Phần 25
Cuộc sống, con người luôn thay đổi, mình cũng đã có rất nhiều biến cố trong quá khứ, nhiều lúc cũng rất buồn khi nghĩ lại, có đôi lúc mình cảm thấy hồ nghi tất cả những thứ xung quanh, chắc chính những va vấp ấy cũng hình thành nên con người mình bây giờ, ” nhưng dù ngày mai có ra sao, hãy sống hết mình cho ngày hôm nay “, chuyện tình cảm của mình cũng như bao người, có khổ đau, có hạnh phúc, có tiếc nuối, có nước mắt, nhưng mình chưa bao giờ hối hận về những gì đã qua, ít nhất mình cũng đã yêu và được yêu, đã tin và được tin…
Cũng như bao người, tình yêu của mình cũng có thăng có trầm, giận hờn vu vơ, nhưng thật ra, giận hờn chỉ ở người con gái, chứ tính mình chuyện gì rõ ràng chuyện ấy, nói không nghe là mình mặc kệ ngay, còn bướng nữa thì 1 đi không trở lại luôn. Mình cần chứ không bao giờ có lụy, chăm sóc, yêu thương, thì cũng phải biết trân trọng điều ấy, sống phải biết điều thì mới có cái mà hưởng. Ở đời này, khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống. Khoảng giữa năm, mình và em Y chia tay, 1 phần cũng do công việc của mình, đi lại suốt ngày, về nhà mệt phờ râu, chỉ muốn lăn ra ngủ không có thời gian quan tâm chăm sóc đến em nhiều, em thi giận hờn, em vẫn còn trẻ, chưa thể hiểu và cảm thông được nhiều cho mình, ích kỉ vẫn là bản tính cố hữu của mọi cô gái
1 Hôm, mình nhớ hôm ấy trời mưa gió, em alo cho mình:
– Anh ra quán XXX đi, em đang ở đây.
– Mưa gió vậy ra quán làm gì hả em?
– Anh cứ ra đi, em đợi. – Nói chưa hết câu đã cúp máy, thôi thì đành lết xác ra với em vậy.
10 Phút sau, đã ở quán, thấy khuôn mặt, ánh mắt buồn buồn của em, mình cũng thấy chạnh lòng, thôi thì cố gắng qua thời gian này sẽ chăm sóc, quan tâm đến em nhiều hơn vậy.
– Hôm nay đúng trời mưa to thật, công chúa có việc gì mà tìm tarzan vậy?
– Chẳng có việc gì, em gọi anh ra không được sao?
– Được, tại ông trời vô duyên thôi.
Khuấy đều ly cafe, em nhìn thẳng vào mắt mình
– Anh có người khác à?
Câu hỏi này, em đã hỏi rất nhiều lần, mình thật sự mệt mỏi vì đã giải thích cho em không chỉ 1 mà là vài lần rồi. Thở dài, rít 1 hơi thuốc.
– Em còn câu hỏi nào khác không?
– Anh trả lời em đi đã.
– Anh nói rồi, anh không có ai cả. Tại sao em luôn nghi ngờ anh như vậy?
– Vậy tại sao thời gian này, em cảm thấy anh không còn quan tâm đến em nữa. Em có gọi điện hay nhắn tin thì anh toàn ậm ừ, lúc kêu bận, lúc kêu mệt, không phải là anh đang muốn tránh em đấy chứ? – Em nói mà khuôn mặt ửng hồng lên vì những cảm xúc kìm nén trong thời gian quá, thương em nhưng cứ chiều em thế này thì hỏng mất
– Nếu như vậy, anh đã không đến đây gặp em.
– Chỉ vì trách nhiệm thôi.
– Trách nhiệm là 1 phần trong tình yêu, có những thứ ràng buộc anh, như công việc, gia đình, bạn bè. Anh cũng là 1 phần trong những thứ đó, anh không thể bên nặng bên nhẹ, em hiểu điều anh muốn nói chứ?
– Ý anh là gì? Nói rõ đi.
– Em cũng chỉ là 1 phần trong những số đó. Anh yêu em, và luôn muốn quan tâm đến em, nhưng ngoài em ra, anh còn cuộc sống, em có nghĩ rằng vứt hết sang 1 bên chỉ để đi chơi và quan tâm đến em, anh có còn là 1 thằng đàn ông hay chỉ là 1 thằng vứt đi. Em có thích yêu 1 người con trai quỵ lụy bạn gái, hàng ngày chỉ có việc đi cùng chăm chăm xem bạn gái thích gì, muốn gì không? – Mình nói hơi nặng, nhưng việc này theo mình nghĩ phải chấm dứt, mệt mỏi vì nó quá rồi
– Anh đã làm được như vậy chưa? Hay lúc nào cũng chăm chăm công việc, anh có xem em là cái gì đâu. Nhắn tin không trả lời, gọi điện ậm ờ, anh xem em là con ngốc à?
– Anh xem em là người yêu anh, và anh cũng nói những lúc anh bận anh không rep sms em được, anh sẽ trả lời sau. Anh không đòi hỏi em nhiều, chỉ là 1 chút chia sẻ và cảm thông. Em cũng đi làm rồi, lẽ ra những điều này em phải hiểu hơn ai hết chứ. – Nói dài nói dai, mình cũng hơi cáu rồi, chưa to tiếng là may
– Anh lúc nào chẳng công công việc việc, em cũng đi làm, em vẫn có thời gian, toàn lý sự, bao biện thôi. – Khuôn mặt em lạnh tanh.
Ông là ông cáu thật rồi đấy, cái gì cũng vừa vừa thôi, thuận không thích, thích nghịch à.
– Anh đã nói hết những điều cần nói, tin hay không do em. Và anh chẳng làm gì sai, có sai thì cũng chỉ là do công việc anh không quan tâm được em nhiều.
– Giữa công việc và em, anh chọn ai? Anh nói xem.
– Anh chẳng chọn ai cả, em nên suy nghĩ trước khi hỏi câu ấy.
– Em biết anh mà, em có là gì so với bạn bè, công việc của anh đâu. Có khi thời gian rảnh anh lại đi với con nào ấy chứ, em thấy mình đúng là con khờ khi yêu anh.
Haizzz, mình rất thông cảm cho em, nhưng đến nước này rồi thì cho ngô ra khoai luôn, quãng thời gian này, mình rất mệt mỏi, công việc thì ngập đầu, gia đình có nhiều cái không suôn sẻ, cảm tưởng như mình già đi 10 tuổi vì suy nghĩ nhiều, lại thêm áp lực từ em, khiến mình như phát điên.
– Em thấy thiệt thòi khi yêu anh đúng không? Đúng, như em nói, anh lúc nào cũng công việc, bạn bè. Anh ích kỉ, anh nhận, nhưng anh là 1 thằng đàn ông. Anh cần sự nghiệp, và anh không thể làm 1 bà nội trợ, 1 hoàng tử trong mơ của em đâu. Anh yêu em, luôn muốn quan tâm đến em nhiều, nhưng cuộc sống lại 1 lẽ khác, cơm áo gạo tiền là gì? Anh thấy em sống giống như trong tranh vẽ, em bất mãn vì những gì anh không dành được cho em. Cái mà anh đang cố gắng, cũng là mục đích sống của anh. Em yêu anh, thì đừng cố gắng thay đổi điều đó, không ích gì đâu, sao em không thử chia sẻ, sống chung với nó đi? Trách móc hàng ngày, có làm em vui hơn không. Và nó cũng làm cho mối quan hệ này nặng nề hơn, đời không hồng như em nghĩ đâu
– Em không cần biết. Em gắt lên
– Em cần phải biết, cần phải hiểu. Anh nói điều này với em hàng trăm lần rồi, đừng thử thách kiên nhẫn của anh.
– Nếu anh không làm được như em nói, thì mình chia tay đi.
Đụng chạm rồi, gì thì gì, mình dị ứng với 2 từ chia tay lắm, ai đã nói ra, xem như người ta không tôn trọng tình cảm 2 đứa, hoặc có chăng là muốn quẳng nó đi.
– Kiếm thằng nào tốt hơn anh đi, anh không thành búp bê cho em được đâu. – Mình cười khẩy, đứng dậy.
– Cảm ơn em vì ly cafe. Sống tốt nhé.
Em ở phía sau, khuôn mặt ngơ ngác không thành lời…
Em bỗng thoảng thốt nói, chính xác là hét, cả quán nó nhìn, mình mặt dày vậy mà cũng thấy ngại hộ em.
– Anh đứng lại…
– Anh nghĩ là mình không còn gì để nói.
Bước thẳng đi, em vẫn ở phía sau, dường như nước mắt đã rơi, nhưng mình không thể mềm lòng, thà như vậy có lẽ là tốt hơn cho cả em và mình. Trên đường về, cũng cảm thấy hụt hẫng, nếu nói không buồn có lẽ là đang lừa dối cảm xúc, dù gì với em mình cũng có khá nhiều kỉ niệm. Tình yêu vốn dĩ luôn xa vời với mình. Thở dài, nằm vật trên giường, lại 1 ngày khó khăn trôi qua. Cố gắng để bản thân chìm trong giấc ngủ chập chờn, tiếng tin nhắn, từ em:
– Em xin lỗi, em sai rồi, em đã đòi hỏi quá nhiều từ anh.
Hết rồi em, hoặc ít nhất thời gian này mình và em cũng nên có 1 khoảng lặng, để suy ngẫm về mối quan hệ này, em và mình, mỗi người cần chấp nhận những điều tốt xấu của nhau, yêu thương đã có, nhưng sự nhường nhịn là chưa đủ. Để có 1 kết thúc, thì người ta cần chuẩn bị cho sự bắt đầu. Ném điện thoại qua 1 bên, đầu óc cứ suy nghĩ lung tung, và mất gần nửa bao thuốc mới tỉnh táo được… Đừng buồn vì anh em nhé.
Để lại một bình luận