Phần 7
Về cơ quan, mình cất xe rồi cùng gái đi lên, một vài ánh mắt tò mò dõi theo, thôi kệ, giấy sao bọc được lửa, tự nhủ trong đầu như vậy, sớm hay muộn thì người ta cũng sẽ đồn ầm lên về mối quan hệ của mình với gái. Cây ngay không sợ chết đứng, nghĩ thế chứ mình cũng thấy lo lắng, vì các mối quan hệ trong cơ quan đã vốn phức tạp và rất phiền phức, không cẩn thận là lại ôm hận, làm khổ gái:
– Người ta nhìn kìa anh. – Gái nói, mặt có vẻ hơi bồn chồn.
– Anh không quan tâm. – ánh mắt mình xoáy thẳng vào gái, muốn tạo cho gái niềm tin ở mình
– Em không muốn người ta hiểu lầm, gái nói, nét mặt chùng xuống.
Thật sự, nghe câu này mình thấy tự ái đàn ông trong lòng nổi lên, mình quan tâm, lo lắng đến gái, đó là tình cảm thực lòng, mặc dù nó chưa thể định hình rõ ràng là gì, nhưng mình rất coi trọng nó. Không lẽ chỉ vì 1 vài ánh mắt tò mò, 1 vài câu nói đồn thổi vu vơ mà xem nhẹ tình cảm của mình vậy sao… cũng cảm thấy hơi cay cay mũi.
– Em không muốn thì lần sau không cần phải đi với anh nữa. – Mình nói chầm chậm, ánh mắt nhìn gái pha chút trách móc và buồn.
Mình bỏ lên trước, mặc kệ gái với khuôn mặt ngơ ngác con nai vàng, chắc còn chưa hiểu vì sao mình làm như vậy, miệng vẫn ú ớ gọi theo sau “ anh, anh… ”. Tính mình như vậy, tình cảm là phải sự giữ gìn, trân trọng của 2 bên thì nó mới đáng quí, mình sẵn sàng vứt sọt rác nó ngay nếu như mình cảm nhận được sự không tôn trọng của đối phương. Về phòng, thôi cắm cúi vào công việc vậy, bỏ qua ý nghĩ về gái, lại thấy mặt sếp lù lù, có vẻ hơi căng thẳng làm mình cứ hãi hãi sao ấy, nhiều lúc chả dám ngẩng lên nhìn sếp, hay tại mình đa nghi quá nhỉ. Tiếng tin nhắn vang lên, giật mình, cầm lên ngó xem. Tin nhắn của gái
– Em xin lỗi, ý em không phải như vậy đâu…
– Thế ý em là thế nào?
– Anh với em mới quen nhau, anh hiểu cho em, em là con gái, lại làm cùng cơ quan với anh nếu mai này em với anh không được như mong muốn, lúc ấy em sợ lắm.
– Anh nói rồi, nếu sợ thì đừng làm, ngại thì đừng đi, anh không ép buộc em.
– Em hiểu rồi, thôi bỏ qua cho em nhé kèm theo icon “:(”
Gái cứ như vậy sao mình ghét cho được, cái tật dại gái lại làm khổ mình rồi
– Thôi bỏ qua đi, mong em trân trọng và giữ những gì em đang có.
– Dạ, hihi. Không được ghét em đấy nhé… – chưa gì đã phởn ngay được, tâm hồn gái cứ như mấy đứa cháu của mình ấy
– Chưa gì đã cười được, lúc nào cho anh ngắm lại điệu cười dê ấy nhé
– Ai dê vậy? Chả biết ai dê mà cứ nhìn em mãi.
– Không nhìn em thì anh đâu phải đàn ông.
– Anh chỉ giỏi nịnh.
– Với những người anh thích thôi
– Hihi… Gái khuyến mại cho mình 1 nụ cười, tốn kém ngân khố hơi nhiều vì nụ cười của gái rồi đó.
– Sao anh lại quan tâm tới em? Hỏi gì mà hỏi khó thế không biết, hơn sếp hỏi mình, nhưng trả lời không ổn thỏa thì cũng không được với gái
– Tối về anh gạch đầu dòng những điều đó rồi mai nộp lại cho em đọc nhé.
– Anh phải nghĩ mới trả lời được à?
– Không, vì nhiều quá, anh nói không hết được
– Hihi. Có vẻ mãn nguyện với câu trả lời của mình, gái chỉ cười thôi.
Tám với gái thêm 1 chút nữa, mình chào tạm biệt rồi bắt tay vào công việc, các bác trông nói chuyên ngắn thế thôi, chứ nó cũng ngốn của mình mất 1 tiếng đấy cố gắng làm bù vây, đôi lúc ánh mắt, nụ cười của gái lại thoáng qua trong đầu, vui vui, đúng là kẻ say tình như người mộng du, lại còn thỉnh thoảng cười cười nữa chứ… Tan tầm, mình có nhắn cho gái
– Em ơi…
– Dạ, em đây, sao vậy anh?
– Không có gì, anh chỉ muốn được gọi em thôi
– Hihi. – gái nhắn lại mình
– Em về cẩn thận, quàng khăn, mặc ấm vào nhé
– Dạ vâng, anh cũng vậy à
Xách xe về, thấy lòng phơi phới, như trai đôi mươi ấy các bác, tự nhủ không biết tối nay có setup 1 cuộc hẹn với gái không, mình biết gái có cảm tình với mình, nhưng nông sâu đến đâu thì mình chẳng thể biết được… băn khoăn, lo lắng cho đến khi về nhà…
Về nhà, làm tí thể dục thể thao cho đẹp dáng. Bình thường mọi lần về nhà rồi mình đều nhắn tin hỏi thăm gái, nhưng hôm nay quyết định bơ, xem gái có nhớ về mình không, Gia Cát Dự đã đúng, tiếng chuông tin nhắn, cầm điện thoại ngó
– Đã có cặp lô tô ăn chắc 99%, nhắn tin soạn 1900…
Bực không tả nổi, đúng là càng hi vọng càng thất vọng, ngồi thẫn thờ 1 lát, lại có tiếng tin nhắn
– Anh đi về có lạnh không. – Gái đây rồi, làm anh đợi mãi
– Có người nghĩ đến, anh cũng thấy bớt lạnh
– Ai nghĩ đến anh vậy?
– Không lẽ anh đang nói chuyện với ma
– Hứ, không thèm. Anh đang làm gì vậy?
– Tập thể dục cho khỏe dáng, đẹp da
– Hì, anh chăm tập vậy. Cũng điệu lắm.
– Anh chỉ muốn đi với người ta cho đẹp đôi thôi
– Người ta là ai? – Gái có vẻ tò mò, như trẻ con ấy, cái gì cũng phải hỏi, mà hỏi thì phải có câu trả lời cho gái.
– Người mà anh quan tâm mỗi ngày
– Anh cứ mập mờ, anh thiếu gì người bên cạnh, em làm sao biết được.
– Em đoán xem…
– Em không biết
– Con ma đang nói chuyện với anh đây nè
– Hihi, hâm lắm. – Thế này thì sắp chết rồi thỏ ơi, chạy đâu được con nai vàng ngơ ngác, mình nghĩ gái cũng có kha khá cảm tình với mình, chứ nếu không thì gái sẽ lơ đi, hoặc lảng sang câu chuyện khác chứ không có cười như vậy. Trực giác của mình ít khi sai, mong là nó cũng đúng như trong trường hợp này
– Hôm nay em đi ăn với bạn. – Bạn bè gì suốt ngày, không biết có la cà với chàng nào không…
– Uh, thế em đi ăn đi, sao tự dưng có nhã hững nhắn tin cho anh vậy?
– Anh không thích à?
– Ngược lại, anh rất vui
– Hì, thôi anh tập đi, em đi ăn đây
Cũng thấy vui vui trong lòng, lại hăng say luyện tập. Tập xong lên nhà tắm giặt, vệ sinh cánh cổ thơm phức ra ngó điện thoại thấy có cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn. Thằng bạn gọi không được nhắn tin bảo ra XXX đi nhậu. Đúng nghiệp của mình rồi, Tin nhắn thứ 2 của gái
– Em đang ăn rồi, anh tập xong chưa? Dạo này cũng biết quan tâm người anh trai nơi quê nhà này rồi
Kệ gái đã, mặc quần áo phỉ ra quán nhậu với bọn bạn thấy có mấy đứa con gái đang ngồi cùng, con gái nhà ai mà nhìn ngon đáo để mấy ông bạn cũng giỏi thật. Làm 3 chén rượu thưởng, rượu ngon, gái đẹp cuộc đời màu hồng. Cầm điện thoại mình nhắn lại gái.
– Anh đang nhậu
– Anh uống vừa thôi. Đừng say nhé. – Tự dưng hôm nay lại tình cảm thế
– Say thì sao?
– Em sợ anh mệt thôi
– Gặp em anh mới mệt
– Sao lại mệt? Em làm gì anh đâu.
– Nhìn em nhiều làm anh mệt
– Vậy anh đừng nhìn nữa
– Không, mệt nhưng vui, anh muốn thấy em mỗi ngày
– Hihi, thôi anh nhậu đi, vừa thôi nhé, biết chưa?
– Anh biết rồi. Quẳng điện thoại sang 1 bên, vừa lo vừa hãi, nghĩ đến viễn cảnh nay mai đi đâu làm gì cũng phải xin phép gái, cũng thấy lo lo
Uống đến hơn 10h, mình về, cũng tê tê rồi, hôm nay uống nhiều quá, dạo này sức khỏe có vẻ đi xuống, chả bù cho mấy con trâu rừng kia, vẫn hò hét đòi đi tăng 2, bảo mãi mới chịu giải tán. Trời lạnh, về thấy từng đôi từng cặp ôm nhau, cũng hơi chạnh lòng, cái cảnh cô đơn này nó cón theo mình đến bao giờ Lên phòng, cầm điện thoại gọi cho gái
– Anh về nhà rồi, em ngủ chưa?
– Dạ, em mới nằm giường thôi.
– Vậy à anh lạnh quá, có chỗ nào ấm ấm cho anh không?
– Ngoài hiên còn 1 chỗ, anh mang chăn chiếu ra đây.
– Anh không thích chỗ đó, 1 chỗ khác cơ.
– Chỗ nào vậy anh?
– Suy nghĩ của em.
– Hihi – gái khúc khích cười, chắc là sướng rồi. Tám thêm tí nữa, mình chúc gái ngủ ngon, leo lên giướng đắp chăn… Nghĩ về gái, bóng dáng nhỏ xinh, khuôn mặt và nụ cười rãng rỡ, mình thiếp đi lúc nào không hay…
Để lại một bình luận