vết nứt thứ nguyên xuất hiện, và tôi bị đưa đến với thế giới Runeterra. Trải nghiệm đó thật vô cùng đau đớn và đáng sợ, nỗi đau bị chia cắt khỏi đồng loại và quê hương Monolith – những thứ đã luôn tồn tại trong tôi kể từ khi được sinh ra. Tôi bắt đầu thích nghi dần với cuộc sống tại đây, tôi tìm ra lý tưởng mới cho mình bảo vệ công lý trừng trị những cái ác ẩn chứa bên trong con người ở đây và rồi tôi tìm đến với Liên Minh Huyền Thoại này để cùng với mọi người chiến đấu.”
“Nói vậy ông là người ở một thế giới khác đến rồi” – Lux vuốt mái tóc nói.
Ezreal ngồi cạnh Lux nhìn sang Taric nói: “Taric… không phải cậu cũng đến từ thế giới khác sao?”
John giật mình, những chuyện này đúng là lần đầu tiên hắn nghe thấy, không lẽ họ cũng như hắn… John nhìn sang Taric nói: “Taric, sao trước đây cậu chưa từng kể tôi nghe về chuyện này?”
Taric cười gãi đầu nói: “Thực ra thì sau khi gia nhập liên minh tôi rất muốn nói cho cậu biết, nhưng khổ nỗi cậu quá tập trung vào việc dẫn dắt mọi người từ trận chiến này đến trận chiến khác cho nên không có cơ hội để nói…”
“Vậy Taric, cậu đến từ đâu?” – Renekton ngồi gần đó nói sang.
Taric nói: “Tôi đến từ một thế giới ở đó chỉ có phép thuật của đất, hấp thụ sức mạnh từ sự cộng hưởng giữa những tinh thể và đá quý. Ở quê nhà, cha của tôi là một vị thầy thuốc nổi danh tại thành phố. Tôi vẫn luôn cảm thấy hứng thú với sự nghiệp của cha mình ngay cả từ khi còn bé. Dẫu có một sự am hiểu sâu sắc về các vị thuốc từ thảo mộc và thú vật nhưng chính sức mạnh của ngọc quý mới là thứ hấp dẫn tôi nhất. Chẳng mất bao lâu tôi đã ngốn hết sạch những tri thức từ thư viện của cha mình rồi bắt đầu lên đường du hành một mình. Tôi muốn giúp đỡ mọi người, nhưng không phải chỉ bằng cách chữa trị những vết thương vụn vặt của họ. Tôi không muốn chỉ là một người thầy thuốc, mà là một người bảo hộ – người sử dụng sức mạnh của đất mẹ để bảo tồn và che chở. Và rồi tôi trở thành một hiệp sĩ lang thang, nổi danh trên khắp quê hương với danh nghĩa một người bảo hộ công lí cho đến một ngày, tôi bị một vết nứt thứ nguyên hút mình vào bên trong, khi tỉnh dậy tôi thấy mình đã đến với thế giới Runeterra.” – Taric vừa nói vừa cười.
“Thú vị thật, không ngờ trong Liên Minh của chúng ta lại có những người đến từ vùng đất khác cơ đấy” – Tristana ngồi giữa Teemo và Rumble thốt lên nói.
“John… John…” – Lux ngồi bên cạnh thấy John đang trầm tư vội lay động hắn hỏi, John giật mình cười ngượng nói: “Không có gì…”
“À.” – Malphite như nhớ ra điều gì nói: “Thực sự tôi không biết có nên nói điều này hay không, John… có phải trước đây chúng ta đã từng gặp mặt nhau đúng không?”
John cảm thấy những điều Malphite nói rất khó hiểu hắn lắc đầu phủ nhận, Malphite liền nói: “Lạ nhỉ, mặc dù không nhớ rõ lắm, nhưng sao tôi cứ nhớ mang máng rằng đã từng gặp cậu trước đây rồi.”
“Nói đến chuyện này mới nhớ, John, do sau khi đến Valoran này tôi có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, nên quên mất rất nhiều chuyện trong quá khứ, dù không nhớ rõ lắm nhưng hình như lúc ở thế giới của mình tôi đã từng gặp cậu thì phải…” – Taric nhìn John nói.
Nasus ngồi gần đó nói thêm: “Ở hồi chiến tranh cổ ngữ xa xưa kia, ta nhớ trong một lần Renekton bị thương và đang bị kẻ thù truy đuổi, nó đã được 1 người cứu sống, người đấy sau khi cứu Renekton đã rời đi ngay tức khắc, ta ở phía sau nhìn bóng lưng của người đó thấy có rất nhiều đặc điểm giống cậu John à.”
Skarner nhìn John nói: “John, có phải cậu từng cảm thấy kì lạ khi tôi liên tục gọi cậu là chủ nhân của mình chứ, cậu xem cái này đi.” – Skarner hóa phép ra một mảnh thủy tim, trên đó có vẻ một cái hình trông rất giống John… Skarner nói tiếp: “Đây là người từ thời còn xảy ra chiến tranh cổ ngữ đã ra tay cứu sống toàn bộ tộc chúng tôi, từ đó về sau những người đứng đầu bộ tộc luôn xem người này là chủ nhân của mình…”
John nhìn vào hình vẻ trên viên thủy tim, hắn kinh ngạc đến đơ cả người, mặc dù hình vẻ trên đó không đẹp nhưng nhìn trước nhìn sau vẫn thấy rất giống hắn… rốt cuộc chuyện này là sao đây, tại sao bọn họ lại nói những chuyện quái lạ đến thế, hắn không hề biêt bất cứ thứ gì cả… một chút cũng không.
“Thật kì lạ nhỉ, sao rất nhiều người ở đây đều nói rằng đã gặp John trước kia?” – Rumble lên tiếng.
“John, sao bọn họ đều bảo là từng gặp cậu trước đây thế?” – Lux keo tay áo hắn nói.
John lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ, tôi thực sự không biết mọi người đang nói gì nữa, rõ ràng trước đây tôi chưa từng gặp qua Malphite, hay thậm chí là chưa từng đặt chân đến thế giới của Taric nữa…”
“Thôi thôi, vậy chúng ta mau bàn chuyện khác đi, mọi người nghĩ xem sự việc tại Shadow Isles và Frejlord thế nào rồi, liệu bọn họ có thể đánh lui được quân đội Hư Không và làm chủ lại chính vùng đất của mình không?” – Ezreal là người giải vây.
John đứng dậy nói: “Mọi người cứ nói chuyện tiếp, tôi mệt rồi, về đi ngủ trước đây, à ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường đấy, nhớ giữ sức khỏe.” – John xoay người tiến về lều của mình, nằm thẳng cẳng ra trên giường, vác tay lên trán suy nghĩ thật lâu, hắn cũng chỉ là người được cha hắn, nhà tiên tri hư không Malzahar đưa đến đây, trước đó hắn cũng chỉ là 1 người bình thường mà thôi, làm gì biết có thể đến các thế giới khác như bọn họ nói, nghĩ mãi thực sự không thể nào thông được.
Để lại một bình luận