Phần 5
Choảng tỉnh khi nghe tiếng chuông hẹn giờ, 7h rồi, sao mà cảm tưởng như mới vừa ngủ được 1 – 2 tiếng, mắt nhắm mắt mở vào wc. Lại công việc quen thuộc hằng ngày, đánh răng rửa mặt, vẫn gương mặt nguy hiểm của mình trong gương. Tút lại vẻ đẹp trai, mình thay quần áo, xách xe ra đường. Thời tiết hơi se se lạnh, nhưng nghĩ đến gái, cảm thấy ấm áp đôi chút. Khẽ cười, dạo này mình hơi hâm hâm thật rồi, tình cảm làm mình đôi lúc hơi ngẩn ngơ… kéo ga, phóng đến cơ quan, con đường quen thuộc mà sao hôm nay thấy nó đẹp hơn mọi ngày
Hôm nay không chạm mặt gái, nghĩ thầm chắc gái bận đi làm việc chỗ khác rồi. Thôi kệ, cứ lên phòng đã. Được buổi sang đến sớm nhất phòng, sau mỗi sếp làm sếp cứ mắt chữ anh mồm chữ O nhìn mình. Chuyện, công dân gương mẫu của phòng đấy, giờ mới sếp mới biết à, nghĩ vậy thôi, nhưng cũng nhanh lủi vào phòng… Lại đống hồ sơ, sao tự dưng dạo này lắm việc thế thở dài, nghĩ đến gái, mình cầm điện thoại nhắn cho gái:
– Em đến chưa?
– Em đến rồi, hi. Cũng không phải chở lâu nữa
– Hôm qua em vui không?
– Em có ạ, anh thì sao?
– Em đoán xem. – mình xem gái nghĩ thế nào.
– Em không biết ạ. Móa chán hẳn luôn, đôi lúc thấy gái cứ thật thật như dân tộc kinh ấy
– Bên cạnh 1 người đẹp, tất nhiên anh phải vui rồi
– Hihi. – Tin nhắn cụt lủn của gái
Ngó đồng hồ, thôi đến giờ làm rồi. Trả lời qua cho gái, rồi bắt tay vào công việc
Càng làm càng nản, đã thế còn bị sếp giục, người chứ có phải là máy đâu mà cứ vội, làm hỏng việc thì lại nhức đầu, vẫn phải cố thôi, mình cũng thích làm việc dười áp lực, nó tạo cho mình động lực. Tính mình ghét sự yên bình đến tĩnh lặng, có thể coi mình với gái dường như 2 bản sao đối lập, chỉ là có vài giao điểm với nhau thôi. Gái thì cuộc sống bình yên, mổi đích đến đều có sự sắp xếp, chẳng có chút gợn nào trong con đường của gái… Bé đi học – lớn đi học – học xong đi làm – đi làm lấy chồng, có con. Cuối cùng là nhai cháo bên chồng già, mình cảm tưởng về đường đời của gái như vậy, nhưng nhờ vậy gái vẫn giữ được nét thơ ngây, trong sáng trong tâm hồn. Còn bản thân mình, từ lúc đi học đến đi làm trải qua nhiều sóng gió lắm rồi, đôi lúc cảm tưởng tâm hồn mình đã chai sạn đi nhiều, 2 mảnh ghep trái lập, sáng và tối. Có khi nào hòa hợp không các bác? ?
Vừa làm việc vừa nghĩ lan man, cũng đến trưa. Lại vác tấm thân ngọc ngà đi đánh chén. Lúc đi ăn có 2 bé cứ chỉ trỏ, chưa thấy giai đẹp bao giờ mà chỉ với chỉ trỏ
Chiều đền bùng nhùng với đống công việc, thời gian trôi nhanh thật. Ngồi nghỉ 1 lát ra tám với các chị,
– Chú lên xem thế nào lên cưa gái đi, trâu chậm uống nước đục đấy.
Bó tay với các bà chị
– Chị ơi, nhất cự li nhì vận tốc, các ông kia vừa gần lại vừa lì, em cạnh tranh không nổi mất…
– Em lo gì, các ông ấy có vợ con rồi, hơn em mỗi cái cự li với vận tốc thôi. Em được sức bền, cái ấy mới quan trọng.
– Uh, chị nói đúng, chu vi với chiều dài em ăn đứt mấy ông kia rồi.
Mình toàn tám thế với các chị thế thôi, vui vui nhưng mà hơi bựa, bác nào tiếp xúc với mấy bà chị có chồng con rồi thì biết, ngại thì có mà ngại cả ngày.
Xong việc, cũng gần hết buổi chiều, về nhà mình lại làm tí thể dục thể thao cho nó dẻo dai lại tin nhắn của mấy đứa bạn rủ đi nhậu, có tin của 1 em rủ đi uống nước, thây kệ, nhậu nhẹt mới là nghiệp của mình. Hôm nay cho các chú bỏ xác, to mồm thế thôi chứ nhậu với bọn bạn mình lúc nào mình cũng chỉ xếp ở chiếu dưới. Trước khi đi có nhắn cho gái:
– Trời lạnh, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé em. Đi đâu mặc ấm vào đó.
– Vâng em biết rồi, anh có đi đâu không anh?
– Anh đi nhậu với bạn anh, hôm nay anh sẽ uống say.
– Sao lại thế hả anh?
– Say để dễ tưởng tượng là đang đi chơi với em ^^
– Hihi, anh uống vừa thôi kẻo mệt đấy
– Em đang lo cho anh hả?
– Dạ vâng ạ.
– Anh thấy vui vì em đã quan tâm, anh biết rồi, anh không uống nhiều đâu. Nhớ lời anh dặn nhé.
Nói xong mình bỏ điện thoại vào túi, phi ra quán nhậu với bọn bạn, bọn nó trâu thật, uống liên tục 2 tiếng mình cũng hơi tê tê rồi mà mặt thằng nào vẫn tỉnh như không. Hình ảnh về gái lại hiện trong đầu, nhấc điện thoại lên mình nhắn cho gái
– Anh muốn gặp em…
– Em đang ở nhà thôi, giờ cũng hơi muộn rồi mà anh?
– Không sao, anh gặp em 1 lát thôi rồi về. Sợ anh làm gì em hả
– Em không, vậy anh qua chỗ em đi nhé.
– Uhm, em đợi anh lát
Mình cáo bọn bạn về trước, lúc về bọn nó còn thưởng mình 3 chén đầy, định giết mình rồi… Rượu vào, hình ảnh về gái lại hiện ra rõ hơn trong tâm trí mình. Mình nhớ nụ cười và ánh mắt của gái, nó trìu mến, thân thương. Cảm tưởng như đã là 1 phần thân thuộc của mình rồi… Chầm chậm đi, trời mưa phùn, lạnh thấu xương, hình ảnh của gái dần hiện ra trước mắt mình…
Xe chậm chậm tiến về nhà gái, vẫn bóng dáng nhỏ xinh quen thuộc mà mình trông ngóng, Gái đang đứng nép vào 1 góc, có lẽ do trời mưa, gái lại mặc không đủ ấm nên người khẽ run lên từng đợt. Trong lòng mình bỗng thấy thương gái quá, cũng không còn sớm gì mà lại bắt gái phải chờ với đợi, mình đã là gì của gái đâu. Dừng xe, mình nở 1 nụ cười với gái, đáp lại mình là ánh nhìn thân thiện, nụ cười đẹp và hàm răng đều như bắp ngô, nhìn mà yêu thế không biết Mình luôn vậy, thích nhưng điều giản đơn mà nhẹ nhàng, và có lẽ vì vậy mà gái lại làm mình thấy xao động, thứ tình cảm mà mình luôn nghĩ là xa xỉ:
– Em đợi anh lâu chưa? – Nhìn gái mình khẽ nói
– Cũng mới thôi anh à. – Người gái lại run lên, mặc mỗi cái bộ nỉ mỏng với cái áo khoác công dụng để đẹp chứ không phải để che thì chả lạnh, chắc tại gái vội chạy xuống không muốn mình đợi, con gái nhà ai mà yêu thế không biết
Nhẹ nhàng mình cởi áo khoác ra, đưa cho gái
– Áo anh đây, trưng dụng tạm thời đi
Thấy mình cũng mặc hơi phong phanh, chỉ có áo sơ mi, áo len bên ngoài, gái hơi ngạc nhiên
– Anh không lạnh mà đưa em áo làm gì? Thôi anh cứ khoác đi, em không sao đâu, cũng chỉ đứng đây 1 lát thôi mà
– Anh có, nhưng anh chịu được. Quan trọng là anh không muốn thấy em lạnh, nghe lời anh, khoác tạm đi em
Mình liền vòng tay qua người gái, khoác nhẹ chiếc áo lên người gái. Nhìn hơi bị tình củm luôn giọng nói quen thuộc của gái lại nhẹ nhàng vang lên
– Anh uống nhiều không?
– Không nhiều, nhưng đủ để nghĩ về em
– Anh phét quá, ai mà tin được…
– Đội mưa gió đến đây để nói 1 lời nói dối có đáng không em?
– Sao tự dưng lại muốn gặp em vậy? Chắc hết người để gặp rồi mơi muốn gặp em chứ gì?
– Anh gặp người anh muốn gặp, không liên quan nhiều với ít ở đây
Mình nhìn thẳng vào gái nói, dường như hiểu được suy nghĩ của mình, gái mỉm cười, trao cho mình ánh mắt ngất ngây con gà tây, làm mình hơi phê phê, lại thêm men rượu ánh mắt của mình đến gái dường như không rời chút nào. Gái hơi ngượng, đôi má lại ửng hồng nhìn yêu thế không biết
– Sao anh cứ nhìn em như vậy?
– Vì anh thích được nhìn em, đơn giản thế thôi.
– Lần sau, uống rượu anh đừng đi như vậy nữa nhé…
– Em không muốn gặp anh? – Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của gái, mình trả lời liền.
– Không phải, mưa gió thế này anh lại uống rượu, em sợ anh mệt…
– Vậy thì anh càng muốn được gặp em
– Sao lại thế hả anh?
– Em nghĩ đến anh, không lẽ anh lại không đến được với em.
– Anh hâm lắm, hihi. – Gái cười, nụ cười luôn thu hút sự chú ý của mình, bên gái mình luôn cảm thấy có sự bình yên, điều mà mình không có được trong cuộc sống. Có lẽ đây cũng chính là điểm thu hút của gái với mình
Ngó đồng hồ, thấy cũng hơi muộn muộn, mình bảo gái đi lên, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc, mới được gặp gái thôi thế mà giờ lại đơn độc một mình, tự hỏi: Đâu mới là chốn bình yên dành cho mình. Nhưng dù sao mình với gái cũng đã có 1 bước tiến dài, đây có lẽ là niềm vui nhất của mình trong những ngày qua.
Về đến nhà, thay quần áo. Xem điện thoại thấy có tin nhắn của gái
– Anh về nhà chưa?
– Anh về rồi, đang nằm giường. Cảm ơn vì em đã gặp anh nhé
– Có gì đâu anh, chuyện nhỏ thôi mà.
– Nhỏ nhưng nó làm anh vui, tối nay em đẹp lắm.
– Ăn mặc thế mà anh kêu đẹp, chỉ giỏi nịnh thôi
– Anh không nói về ngoại hình
– Vậy thứ gì hả anh?
– Nụ cười và ánh mắt của em.
– Hihi, gái cười.
Cũng muộn rồi, mình chúc gái ngủ ngon, tự nhủ trong đầu hôm nay quả là 1 ngày dài. Suy nghĩ vẩn vơ 1 lúc, mình thiếp đi lúc nào không hay, nụ cười và ánh mắt của gái lại chập chờn hiện về trong giấc ngủ…
Để lại một bình luận