Phần 10
Mười ngày chuẩn bị trong bí mật, những binh sĩ liên minh ngày đêm thực hiện kế hoạch của John đào hầm dưới lòng đất để sinh hoạt bí mật, tránh mọi tầm mắt của quân địch. Trong thời gian này, có hai vấn đề lớn cần giải quyết, thứ nhất là việc nấu thức ăn, thứ hai là liên tục đưa quân do thám mọi động tĩnh của quân hư không trong các siêu căn cứ phía trước.
Về vấn đề thứ 2, đội Do thám cùng với những người từ Shadow Isles đã làm rất tốt họ liên tục đem các thông tin quý giá về cho John cùng những người khác, trong chiến tranh, việc hiểu rõ kẻ địch là điều vô cùng quan trọng. Còn vấn đề thứ hai chính là nấu ăn. Vì mọi binh sĩ phải sinh sống bên dưới đường hầm cho nên khi nấu ăn sẽ phải có khói bốc lên thông qua các lỗ thông hơi được ngụy trang bí mật, thế nhưng một khi khói được bốc lên nhất định quân Hư Không sẽ dễ dàng phát hiện ra. Từ khó khăn đó, John đã nghĩ ra cách thiết kế một loại bếp đặc biệt. Loại bếp này có nhiều đường rãnh thoát khói, nối liền với lò bếp, bên trên rãnh đặt những cành cây và phủ một lớp đất mỏng được tưới nước để giữ độ ẩm. Khói từ trong lò bếp bốc lên qua các đường rãnh chỉ còn là một dải hơi nước tan nhanh khi rời khỏi mặt đất. Do đó, có thể nấu bếp ban ngày, ngay cả khi đội trinh sát của đối phương bay trên đầu. Đây cũng như 1 phần nào làm theo khẩu hiệu trong trận chiến mang tính quyết định lần này: “Đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng”.
Mọi thứ chuẩn bị đã xong, bây giờ chỉ còn là việc suy nghĩ ra đối sách để tấn công vào các khu căn cứ quân Hư Không nữa mà thôi. Vì chuyện này John đã phải mất ba ngày ba đêm liên tục suy nghĩ các cách đối phó, phải nhớ rằng cả 3 khu A B C của địch đều có thể liên lạc và hỗ trợ nhau bất cứ lúc nào, đấy là chưa nói xung quanh luôn túc trực hàng trăm các căn cứ nhỏ để trinh sát.
Hầm bí mật, nơi tập trung của toàn bộ tướng quân và chỉ huy đội quân Liên Minh.
Swain lên tiếng nói: “Tạm thời mọi chuyện đã được giải quyết, vấn đề quan trọng là làm cách nào có thể tấn công và phá vỡ phòng tuyến của kẻ địch, ở đây ta có thể thấy, mặc dù trận địa do quân Hư Không bày ra rất là chặt chẽ nhưng bọn chúng không hề biết rằng, địa hình này cũng có nhiều bất lợi. Thứ nhất, nếu như thời tiết xấu đi, trời mưa nặng hạt chừng 2 – 3 ngày thì con đường giao thông vận chuyển giữa các khu sẽ bị tắc nghẽn do chủ yếu đây là đường cát đá, khi mưa xuống sẽ làm đường lầy lội rất khó đi. Thứ hai là nếu như quân viện trợ bị chặn lại thì Khu B và Khu C này ngay lập tức bị rơi vào tình thế cô lập, chúng ta có thể tận dụng được sơ hở này.
“Mặc dù biết là vậy, nhưng không phải để có thể đạt được điều kiện đó chúng ta lại phải phụ thuộc vào thời tiết sao? Giả sử như thời tiết không mưa liên tục trong 2 – 3 ngày thì làm thế nào?” – Jarvan IV hỏi.
“Về việc này tôi cũng có nghĩ đến, nhưng ngoại trừ cách này ra chúng ta không còn cách nào khác cả.” – Swain lắc đầu nói.
“À, không phải Janna có thể kêu gọi sức mạnh của bão tố sao? Cô ấy có thể kêu gọi được mưa đấy” – Irelia ngồi gần đó nói, lời vừa nói ra khiến mọi người tập trung mọi ánh mắt vào Janna, nhưng Janna lắc đầu nói: “Đúng là tôi có thể gọi mưa được, nhưng sức tôi có hạn, chỉ có thể làm phép trong 1 vùng nhỏ mà thôi, không thể cùng một lúc khống chế cả 2 khu được.”
“Hài… xem ra đúng là hết cách rồi” – Darius thở dài.
“Không, chúng ta sẽ không đầu hàng…” – John cương quyết nói: “Bây giờ căn cứ của kẻ địch rất nhiều, nếu đánh 1 lần không được thì đánh nhiều lần, mưa dầm thấm đất, cứ liên tục tấn công các căn cứ nhỏ trước sau đó chúng ta sẽ dần tiến công các căn cứ lớn hơn.”
“Đây cũng là một cách, nhưng nếu chiến đấu với cách này chúng ta xác định phải đánh lâu dài…” – Xin Zhao gật đầu nói.
“Được rồi, mọi người mau về quản lý các nhóm quân do mình phụ trách đi, cuộc họp hôm này tạm thời kết thúc ở đây.” – John đáp.
Mọi người gật đầu rồi mau chóng rời đi, các cuộc họp cứ diễn ra liên tục nhằm tìm cách đánh tập đoàn cứ điểm của quân Hư Không nhưng đến nay vẫn chưa thể nào làm được…
Ngồi một mình trong phòng của mình John nhìn dọc nhìn lui tấm bản đồ quân sự trước mặt, những dòng suy nghĩ cứ liên tục chạy qua đầu hắn… John đã nghĩ: “Cha mình mặc dù là một nhà khảo cổ nổi tiếng, một kho lịch sử nhân loại của ông đúng ra rất có ích nhưng thật không may rằng, từ lúc ông ấy bị đưa đến thế giới này đến nay cũng đã vài trăm năm, ông ấy gần như quên sạch rồi, có hỏi cũng vô ích.
Ngày 1 tháng 3. John quyết định cho một đội quân do đích thân Garen chỉ huy tấn công vào căn cứ điểm Saxmin của quân đoàn hư không, đây là một trong những căn cứ điểm khá là quan trọng thuộc quyền quản lý của phân khu C. Nửa đêm hôm đấy lực lượng Liên Minh do Garen dẫn đầu bất ngờ tấn công vào căn cứ khiến quân đội Hư Không trở tay không kịp, một trận chiến khốc liệt diễn ra, lực lượng quân đội Hư Không ra sức chống cự đợi viện binh.
“Ầm ầm ầm” – những tiếng boom nổ vang lên không ngớt, toàn thân Garen đầy vết bụi bẩn do boom đạn gây ra.
“Chỉ huy, không được rồi, chúng ta không thể nào chiếm nhanh khu căn cứ này của quân Hư Không được, lực lượng ở đây phòng thủ quá quyết tâm.” – Một binh sĩ mình đầy máu chạy lại nói.
“Tấn công tấn công” – từ phía xa, nhưng tiếng hô hét của đội quân viện binh Hư Không từ khu căn cứ gần đó. Garen nheo mắt lập tức hô lớn: “Rút quân mau, đội quân viện binh của kẻ địch đã đến, không nên ở lại đây, rút quân.. rút quân.”
“Ngay tức khắc toàn bộ binh sĩ liên minh đã phải rút lui thật nhanh trong sự truy đuổi của quân đội Hư Không và quân viện binh, kế hoạch đánh nhanh chiếm lấy căn cứ Saxmin đã hoàn toàn thất bại.
Thông tin nhanh chóng được báo về sở chỉ huy, John nhận được thư báo vô cùng lo lắng cho tình trạng của Garen hiện tại. Lux gần đó lo lắng nói: “John… hãy để tôi dẫn theo một đội quân đến cứu viện anh ấy.”
John đưa tay đáp: “Tạm thời đừng manh động, quân đội do Garen chỉ huy tạm thời vẫn ổn, chỉ là nếu để lâu sẽ không hay chút nào, thế này đi… Lux cùng với Ezreal và Taric dẫn theo một đội quân lập tức lên đường giải cứu quân đội Garen. Trong thời gian quân đội lên đường ta sẽ đến đó trước để xem có việc gì có thể giải quyết được hay không.”
“Rõ” – Lux, Ezreal và taric lập tức rời khỏi phòng chỉ huy.
John nhìn sang mọi người nói: “Xem ra cách này của chúng ta nhận phải thất bại rồi, mọi người ở lại đây án binh bất động, đừng làm gì quá vội vàng.”
“Được” – Những người khác lập tức gật đầu.
John tức tốc lên đường tiến đến chỗ đóng quân tạm thời của lực lượng quân đội do Garen chỉ huy, hiện tại lực lượng của Garen đang bị quân Hư không bao vây, không có lối thoát. Nhờ vào khả năng của mình John dễ dàng đột nhập vào bên trong doanh trại gặp Garen, hai người ngồi xuống rồi bàn bạc kế sách giải quyết chuyện hiện tại.
“Tình hình là vậy đó, John, hiện tại căn bản chúng ta không có đường thoát… cậu xem khi nào quân viện binh mới đến đây kịp.” – Garen nhìn John nói.
John lập tức đáp: “Ít nhất là phải hết đêm nay, quân đội do Lux dẫn đầu mới đến đây kịp để phá vòng vây.”
“Nếu vậy thì không ổn rồi, quân Hư Không rất hiếu chiến, bọn chúng chắc chắn đoán được quân đội ta hơn nữa đang bị thương, chắc chắn đêm nay bọn chúng sẽ dẫn quân tấn công. Lực lượng bọn chúng cũng chừng 2000 – 3000 người, nếu tấn công vào đây nhất định chúng ta thua chắc.” – Garen thở dài não nề nói.
“Nếu đã thế thì chúng ta cứ mời bọn chúng vào” – John vừa nói ra khiến Garen xửng sốt mở tròn đôi mắt lắp bắp đáp: “John… cậu… cậu nói cái gì vậy? Mời tất cả bọn chúng vào là sao?”
John cười nói với Garen toàn bộ kế hoạch của mình, lúc đầu Garen không dám tin lại có thứ kế hoạch quái đản như thế, nhưng trong tình huống này không còn cách nào khác nên đành nghe theo.
Tối hôm đó, đúng như Garen dự đoán, lực lượng quân đội Hư Không chừng 2 – 3 ngàn người đã xuất hiện phía trước doanh trại quân Liên Minh không xa, chỉ huy của đám lính này là một tên tướng quân trông khá là dày dặn kinh nghiệm, hắn ta xoay lại nhìn binh sĩ hô lớn: “Các anh em, thời cơ đã đến, quân đội Liên Minh đã không còn đủ sức để chống lại sức mạnh của chúng ta, nào, cùng ta tiến vào lấy đầu của bọn chúng về dân cho các thủ lĩnh.”
“Ô ô ô ô…” – tiếng binh sĩ hô lên sung sướng.
“Tấn công…” – tên tướng quân kia vung kiếm hô lớn, lập tức dẫn đầu đội quân tiến nhanh về phía doanh trại của quân đội Liên Minh.
“Khoan đã!” – như đã phát hiện điều gì đó thất thường, tên tướng quân kia ngay lập tức cho quân đội dừng lại, hắn ta nheo mắt nhìn về phía trước, giật mình nhận ra doanh trại trước mặt sáng bừng bừng đèn đuốc, tiếng reo hò ca hát vang lên khắp nơi.
“Chuyện gì thế này? Tại sao bọn chúng lại tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì thế kia?” – Một tên phó tướng quái lạ nhìn tướng quân hỏi.
Thế nhưng tướng quân kia cũng không hề có đáp án hắn thận trọng nói: “Chắc chắn có âm mưu gì đây, bọn chúng nổi tiếng bụng đầy dao găm… ngươi… mau bí mật tiến lên trước xem xét động tĩnh cho ta.” – tên tướng quân chỉ vào một tên lính ra lệnh.
Tên lính kia tức tốc xuống ngựa bí mật lẻn đến trước cổng doanh trại nghe ngóng tình hình, chỉ có điều hành động của hắn ta không thể thoát khỏi những giác quan siêu nhạy bén của John. John mỉm cười nhìn Garen bên cạnh, lúc này hắn đang trong bộ dáng như một người lính liên minh, khuôn mặt được bôi đầy bùn đất khó ai nhận ra. John nốc một cốc rượu rồi giả bộ nói lớn: “Các người cứ uống thoải mái đi… không có việc gì lo lắng cả… các người có biết đội quân siêu đặc biệt của quân đội Liên Minh đã bí mật mai phục quanh cái doanh trại này rồi không? Chỉ cần quân đội Hư Không dám tiến vào đây nhất định đội quân siêu đặc biệt ấy sẽ xuất hiện tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.”
“Người anh em, đội quân siêu đặc biệt ấy có thể tin tưởng được không?” – Một người lính khác gặm cái đùi gà đóng kịch cùng John.
“Đương nhiên là bọn họ có thể tin tưởng được rồi, các người có biết, đội quân ấy là do chính tay chỉ huy của chúng ta đào tạo không, mỗi người trong số họ ít nhất cũng phải có được 5 – 6 phần sức mạnh của ngài… đừng nói 1 đội quân hư không, mà 10 đội quân cũng chưa chắc làm gì được họ.” – John làm ra bộ dáng say xỉn nói.
“A… tướng quân Garen… người đây rồi…” – Garen lúc này đi đến thấy thuộc hạ của mình đang uống rượu ăn nhậu nhưng không hề tỏ ra khó chịu mà ngược lại còn ngồi xuống chung vui.
Một người lính khác nói: “Tướng quân, những gì cậu ta nói là thật chứ?”
“Tất nhiên là thật rồi, bây giờ chúng ta cứ ăn uống no say, lơ là phòng thủ thế này chắc chắn quân đội Hư Không sẽ tưởng rằng chúng ta đầu hàng mà lao vào tấn công, đến lúc đó bọn chúng sập bẫy… ha… ha….” – Garen nốc một chai rượu rồi cười ha hả.
“Ngay cả đến tướng quân của bọn chúng mà còn như vậy… không lẽ có quân đội siêu đặc biệt gì đó đang mai phục quanh đây? Chết…. phải về báo lại cho tướng quân, nếu không quân đội ta sẽ nguy mất.” – tên lính Hư Không kia nghe được toàn bộ câu chuyện lập tức hoảng sợ chạy ngay về phía tướng quân của hắn.
“Sao rồi có thu thập được thông tin gì không?” – Tên tướng quân kia thấy tên lính ấy quay trở lại lập tức hỏi.
“Tướng quân không ổn rồi, đây là một cái bẫy.” – tên lính kia gấp rút nói.
“Mau nói rõ cho ta.” – Tướng quân Hư Không.
Tên lính kia bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện mà hắn nghe được không sót 1 chữ, nghe xong tên tướng quân kia sắc mặt tái mét nhìn xung quanh khu rừng lo lắng nói: “Đúng như ta đoán, bọn chúng lơ là phòng ngự như thế chắc chắn có dụng ý, cũng may ta không dính phải cạm bẫy này.”
“Tướng quân, vậy giờ tính sao? Chúng ta có nên tấn công hay không?” – Phó tướng bên cạnh hỏi.
“Ngươi bị ngu à? Ngươi biết chỉ huy của quân đội Liên Minh là ai không? Hắn ta có sức mạnh ngang ngửa với các đội trưởng tôn kính đấy… đội quân do hắn đính thân đào tạo nhất định không tầm thường… rút quân thôi, cứ về trước để nhận chỉ thị từ cấp trên sẽ tính tiếp.” – Tên tướng quân kia xoay ngựa rời đi.
Toàn bộ binh sĩ cũng theo gót rút quân quay trở về. Vậy là kế hoạch đánh lạc hướng kẻ địch đêm nay đã thành công tốt đẹp. Sáng ngày hôm sau, quân đội do Lux, Ezreal và Taric tiến thẳng vào phá vòng vây và đưa toàn bộ quân đội Garen an toàn rời khỏi đó. Sau lần này John rút ra kinh nghiệm tuyệt đối không nên quá hấp tấp mà để lỡ đại sự, đặc biệt là trận đánh này, thế trận mà quân Hư Không bày ra không phải đơn giản để phá.
Từ hôm đó về sau, John cứ tự nhốt mình ở trong phòng hắn quyết tâm tìm ra cách phá giải thế trận này của kẻ địch…
Năm ngày sau…
“Triệu tập cuộc họp khẩn mau lên” – John đá tung cánh cửa rời khỏi phòng hô lớn…
Một cuộc họp khẩn cấp lập tức được ban ra, toàn bộ tướng quân đã có mặt đầy đủ, John nhìn mọi người nói : “Nghe đây, ta đã nghĩ ra cách đánh sập trận địa phòng ngự của kẻ địch.”
Để lại một bình luận