Phần 14
Hôm trước đi ăn cưới, đang ngồi buồn thiu vì có 1 mình, bà chị đi ngang qua trêu
– Sao buồn thế em?
– Em ngắm mãi mà chả thấy ma nào xinh cả, thế mà hôm trước chị quảng cáo với treo băng rôn hoành tráng quá, cho em ăn dưa bở hả?
– Haha, mày chỉ thế là nhanh, tí nữa bạn chị đến, giới thiệu cho mày 1 lô. – Đúng là chị em chỉ được cái hiểu ý mình. Đây là bà chị họ mình, kém tuổi nhé các bác
– Hàng Việt chất lượng cao nhé chị, tương bần với tương đối là không được đâu
– Xí, chị không để mày phải hụt hẫng đâu. – Nói xong, bà chay ra chỗ khác luôn, bỏ lại thằng em trai đang co ro vì gió đầu mùa
Ngồi thêm 1 lát nữa, tăm tia thấy có em gái xinh xinh, đang loay hoay chạy phụ mấy việc linh tinh, cũng bổ mắt đấy, em gái không cao lắm, cỡ chừng 1m6 nhưng khúc nào ra khúc ấy, nhất là vòng 3 nảy nở, làm mình cứ ngồi nghĩ bậy. Chạy đi tìm bà chị mình, bà ý đang bận tám, kéo ghế lại ngồi gần hỏi chị
– Bé nào xinh xinh thế hả chị?
– Bạn thân chị đấy, mày tha cho nó đi.
– Em đã làm gì mà tha với thứ, chị nghĩ em trai chị xấu vậy à?
– Chả có mèo nào chê mỡ. – Kèm theo 1 cái bĩu môi của bà chị mình
Mình cũng không hỏi thêm nữa, vừa lúc ấy có mấy thằng em đến, chạy ra ngồi tám với chúng nó vậy. Anh em lâu ngày không gặp, cũng có nhiều chuyện để nói, loáng cái cũng chuẩn bị vào ăn. Trước lúc ăn, bà có nhờ mình tiếp hộ mấy đứa bạn, nghe mà oải, mấy hôm đã rượu chè be bét rồi, giờ thấy rượu chỉ muốn chạy, nhưng chị nhờ thì làm sao trốn được
Ngồi mâm có mình với thằng em, thêm 4 đứa bạn của chị mâm bên cạnh, uể oải cầm đũa lên, mời mọi người ăn uống và 1 chén thủ tục cảm ơn, rượu vừa nặng vừa khó nuốt, mình thiếu điều muốn chảy nước mắt, ngồi xuống đá mắt sang mâm bên cạnh, thấy có em gái xinh xinh kia, tinh thần mình phấn chấn hẳn lên, 1 công đôi việc rồi, thế là nhấc mông, cầm chén rượu qua bên kia mời vừa là để cảm ơn, vừa để tăm tia em gái xinh xinh.
Mình lược bỏ đoạn này nhé, nói sơ là có uống rượu qua lại 1 vài chén, cũng giới thiệu về bản thân mình, tuổi tác nghề nghiệp, ngó quá thấy em gái nhìn mình cười mấy lần, hôm ấy mặc cái áo sơ mi, áo len cổ tim bên ngoài, giày đen, quần bò, nhìn cũng phong trần phết
Ngồi ăn uống 1 hồi thì cũng xong, mọi người tản hết, em gái xinh xinh chay ra rót nước cho mọi người, xong em ngồi ngay gần mình cơ hội đây rồi chứ đâu, mình kêu em uống nước rồi bắt chuyện:
– Em là bạn của chị xxx à?
– Vâng ạ, em chơi thân với xxx.
– Uh, anh cũng ít gặp bà ấy, may hôm nay gặp được cả em và bà ấy.
– Gặp em thì bình thương chứ có gì mà may? ?
– Em chăm chỉ thế, anh thấy bà chị anh may mắn vì có 1 người bạn như vậy.
– Em lười lắm, có gì mà chăm chỉ đâu anh.
– Nãy anh thấy em chạy đi pha nước với chuẩn bị suốt, như vậy là chăm rồi.
– Chuyện nhỏ mà anh, có gì đâu.
– Nhỏ nhưng nếu là anh thì anh không làm được đâu
– Hì, anh đi làm chưa?
– Anh đi làm rồi, còn em?
– Em cũng đi làm rồi ạ, em làm xxx…
– Nói nãy giờ mà chưa biết tên em…
– Dạ em tên xxx ạ. Giọng em nghe ngọt ngào lắm các bác, nhất là qua điện thoại thì nghe muốn êm ru như rót mật vào tai.
Tám thêm 1 tí nữa thì em gái phải đi có việc, mình thì cũng đã có được số điện thoại của em gái, giờ ngồi uống nước, vểnh râu thôi. Lúc đi ra ngoài cho thoáng thì thấy em gái cứ loay hoay bên thằng em mình, mặt em gái hơi đỏ, em gái với thằng em mình có quen biết bạn bè, hóa ra em gái mặc hơi ít áo, lạnh nên đang hỏi thằng em mình mượn áo, mà ông em thì còn mỏng dính hơn, có mỗi cái áo sơ mi vs cái áo khoác bên ngoài, áo khoác của mình thì đang cầm tay, liền đưa cho em gái.
– Em khoác tạm đi, áo anh vẫn còn thơm mùi comfort. – Mình cười cười với em gái
Em gái có vẻ ngại ngại, mặt hơi đỏ nói với mình
– Dạ thôi anh ạ, em thế này đi cũng được
– Xem em kìa, tự dối lòng làm gì, coi như anh cho thuê, lát về trả công là được. – Mình trêu gái
– Anh tính công thế nào đây, đắt là em không trả được đâu
– Không đắt không rẻ đâu, dễ trả lắm.
– Là gì anh?
– Lát nữa ngồi nói chuyện rót nước chè cho anh uống là được.
– Hihi.
Ngại ngùng 1 lúc em gái cũng cầm áo khoác của mình, nhưng cái khóa em gái kéo mãi không lên được, cũng tại cấu tạo nó hơi đặc biệt, nhìn em gái loay hoay mình đứng đó tí phì cười
– Để anh giúp em, em đứng thẳng lên.
Nói rồi mình nhẹ nhàng kéo khóa lên giúp em gái. Em gái lúc này đứng im như tượng, trời lạnh 2 má hơi ửng hồng, chắc vì ngượng, áo đã mượn lại còn phải nhờ chính chủ phụ mặc nữa
– Em cảm ơn.
– Ơn nghĩa cất đi, tí về cho anh xin 1 cốc nước chè là được.
– Cái đó thì dễ thôi anh.
– Anh đợi cái dễ đó ở đây, em đi từ từ thôi nhé.
– Vâng ạ.
Xong xuôi gái lấy xe máy đi ra, mình thì ngồi tám với mấy thằng em, có ông em dạo này thấy gái gú kinh lắm, ngày xưa thì nó lành như bụt. Đúng là trai càng ngoan càng dễ hư. Lúc sau thấy em gái về, mặt mũi bịt kín, chả hở chỗ nào. Có vẻ em gái cũng chịu lạnh kém, mặc như vậy mà vẫn ra kêu với mình:
– Lạnh quá anh à.
Mình cười cười trêu em gái
– Lạnh vậy đàn ông mới lên giá chứ.
– Có mà giá đỗ ấy. – Em gái bĩu môi, em gái trang điểm, môi hồng mũi cao, nhìn mà muốn cắn quá
– Thế mà cái giá đỗ ấy nó vừa sưởi ấm em đấy. Mình chỉ vào cái áo em gái đang khoác, em gái lúc này lại cười, định cởi áo ra đưa lại cho mình
– Em vừa đi về lạnh, cứ dùng tạm đi, lát đưa anh cũng được.
– Hì, vâng ạ, vào thôi anh nhỉ?
– Ừ, anh cũng đang mong chén chè của em.
Mình với em gái vào trong, mọi người đang uống nước, em gái rót cho mình 1 chén chè nóng, rút thêm điếu thuốc, làm hơi tê tái, ấm lòng người lính rồi mình gật gù với em gái
– Cầm kì, thi họa, giai nhân bên cạnh thì còn gì hơn em nhỉ?
– Em không hiểu
– Nước chè, thuốc lá, em nữa đủ bộ ba rồi.
Em gái cười cười, mình tám với em gái 1 lúc nữa, cũng khá vui, ông chú gọi điện có công chuyện, chào gái mình bước ra ngoài, thấy ông đợi sẵn rồi. Trước lúc đi, móc điện thoại ra nhắn chào tạm biệt em gái. Trong lòng phấp phới về 1 thử thách mới cái bản tình ham vui của mình lại trỗi dậy, nhưng chợt nghĩ về gái thấy cũng run run trong lòng. Thôi kệ, cái gì đến sẽ đến, băn khoăn nhiều mệt mỏi, mình cũng đã suy nghĩ rất nhiều rồi.
Về nhà thì trời cũng đã tối, hơi mệt mỏi vì quãng đường xa, tẳm rửa xong lết tấm thân ngọc ngà đi kiếm chút đồ ăn, cũng chả muốn ăn lắm, nhưng không ăn thì ai thương mình cố nuốt 1 chút rồi lên giường nằm, cứ nằm suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ đến em gái, nói là làm mình vơ lấy điện thoại… tút… tút… đầu dây bên kia bắt máy, 1 giọng nói ngọt như đường
– Em nghe ạ
– Em về nhà chưa?
– Em về rồi
– Uh, đi đường có lạnh không em?
– Cũng hơi lạnh anh ạ, anh đang làm gì vậy?
– Nằm giường, đắp chăn và nói chuyện với em
– Ngoan vậy, anh không đi đâu chơi à?
– Nói chuyện với em cũng tính là đi chơi rồi
– Hehe, thế nếu gặp nhau đi chơi thì tính là gì?
– Là chơi bời, mình cười cười trêu gái
– Vậy chắc anh hay chơi bời lắm phải không?
– Ai thích thì anh đi, không thì cháy nhà anh cũng không đi
– Anh thì chắc là có nhiều người để thích rồi. – em gái hơi trầm ngâm, chắc cũng nghĩ mình là thằng không vừa
– Ngược lại, anh là cháu ngoan bác hồ đấy hôm nay ăn cưới vui không em? – Mình lảng lảng sang vấn đề khác, cứ để em gái hỏi rồi phải trả lời thì mệt lắm. Chả muốn suy nghĩ gì nhiều nữa
– Dạ cũng vui, nhưng hơi mệt anh ạ. Sao anh phải về sớm vậy?
– Anh có việc nên đi trước, anh cũng muốn ngồi nói chuyện thêm với em. – Mình buông lời ong bướm trêu em gái
– Muốn nói chuyện với nhiều em chứ riêng gì em đâu. – Em gái troll mình mới sợ
– Không liên quan, em là người anh muốn nói chuyện nhất.
– Vậy còn nhì ba bét thì sao hả anh?
– Anh không xếp hạng, chỉ có nhất và bét thôi. Bét thì có cạy miệng anh cũng không nói.
– Anh cũng kén quá nhỉ?
– Anh yêu cái đẹp mà
– Em có đẹp đâu, em thấy em bình thường
– Anh tin vào mắt thẩm mĩ của anh, mà anh có khen em đẹp đâu, nhận vơ kìa. – Mình phá lên cười, ai bảo lúc nãy em gái dám trêu mình.
Gái chắc ngượng vì bị mình trêu, hừ 1 cái rồi nói
– Vậy sao anh còn nói chuyện với em? Chả phải anh yêu cái đẹp mà?
– Anh yêu cái đẹp không có nghĩa anh ghét cái xấu, 2 vấn đề khác nhau mà em.
– Ý anh chê em xấu hả?
– Em ở mức giữa 2 vấn đề đó.
– Là gì hả anh?
– Dễ thương và xinh xắn. Điều này mới thu hút anh.
– Hihi. Anh khéo lắm, em sợ con trai khéo quá.
– Sao lại như vậy hả em?
– Thường họ đa tình
Mình thở dài, vốn dĩ mình đã ghét 2 chữ đa tình này rồi, nhưng dường như cái gì ghét thì lại thường phải vơ lấy, thà là cứ có 1 chốn yên bình để gắn bó thì chẳng dễ chịu và thoải mái hơn, chẳng phải mệt óc lao tâm khổ tứ như vậy Đúng là cái giá của sự tự do là sự cô đơn.
– Anh đang mong cái hão danh ấy mà không được đây, mình cười cười trêu em gái
– Có khi anh đang có ấy chứ.
– Nếu có thì anh sẽ báo cáo em đầu tiên nhé
– Hihi, anh nhớ đấy nhé.
– Với em thì anh không quên điều gì đâu
Tám thêm 1 lát nữa thì cũng thấy mệt mệt, mình cũng buồn ngủ rồi chào gái tắt đèn đi ngủ, 1 giấc mơ đầy mộng mị, mình thật sự mệt mỏi, bước chân trên 1 hành trình mà không có hồi kết, hình ảnh của kí ức, những kỉ niệm buồn vui chập chờn hiện về, có lẽ nào mình là 1 kẻ xấu.
Để lại một bình luận