Phần 8
Vẫn 7h sáng dậy, uể oải vì trận rượu ngày hôm qua, đánh răng rửa mặt, tút lại vẻ đẹp trai và ngắm nhìn khuôn mặt nguy hiểm trong gương. Mình quyết định hôm nay đi ăn phở, nhớ vị phở và ông bà chủ già rồi. Trời hôm nay hơi hửng nắng, gió nhè nhẹ, mặc áo len kiểu gile, sơ mi bên trong, nhìn cũng hơi bị oách đấy Bát phở, điếu thuốc, ly trà nóng. Mát ruột mát gan các bác à.
Đến cơ quan, cất xe, nhìn mãi không thấy xe gái đâu, cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy.
Cầm điện thoại nhắn cho gái:
– Em đến chưa?
Chả thấy nhắn lại, mò lên phòng, thấy mấy bà chị đang tám.
– A, hotboy đến rồi, hôm nay nhìn đẹp trai đấy.
– Cái này mà cũng phải bàn hả chị.
– Đẹp của chú chỉ để ngắm thôi, chị thấy chú chả làm ăn được gì.
– Quá kém. – đồng thanh 1 lúc mấy cái loa, mình sao mà đấu lại được mấy cái loa phát thanh phường này
– Lúc nãy đi đường em thấy mấy cô xinh xinh, về phòng mới thấy xấu hổ.
– Ý chú là chê các chị xấu chứ gì.
– Không, nhìn các chị xinh tươi thế này, em thấy xấu hổ khi khen mấy đứa kia.
– Á thằng này nịnh được. – các bà cười phớ lớ, tít hết cả mắt lại, hôm nào đi làm mình cũng phải nịnh mấy bà này, không lấy lòng các bà, dìm hàng mình xuống đất sét mất. Có lần có bà chị bị cả phòng chê cái áo xấu, quay sang hỏi mình
– Em nhận xét công bằng xem có xấu như mọi người không.
Mình thấy mặt bà cũng có vẻ hơi cay cú, cái áo mới mua, hí hửng bị người chê thậm tệ ai chả cú, phụ nữ từ nhỏ cho đến 45 ai chả thích khen mình đẹp, mình gợi cảm. Lúc ấy mình cũng bí lắm, tự dưng bị bắt nhận xét đột ngột, giả vờ nhìn ngắm lấy thời gian hoãn binh, lúc sau rồi nói
– Em thấy kiểu dáng nó cũng khá lạ mắt, chỉ có màu sắc là không hài hòa và đẹp lắm thôi. Em nghĩ chỉ cần màu nó tươi hơn 1 chút là đẹp, phom người chị cũng ổn nên em vẫn thấy tương đối thích hợp. – mình làm ngay 1 tràng.
– Đấy, thấy chưa, mọi người nghe em nói chưa. Mọi người cứ dìm hàng chị thôi em à. – Bà nhìn mình cười toe toét, chắc vui vì có mình cứu cánh. Thở phào, vừa thoát được 1 trọng trách
Lại nói về em, ngồi 1 lúc thì thấy điện thoại rung, là tin nhắn của em
– Hi, giờ em mới đến, có chút việc anh à.
– Uh, đi đường lạnh không em?
– Không anh ạ, anh thì sao?
– Anh đang nóng trong người đây.
– Sao vậy anh?
– Không được gặp em
– Uống doctor thanh đi anh. – em trêu mình…
– Khỏi, lát cho anh gặp anh là được. Thuốc tiên đấy chứ phải đi đâu cho tốn kém.
– Hihi, em nói này.
– Em nói đi.
– Em sợ 1 ngày anh sẽ là thói quen của em.
– Như vậy thì càng tốt chứ sao lại sợ?
– Thói quen mà 1 ngày nào đó không có nữa sẽ khó chịu lắm, em sợ cảm giác ấy mình hiểu, cũng như bao người con gái, gái cũng có phần yếu đuối và sợ cảm giác tình cảm mất đi.
– Vậy anh không thích làm thói quen của em đâu, anh thích thứ khác.
– Thứ gì hả anh?
– Là nụ cười, hơi thở của em.
– Anh muốn thế thật à?
– Sự thật luôn khó nghe mà em.
– Hihi, anh cứ trêu em.
– Bớt nghĩ linh tinh đi nhé, chỉ cần đi với anh, em vui là được.
– Em biết rồi ạ.
Chào tạm biệt gái, mình bắt tay vào công việc, cũng may mấy hôm trước chăm chỉ nên giờ cũng nhàn, vừa làm vừa chơi cũng gần xong. Ngó lên đồng hồ thấy cũng trưa rồi, ra ngoài châm điếu thuốc nhấc điện thoại ra gọi cho gái, cũng có đôi lần nhớ đến gái, thèm được nhìn thấy gái quá, nhớ ánh mắt và nụ cười của gái, ngọt ngào làm sao
– Alo, chào Hotgirl.
– Hihi, gì thế anh.
– Rảnh không em?
– Em có, sao vậy anh?
– Đi ăn bún chả với anh nhé, thấy nhớ quá.
– Vâng, vậy anh xuống đợi em lát
Xuống xách xe ra, đợi 1 lúc thì thấy gái xuống, ui dời, hôm nay váy trắng, áo khoác màu đen đúng 2 màu mình yêu thích, mái tóc vấn cao, nụ cười thường trực trên môi, gái đang ngơ ngác đảo mắt tìm mình. Mình thì thấy gái từ lúc xuống rồi nhưng cứ kệ, trêu gái đã, gái móc điện thoại ra, chắc định gọi cho mình, phi xe đến trước mặt gái, gái ngước lên đúng kiểu con nai vàng ngơ ngác
– Xe ôm không em?
– Có đắt không anh?
– Anh không tính phí.
– Làm gì có chuyện cho không biếu không thế anh.
– Chở người đẹp đi đã là trả phí rồi
– Hihi. – Gái khẽ cười, 2 má ửng hồng.
– Ngồi ngoan nhé, mình kéo tay gái đặt nhẹ vào eo, không lại ngửa như hôm trước mất
Đi đường, mình nói với gái:
– Không phải anh nhớ bún chả đâu.
– Vậy sao anh bảo là nhớ?
– Chỉ là cái cớ để anh đi với em thôi.
– Anh toàn lừa em thôi. – gái vờ mặt ngầu nói với mình.
– Anh không lừa em
– Thế chả lừa là gì?
– Là quan tâm đến em.
– Hì, anh khéo quá.
– Chỉ với em thôi. – Ngó ra phía sau, thấy gái đỏ hết mặt
Xe chậm chậm lăn bánh, tiệm bún đã ở trước mặt, lại 1 buổi đi chơi nho nhỏ với gái, dù ngắn nhưng mình thấy vui biết bao, trong long bao niềm hân hoan… Có lẽ nào thời điểm ấy sắp đến rồi, câu hỏi trong đầu mình vang lên.
Xuống xe, mình và gái cùng vào quán, gọi 2 suất bún chả và nem, đang lau đũa và bàn thì có chuông điện thoại. Em đang gọi, thở dài, sao em cứ phải như vậy, vì 1 thằng như mình đâu xứng
– Anh nghe,
– Hi, anh đang làm gì vậy? – Giọng em có vẻ vui tươi
– Đi ăn
– Anh đi một mình à?
– Không anh đi với bạn
– Trai hay gái vậy anh? – Mình cũng thấy khó chịu rồi, chỉ muốn chấm dứt cuộc nói chuyện không mong muốn này, còn có gái bên cạnh, nét mặt gái hiện rõ sự tò mò, cứ chăm chú nhìn mình
– Bạn gái, em gọi có việc gì không?
– Không, em chỉ hỏi thăm thôi
– Vậy không cần phải hỏi nhiều như vậy.
– Sao anh cứ làm như vậy với em. – Giọng Em qua điện thoại dường như sắp khóc
Thở dài, châm 1 điếu thuốc cho tỉnh táo hơn, sao em cứ phải làm khổ bản thân như vậy, mình là người có lỗi mà
– Em đừng như vậy, còn nhiều người xứng đáng hơn, anh với em chỉ là kỉ niệm thôi.
Nói câu này mình cũng thấy nghẹn đắng trong cổ họng, mình với em cũng đã từng có rất nhiều kỉ niệm, nhưng bây giờ, bên cạnh mình còn có gái, mình trân trọng gái, không muốn gái phải suy nghĩ về quá khứ của mình… Có lẽ các bác có người thắc mắc sao không nghe điện thoại, nhưng trốn tránh không bao giờ là cách tốt, mình thích đối mặt với vấn đề hơn.
– Em chẳng cần ai xứng đáng. – Giọng Em lạc đi, chứa đựng bao uất ức.
– Em cứ như vậy, mình làm bạn với nhau cũng là không nên.
– Thế anh muốn anh là gì với em.
– Chả là gì cả, em coi anh là 1 thằng tồi cũng được…
– Em không làm như vậy được, em đã thử rất nhiều lần rồi. – Em khóc thật, người con gái tự trọng và kiêu hãnh như em mà cũng có lúc ủy mị vì tình cảm như vậy sao.
– Anh xin lỗi, đừng buồn về anh nữa, không đáng đâu.
Nói rồi mình cúp máy, lại châm 1 điếu thuốc nữa, đầu óc quay cuồng, mình chẳng muốn nghĩ, muốn nói gì. Dường như hiểu được mình, gái cũng im lặng theo. Thấy gái cứ ngồi nhìn mình, đĩa bún chả bê ra từ bao giờ chắc cũng nguội hết rồi, mình dập thuốc, nói với gái
– Ăn đi em, nguội hết rồi
– Vâng, bạn gái cũ của anh hả. – Nụ cười gượng gạo trên môi gái, ánh mắt buồn buồn nhìn mình
– Uh, đã qua rồi. Xin lỗi để em phải nghe những điều như vậy.
– Em không sao, nhưng đối xử như vậy có hơi phũ phàng không anh? – Mình biết gái sẽ hỏi những điều như vậy, trong mắt gái mình luôn là người chu đáo, tình cảm, nhẹ nhàng trong từng công việc, câu chuyện với Em vừa rồi chắc làm gái xao động, nhưng vậy cũng tốt, cho gái hiểu thêm về mình
– Cái gì đã qua thì không nên níu kéo, anh không muốn cho người ta hi vọng về thứ không thể
– Có khi nào anh làm vậy với em không? – nhìn khuôn mặt của gái lúc này trông vừa buồn vừa tội, mình suýt phì cười, gái ngây thơ quá.
– Anh trân trọng em, và cả những ngày bên em. Anh không hứa, nhưng bên em anh thấy vui và bình yên, anh sẽ giữ gìn những điều đó…
– Hết những ngày bên em thì sao?
– Ngày ấy còn xa lắm.
– Chỉ là xa thôi, vẫn là sẽ có. – Gái lại buồn
– Khi nào răng anh rụng, chân anh mỏi thì có ngày đó
– Hihi, gái cười, có lẽ thích thú vì câu trả lời của mình, tự hỏi với người như mình, có lẽ là may mắn khi quen và gặp gái. Mình thấy không khí cũng dễ thở hơn rồi, chứ cứ nặng nề chắc đầu óc vỡ tung ra mất
– Em hỏi 1 điều nhé?
– Em nói đi… – gái làm mình thấy lo lo rồi
– Yêu với anh là như thế nào?
Cái câu hỏi chết tiệt này, mình chưa suy nghĩ đến nó, gái hỏi đột ngột quá. Phải tìm kế hoãn binh thôi. Sao gái cứ thích hỏi thế nhỉ, bụng thì đói chưa ăn uống được gì sao mà có tâm trạng trả lời, có thực mới vực được đạo
– Em muốn biết? – Giả vờ hỏi, mình trầm ngâm nhìn gái.
– Vâng
– Anh không có định nghĩa, với anh là cảm giác bình yên, 1 khoảng lặng khi đi bên nhau, cảm giác muốn quan tâm, chăm sóc cho người ta, muốn được nhìn thấy mỗi ngày. Nhưng hơn hết là anh thấy vui khi đi bên nhau
– Em có lẽ là người cho anh đầy đủ những cảm giác đó đấy 1 ánh nhìn ấm áp từ mình dành cho gái.
– Thật… thật hả anh? – Gái lúng túng, lắp bắp nói. Ui dời, sao thấy đi giao tiếp công việc mồm miệng như tép nhảy mà, giờ nhìn như như thiên nga gãy cánh.
– Chưa bao giờ thật như lúc này. – khuyến mại thêm cho gái nụ cười, mình muốn giai tỏa sự căng thẳng cho gái
– Hihi, anh cứ đùa. Ghét ghê!
– Ăn nốt suất bún rồi ghét tiếp nhé, anh đói lắm rồi.
Mình cũng hoa mắt, run tay rồi, nãy giờ não với miệng hoạt động hết công suất, lại chả có thứ gì bỏ vào bụng chịu sao nổi. Đánh chén no say, làm điếu thuốc, ly trà nóng. Cuộc đời màu hồng ngày tính tiền, xách xe ra về
– Lên thôi người đẹp.
– Hihi, Giờ đi đâu hả anh?
– Nơi nào có anh và em đều là nhà
– Hihi… gái cười
Kéo ga, xe chầm chậm đi, lại 1 ngày hẹn hò với gái, cảm giác bình yên lâu lắm rồi mình mới có, dù là nhỏ nhưng mình sẽ trân trọng những điều này, mong rằng gái sẽ là 1 điều gì đó quan trọng trong cuộc sống vốn nhiều sóng gió của mình…
Để lại một bình luận