Phần 27
Trời đã sáng, gà chim chó cảnh kêu ầm ầm bên ngoài, nhức đầu thật. Vậy là đêm qua mình đã ngủ quên, sờ đến điện thoại, thấy có thêm 1 tin nhắn từ em O.
– Anh ngủ rồi à?
Haizzz, vậy là mình quên rep em ấy luôn. Boy lạnh lùng không phải phong cách của mình, hơn nữa mình lại là người chủ động xin số em, mà không rep lại em thì cũng hơi mất lịch sự. Mắt nhắm mắt mở sms lại cho em
– Xin lỗi, tối qua anh ngủ quên, không biết có SMS của em. Em đã dậy chưa?
Quẳng đt qua 1 bên, đi vệ sinh cá nhân, tranh thủ tắm lại cho tỉnh táo. Hôm nay xuống nhà ăn sáng, mình ngại ăn sáng ở nhà lắm, nó thành thói quen từ nhỏ rồi 1 phần nữa năm nay mama giục việc cưới xin nhiều quá, nói riết đau đầu ghê.
– Được tuổi rồi cưới vợ đi con.
– Mày định để mẹ chết già mới lấy vợ à?
– Con ổn định sớm đi, mẹ còn khỏe vẫn bế được cháu, vài tuổi nữa tao già thì khổ đấy con.
– Bố mày suốt ngày bảo mẹ phải giục mày lấy vợ, tao nói mãi mà mày có nghe đâu.
– Mẹ có con bé xxx hay lắm, hôm nào mẹ con mình đến nhà nó chơi nhé.
– Già rồi có con vất vả lắm, đừng để cảnh cha già con cọc, biết chưa?
Đấy các bác xem, từ nịnh nọt đến dọa nạt, cáu gắt đều có cả, mỗi lần mẹ nói chuyện cưới xin, mình chỉ im lặng cười trừ có nói gì cũng thừa, không cẩn thận còn làm mama tăng xông thì mệt.
Ăn lẹ bát bún, bye bye mama mình xách xe đi làm, vẫn con đường cũ, khung cảnh như vậy, nơi đây mình từng đi với em, có với em biết bao kỉ niệm, vậy mà giờ đây mỗi đứa mỗi ngã, ngẫm cũng thấy buồn buồn cuộc đời, tình duyên luôn là ẩn số. Nhưng cứ yêu và tận hưởng, cuộc sống ngắn ngủi lắm, đừng vì 1 vài điều buồn phiền mà đánh rơi những niềm vui trong đời. Biết đắng cay thì mới tận hưởng được ngọt bùi, đến bây giờ, mình chưa hối tiếc về những điều đã trải qua, mình vẫn là 1 người may mắn, vì sau bao nhiêu chuyện, vẫn còn những người yêu thương và gắn bó với mình. Thế nên các bác thất tình đừng buồn nhiều nhé, Ngoài tình yêu, còn rất nhiều thứ đáng sống khác nữa.
Hôm nay, lên cơ quan, thấy mặt sếp cười cười, he he, đúng là 1 ngày may mắn, gì chứ sếp mà cười thế kia. Kiểu gì cũng có lộc rồi, mình cũng cười rồi chào sếp, và chào luôn cả mấy bà chị đang ngồi buôn dưa lê.
– Em chào các chị xinh tươi. – Mình nhe răng cười.
– Mọi hôm mày có chào thế đâu, thế mọi hôm các chị xấu nên mày không chào vậy phải không?
Ghê thật, đúng là sư tử cái, sáng ra đã tính vặn vẹo mình.
– Không phải, các chị thì hôm nào cũng xinh, em mặc định trong đầu là vậy rồi, nhưng hôm nay nhìn các chị xinh quá. Em không thể không khen thành lời.
– Á à, đúng là hot boy của phòng, hôm trước chị thấy mày đi với con bé nào ấy, lại thay người yêu à? Mày yêu ít thôi em ạ, lấy vợ đi.
Sao ai cũng kêu lấy vợ nhỉ, nản ghê.
– Hic, em nuôi đấy chị ơi. Yêu đâu mà yêu, chị nói thế mất quan điểm lắm.
– À à, em nuôi, không hiểu kiểu nuôi của em là gì nữa.
Mấy bà chị cứ cười tủm tỉm, mình thấy vậy nên chuồn về bàn làm việc, không cò cưa với mấy bà này được, thiệt thân thôi. Phận nam nhi yếu đuối đành chịu thiệt thòi
Đang ngồi thì có tin nhắn đt, Em O
– Em mới dậy thôi, em tưởng anh không rep lại em chứ.
– Xe ôm cũng có quyền ấy hả em?
– Hì, thế xe ôm đã đi làm chưa?
– Rồi em, em kiếm gì ăn đi nhé. Anh làm việc đây
Bye bye em, mình định tập trung vào công việc thì chợt nhớ ra là troll em phát đã.
– À, em ơi, sáng anh ăn có bát phở, đói quá, em lát đi ăn, cho anh gửi thêm bát nữa nhé. Tiền nong anh sẽ gửi sau, cảm ơn em trước
– Mơ đi sói, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn anh nhé.
– Vậy anh làm kẻ dại cũng được rồi anh làm việc đây, bye em nhé.
Cặm cụi đến trưa, cũng xong, mờ hết cả mắt, ngồi cày nhiều phát oải, định rút đt ra gọi cho em O, nhưng chả hiểu mình nghĩ gì, lại quên mất. Đầu óc dạo này chán thật, chả bù cho ngày xưa, con kiến đi đường nào 1 tháng sau mình vẫn nhớ
Tan sở, đi về, mệt phết, nằm vật 1 lúc, nhấc đt gọi em O
– Em à.
– Vâng, anh đi làm về chưa?
– Ừ, anh về 1 lúc rồi, em đã cơm nước gì chưa?
– Em chưa, đang ngồi làm mấy việc linh tinh.
– Vậy à, anh cũng lười ăn cơm quá, muốn ra ngoài ăn chút đồ linh tinh với đi dạo phố cho thoáng, em đi cùng anh cho vui nhé?
– Hì, Em sợ ra giờ này không ăn cơm không bảo bố mẹ trước bị mắng mất.
– Thôi nào, Hư 1 hôm vẫn được hạnh kiểm tốt mà. Có bị mắng anh đến nhận lỗi với bố mẹ em cho.
– Anh nói được làm được đấy. Thế lát nữa anh qua đón em nhé.
– Ok, 15′ nữa em nhé.
Tút tát lại vẻ đẹp trai, ta lại lên đường, Xuân đã về trên mọi nẻo đường, xuân về trong lòng ta…
…
Hồi ức xưa…
– Nói nhanh, em có chuyện gì.
Em cúi mặt, nước mắt rưng rưng, từng lời cất lên nặng nhọc.
– Em xin lỗi, em đã sai rồi, mình làm lại đi anh.
Nhếch mép, nực cười.
– Tôi nghe chưa rõ, nói to lên…
– Em xin lỗi…
– To lên. – mình gắt.
– Em xin lỗi… khóc thật.
– Chỉ thế thôi hả? Tôi về được chưa?
– Anh đừng như vậy, tha thứ cho em đi… Khóc to hơn.
– Tôi không còn tình cảm với cô, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.
– Anh nói dối, anh vẫn còn yêu em, em biết điều đấy, anh chưa bao giờ hết tình cảm với em.
– Trước đã từng, giờ thì không. Chắc cô uống nhầm thuốc à? Đừng quá tự tin, không gì là tôi không làm được.
Em cúi mặt, đôi bàn tay lả lơi tìm tới mình.
Gạt tay.
– Đừng chạm, bẩn tay tôi.
Em vẫn khóc, nước mắt giàn giụa.
– Hôm nay, tôi ra gặp cô, duy nhất chỉ có mục đích là kết thúc và chấm hết những gì đã có từ xa xưa giữa hai ta. Tôi mong cô sống tốt, đừng làm phiền vào cuộc sống của tôi, tôi không muốn có bất kì liên hệ nào với cô, cô hiểu chứ?
Vẫn khóc… càng khóc càng to…
Con mẹ nó chứ… thầm chửi trong đầu… ngày xưa… vẫn ngày xưa…
Thằng đàn ông… khóc nghẹn trong cổ họng… gào khản cổ gọi tên em, vậy mà, em ra đi, không một lần nhìn lại.
– Anh thôi đi, đừng tìm tôi nữa. Anh không có tự trọng sao?
– Anh ấy tốt hơn anh nhiều, anh có gì để tôi yêu?
– Anh ấy… Anh ấy… Anh ấy…
Câu nào cũng như xát muối vào lòng mình… đến giờ, thù hận đã hết, nhưng chưa 1 ngày nào mình quên… Và chắc sẽ không bao giờ quên, đó là 1 bài học đầu đời…
Kéo ghế, đứng dậy. Những gì cần nói đã nói, về cho nhẹ đầu. Bất chợt, em nắm chặt tay mình.
– Đừng đi, em xin anh.
– Bỏ tay ra, tôi nói 1 lần thôi.
– Anh đừng đi mà… Vẫn khóc… Chỉ là sự thương hại xuât phát từ mình…
Xô mạnh, em loạng choạng, nhưng nắm được vào thành ghế nên không ngã. Chỉ tay, khẽ gằn từng tiếng
– Với tôi, Cô đã chết từ lâu. Và hôm nay, trong mắt tôi, cô không bằng 1 con đĩ… Đừng tìm tôi nữa…
Em dường như chết lặng trong từng câu nói của mình, tiếng khóc rấm rứt ai oán…
Mình lẳng lặng về, con đường ấy, có 1 thằng đàn ông nuốt nước mắt vào trong… 3 lần yêu lại 1 người? Liệu có thể không?
Vẫn biết rằng, tình yêu là bất diệt, nhưng đi kèm dường như có những nỗi đau cũng vô tận…
TẠM BIỆT EM – TÌNH ĐẦU CỦA TÔI.
Để lại một bình luận